Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 207: Chương 78.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Tô Ý vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với những người hay việc không liên quan. Nhưng ông lão gặp hôm nay, cô không ghét, thậm chí còn có chút tò mò. Cô cứ cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn họ giống như, ừm, ánh mắt của chú hai sống cô đơn cả đời nhìn con thú cưng duy nhất mà ông nuôi – chú rùa ngốc nghếch. Giống như một vẻ vừa mong chờ vừa an ủi rằng các cô cậu vẫn còn sống. Hơi kỳ lạ… nhưng hình như cũng chẳng có vấn đề gì lớn. [Ký chủ, có gì mà tò mò chứ?][Tôi tò mò…]Tô Ý khẽ đẩy chiếc ô ra sau, đôi mắt hạnh đầy dò xét lướt qua bộ đồng phục trên người ông lão, rồi giọng nói bình tĩnh xen chút ngoan ngoãn. “Ông lão, ông biết nhà máy thép Phú An ở đâu không?” Dù ông lão trên ban công chỉ lộ ra nửa thân trên, Tô Ý vẫn nhìn thấy phù hiệu trên ngực ông. Hệ thống rác rưởi, sao không hiển thị được bản đồ quanh đây hả? [?]Hệ thống tủi thân, nhưng hệ thống không nói. Nó chẳng phải chỉ cần phát hiện vị trí khu vực check-in thôi sao? Sao phải biết nhiều chức năng thế chứ? Hừ, ghi vào sổ tay trước đã. Dư Cường Quân không ngờ cô bé này lại biết đến chuyện Phú An, suy nghĩ một lát rồi chỉ về hướng đối diện sân sau, mở miệng. “Cứ đi thẳng ba bốn cây số sẽ thấy một con sông dài, men theo sông xuôi về hạ lưu, khoảng hai cây số nữa là tới nơi.” “Nhưng cô bé, bây giờ đừng đến đó.” Nơi đó, giờ gần như thành sào huyệt ổ của bọn cướp rồi. Tô Ý đã biết đường cụ thể, chậm rãi gật đầu. Đi thì vẫn phải đi, vì vũ khí vẫn chưa lấy được mà! Nhưng… “Ông lão, sao lại không nên đi?” Là có thây ma, hay có người canh gác? Giọng nói hơi yếu ớt thở dài một tiếng, “Lúc các cô cậu đến đây không có ai chặn đường sao?” Lâu Thượng và Triệu Nhiễm nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, em gái Tô Ý/A Ý chưa từng nhắc gì đến nhà máy thép cả. Nhưng câu này thì Lâu Thượng biết trả lời, “Có chứ, một nam một nữ.” Dù họ chặn không phải xe của bọn cậu. “Bọn họ là một nhóm với đám ở Phú An, không ít lần lừa đồ của những người qua đường quanh đây. Tôi không biết cụ thể ra sao, nhưng đúng là lừa một lần trúng một lần, chính xác không trật phát nào.” Nghĩ một chút, Dư Cường Quân bổ sung thêm, “Đặc biệt hai cô bé các cháu phải cẩn thận, tốt nhất là rời đi ngay đi!” Ông đã không chỉ một lần chứng kiến cảnh bọn chúng ngang nhiên cướp người giữa đường. Haizz, trước đây đều là người lớn lên cùng một con phố, nhưng bản chất đã ác thì có uốn nắn thế nào cũng vô ích.
Tô Ý vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với những người hay việc không liên quan.
Nhưng ông lão gặp hôm nay, cô không ghét, thậm chí còn có chút tò mò.
Cô cứ cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn họ giống như, ừm, ánh mắt của chú hai sống cô đơn cả đời nhìn con thú cưng duy nhất mà ông nuôi – chú rùa ngốc nghếch.
Giống như một vẻ vừa mong chờ vừa an ủi rằng các cô cậu vẫn còn sống.
Hơi kỳ lạ… nhưng hình như cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
[Ký chủ, có gì mà tò mò chứ?]
[Tôi tò mò…]
Tô Ý khẽ đẩy chiếc ô ra sau, đôi mắt hạnh đầy dò xét lướt qua bộ đồng phục trên người ông lão, rồi giọng nói bình tĩnh xen chút ngoan ngoãn.
“Ông lão, ông biết nhà máy thép Phú An ở đâu không?”
Dù ông lão trên ban công chỉ lộ ra nửa thân trên, Tô Ý vẫn nhìn thấy phù hiệu trên ngực ông.
Hệ thống rác rưởi, sao không hiển thị được bản đồ quanh đây hả?
[?]
Hệ thống tủi thân, nhưng hệ thống không nói.
Nó chẳng phải chỉ cần phát hiện vị trí khu vực check-in thôi sao? Sao phải biết nhiều chức năng thế chứ?
Hừ, ghi vào sổ tay trước đã.
Dư Cường Quân không ngờ cô bé này lại biết đến chuyện Phú An, suy nghĩ một lát rồi chỉ về hướng đối diện sân sau, mở miệng.
