Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 196: Chương 73.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Grừ grừ..” Đằng sau cánh cửa sắt dày, vẫn có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ chập chờn vang lên.Đó là đám zombie không có mục tiêu, lang thang khắp công viên nhỏ, cùng với một con thây ma to lớn với giọng điệu đặc biệt thô ráp và khàn đặc.  Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc có thể mang theo chất đầy lên xe, trong đó có cả thịt nai còn thừa từ hôm qua.  May mắn là trong tủ lạnh vẫn còn một ít đá, có thể giữ cho đồ ăn tươi trong một khoảng thời gian trên đường đi.  Tô Ý lại thong thả đứng trước cửa, trên tay vẫn cầm ly sữa chưa uống hết.  Chỉ có một điều hơi kỳ lạ là, Tô Ý phát hiện ra A Yến rất thích nắm tay cô. Dù cô cũng thích điều này, ai mà chẳng thích được một người đẹp trai gần gũi chứ, nhưng một tay cầm sữa, một tay bị nắm chặt, cô đâu còn tay nào để cầm ô nữa!  “Sao thế?”Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình hơi cựa quậy, Vân Yến không đành lòng buông lỏng một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối.  Mãi đến khi bàn tay trắng nõn kia lại chủ động đặt vào lòng bàn tay anh, đôi môi mỏng khẽ mím của anh mới cong lên một nụ cười mãn nguyện.  “A Yến, che ô cho em đi!”Dù hôm nay thời tiết không phải là nắng, thậm chí còn nhiều mây, nhưng việc chống nắng của bổn tiểu thư tuyệt đối không thể thiếu được!  Từ chiếc ba lô nhỏ, cô lấy ra chiếc ô xinh xắn mà hệ thống đã rút được, sau đó đưa một cách đương nhiên vào tay bạn trai.  Rồi mới đặt bàn tay trái vừa được rảnh rỗi của mình trở lại lòng bàn tay kia của anh.  “Ừ.”Giọng nói thanh thoát của anh dường như rất vui vẻ, động tác cầm dù cũng không chút do dự.  [Ký chủ, đồ do hệ thống sản xuất có chất lượng rất tuyệt vời đúng không!]Hệ thống buồn chán tự kéo mình thành hình elip, nhìn thấy chủ nhân cuối cùng cũng không chê chiếc ô vạn năng mà sử dụng, lập tức trở nên hứng thú.  Chủ nhân chắc chắn đã công nhận đồ của hệ thống = công nhận nó = nó không phải là đồ bỏ đi nữa!  Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn chiếc ô hình chú thỏ hồng trên đầu: [...][Ký chủ thấy chiếc ô này có đẹp không, nó có thể điều chỉnh màu sắc và kiểu dáng đấy!][...] Mi đoán xem tại sao ta không nói gì hết?Đứng  dưới ô quả thật có chút mát mẻ dễ chịu, nhưng kiểu dáng này thực sự làm cô muốn mù mắt.  Cố Phàm Sâm đứng trên sân thượng của biệt thự cao nhất, ánh mắt lười biếng nhìn theo đoàn người chuẩn bị rời đi.  “Thiếu gia, nếu ngài không nỡ, có thể nghĩ cách giữ tiểu thư Tô lại mà.”

“Grừ grừ..” 

Đằng sau cánh cửa sắt dày, vẫn có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ chập chờn vang lên.

Đó là đám zombie không có mục tiêu, lang thang khắp công viên nhỏ, cùng với một con thây ma to lớn với giọng điệu đặc biệt thô ráp và khàn đặc.  

Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc có thể mang theo chất đầy lên xe, trong đó có cả thịt nai còn thừa từ hôm qua.  

May mắn là trong tủ lạnh vẫn còn một ít đá, có thể giữ cho đồ ăn tươi trong một khoảng thời gian trên đường đi.  

Tô Ý lại thong thả đứng trước cửa, trên tay vẫn cầm ly sữa chưa uống hết.  

Chỉ có một điều hơi kỳ lạ là, Tô Ý phát hiện ra A Yến rất thích nắm tay cô. Dù cô cũng thích điều này, ai mà chẳng thích được một người đẹp trai gần gũi chứ, nhưng một tay cầm sữa, một tay bị nắm chặt, cô đâu còn tay nào để cầm ô nữa!  

“Sao thế?”

Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình hơi cựa quậy, Vân Yến không đành lòng buông lỏng một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối.  

Mãi đến khi bàn tay trắng nõn kia lại chủ động đặt vào lòng bàn tay anh, đôi môi mỏng khẽ mím của anh mới cong lên một nụ cười mãn nguyện.  

“A Yến, che ô cho em đi!”

Dù hôm nay thời tiết không phải là nắng, thậm chí còn nhiều mây, nhưng việc chống nắng của bổn tiểu thư tuyệt đối không thể thiếu được!  

Từ chiếc ba lô nhỏ, cô lấy ra chiếc ô xinh xắn mà hệ thống đã rút được, sau đó đưa một cách đương nhiên vào tay bạn trai.  

Rồi mới đặt bàn tay trái vừa được rảnh rỗi của mình trở lại lòng bàn tay kia của anh.  

“Ừ.”

Giọng nói thanh thoát của anh dường như rất vui vẻ, động tác cầm dù cũng không chút do dự.  

[Ký chủ, đồ do hệ thống sản xuất có chất lượng rất tuyệt vời đúng không!]

Hệ thống buồn chán tự kéo mình thành hình elip, nhìn thấy chủ nhân cuối cùng cũng không chê chiếc ô vạn năng mà sử dụng, lập tức trở nên hứng thú.  

Chủ nhân chắc chắn đã công nhận đồ của hệ thống = công nhận nó = nó không phải là đồ bỏ đi nữa!  

Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn chiếc ô hình chú thỏ hồng trên đầu: [...]

[Ký chủ thấy chiếc ô này có đẹp không, nó có thể điều chỉnh màu sắc và kiểu dáng đấy!]

[...] Mi đoán xem tại sao ta không nói gì hết?

Đứng  dưới ô quả thật có chút mát mẻ dễ chịu, nhưng kiểu dáng này thực sự làm cô muốn mù mắt.  

Cố Phàm Sâm đứng trên sân thượng của biệt thự cao nhất, ánh mắt lười biếng nhìn theo đoàn người chuẩn bị rời đi.  

“Thiếu gia, nếu ngài không nỡ, có thể nghĩ cách giữ tiểu thư Tô lại mà.”

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Grừ grừ..” Đằng sau cánh cửa sắt dày, vẫn có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ chập chờn vang lên.Đó là đám zombie không có mục tiêu, lang thang khắp công viên nhỏ, cùng với một con thây ma to lớn với giọng điệu đặc biệt thô ráp và khàn đặc.  Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc có thể mang theo chất đầy lên xe, trong đó có cả thịt nai còn thừa từ hôm qua.  May mắn là trong tủ lạnh vẫn còn một ít đá, có thể giữ cho đồ ăn tươi trong một khoảng thời gian trên đường đi.  Tô Ý lại thong thả đứng trước cửa, trên tay vẫn cầm ly sữa chưa uống hết.  Chỉ có một điều hơi kỳ lạ là, Tô Ý phát hiện ra A Yến rất thích nắm tay cô. Dù cô cũng thích điều này, ai mà chẳng thích được một người đẹp trai gần gũi chứ, nhưng một tay cầm sữa, một tay bị nắm chặt, cô đâu còn tay nào để cầm ô nữa!  “Sao thế?”Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình hơi cựa quậy, Vân Yến không đành lòng buông lỏng một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối.  Mãi đến khi bàn tay trắng nõn kia lại chủ động đặt vào lòng bàn tay anh, đôi môi mỏng khẽ mím của anh mới cong lên một nụ cười mãn nguyện.  “A Yến, che ô cho em đi!”Dù hôm nay thời tiết không phải là nắng, thậm chí còn nhiều mây, nhưng việc chống nắng của bổn tiểu thư tuyệt đối không thể thiếu được!  Từ chiếc ba lô nhỏ, cô lấy ra chiếc ô xinh xắn mà hệ thống đã rút được, sau đó đưa một cách đương nhiên vào tay bạn trai.  Rồi mới đặt bàn tay trái vừa được rảnh rỗi của mình trở lại lòng bàn tay kia của anh.  “Ừ.”Giọng nói thanh thoát của anh dường như rất vui vẻ, động tác cầm dù cũng không chút do dự.  [Ký chủ, đồ do hệ thống sản xuất có chất lượng rất tuyệt vời đúng không!]Hệ thống buồn chán tự kéo mình thành hình elip, nhìn thấy chủ nhân cuối cùng cũng không chê chiếc ô vạn năng mà sử dụng, lập tức trở nên hứng thú.  Chủ nhân chắc chắn đã công nhận đồ của hệ thống = công nhận nó = nó không phải là đồ bỏ đi nữa!  Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn chiếc ô hình chú thỏ hồng trên đầu: [...][Ký chủ thấy chiếc ô này có đẹp không, nó có thể điều chỉnh màu sắc và kiểu dáng đấy!][...] Mi đoán xem tại sao ta không nói gì hết?Đứng  dưới ô quả thật có chút mát mẻ dễ chịu, nhưng kiểu dáng này thực sự làm cô muốn mù mắt.  Cố Phàm Sâm đứng trên sân thượng của biệt thự cao nhất, ánh mắt lười biếng nhìn theo đoàn người chuẩn bị rời đi.  “Thiếu gia, nếu ngài không nỡ, có thể nghĩ cách giữ tiểu thư Tô lại mà.”

Chương 196: Chương 73.1