“Cứ đi thẳng ba bốn cây số sẽ thấy một con sông dài, men theo sông xuôi về hạ lưu, khoảng hai cây số nữa là tới nơi.”
“Nhưng cô bé, bây giờ đừng đến đó.”
Nơi đó, giờ gần như thành sào huyệt ổ của bọn cướp rồi.
Tô Ý đã biết đường cụ thể, chậm rãi gật đầu.
Đi thì vẫn phải đi, vì vũ khí vẫn chưa lấy được mà! Nhưng…
“Ông lão, sao lại không nên đi?” Là có thây ma, hay có người canh gác?
Giọng nói hơi yếu ớt thở dài một tiếng, “Lúc các cô cậu đến đây không có ai chặn đường sao?”
Lâu Thượng và Triệu Nhiễm nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, em gái Tô Ý/A Ý chưa từng nhắc gì đến nhà máy thép cả.
Nhưng câu này thì Lâu Thượng biết trả lời, “Có chứ, một nam một nữ.”
Dù họ chặn không phải xe của bọn cậu.
“Bọn họ là một nhóm với đám ở Phú An, không ít lần lừa đồ của những người qua đường quanh đây. Tôi không biết cụ thể ra sao, nhưng đúng là lừa một lần trúng một lần, chính xác không trật phát nào.”
Nghĩ một chút, Dư Cường Quân bổ sung thêm, “Đặc biệt hai cô bé các cháu phải cẩn thận, tốt nhất là rời đi ngay đi!”
Ông đã không chỉ một lần chứng kiến cảnh bọn chúng ngang nhiên cướp người giữa đường.
Haizz, trước đây đều là người lớn lên cùng một con phố, nhưng bản chất đã ác thì có uốn nắn thế nào cũng vô ích.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Tô Ý vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với những người hay việc không liên quan. Nhưng ông lão gặp hôm nay, cô không ghét, thậm chí còn có chút tò mò. Cô cứ cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn họ giống như, ừm, ánh mắt của chú hai sống cô đơn cả đời nhìn con thú cưng duy nhất mà ông nuôi – chú rùa ngốc nghếch. Giống như một vẻ vừa mong chờ vừa an ủi rằng các cô cậu vẫn còn sống. Hơi kỳ lạ… nhưng hình như cũng chẳng có vấn đề gì lớn. [Ký chủ, có gì mà tò mò chứ?][Tôi tò mò…]Tô Ý khẽ đẩy chiếc ô ra sau, đôi mắt hạnh đầy dò xét lướt qua bộ đồng phục trên người ông lão, rồi giọng nói bình tĩnh xen chút ngoan ngoãn. “Ông lão, ông biết nhà máy thép Phú An ở đâu không?” Dù ông lão trên ban công chỉ lộ ra nửa thân trên, Tô Ý vẫn nhìn thấy phù hiệu trên ngực ông. Hệ thống rác rưởi, sao không hiển thị được bản đồ quanh đây hả? [?]Hệ thống tủi thân, nhưng hệ thống không nói. Nó chẳng phải chỉ cần phát hiện vị trí khu vực check-in thôi sao? Sao phải biết nhiều chức năng thế chứ? Hừ, ghi vào sổ tay trước đã. Dư Cường Quân không ngờ cô bé này lại biết đến chuyện Phú An, suy nghĩ một lát rồi chỉ về hướng đối diện sân sau, mở miệng. “Cứ đi thẳng ba bốn cây số sẽ thấy một con sông dài, men theo sông xuôi về hạ lưu, khoảng hai cây số nữa là tới nơi.” “Nhưng cô bé, bây giờ đừng đến đó.” Nơi đó, giờ gần như thành sào huyệt ổ của bọn cướp rồi. Tô Ý đã biết đường cụ thể, chậm rãi gật đầu. Đi thì vẫn phải đi, vì vũ khí vẫn chưa lấy được mà! Nhưng… “Ông lão, sao lại không nên đi?” Là có thây ma, hay có người canh gác? Giọng nói hơi yếu ớt thở dài một tiếng, “Lúc các cô cậu đến đây không có ai chặn đường sao?” Lâu Thượng và Triệu Nhiễm nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, em gái Tô Ý/A Ý chưa từng nhắc gì đến nhà máy thép cả. Nhưng câu này thì Lâu Thượng biết trả lời, “Có chứ, một nam một nữ.” Dù họ chặn không phải xe của bọn cậu. “Bọn họ là một nhóm với đám ở Phú An, không ít lần lừa đồ của những người qua đường quanh đây. Tôi không biết cụ thể ra sao, nhưng đúng là lừa một lần trúng một lần, chính xác không trật phát nào.” Nghĩ một chút, Dư Cường Quân bổ sung thêm, “Đặc biệt hai cô bé các cháu phải cẩn thận, tốt nhất là rời đi ngay đi!” Ông đã không chỉ một lần chứng kiến cảnh bọn chúng ngang nhiên cướp người giữa đường. Haizz, trước đây đều là người lớn lên cùng một con phố, nhưng bản chất đã ác thì có uốn nắn thế nào cũng vô ích.