Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 214: Chương 81.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Người trong xe nghe đây, dừng hết lại cho ông! Hàng trên xe và…”  “Rầm.” Một tiếng va chạm không nhỏ vang lên.  Chưa kịp để Kim Đại Dũng hét xong, chiếc xe địa hình đen sì đâm thẳng vào tường đất, bức tường lập tức sụp đổ tan tành, đất đá văng tứ tung.  Sau đó, không chút dừng lại, xe tiếp tục phóng về phía hạ lưu.  Ba chiếc xe phía sau cũng vùn vụt lao đi, để lại một trận gió cát và khói xe.  Kim Đại Dũng: “…”  Sao lại không theo kịch bản?  Không thấy mấy người sống sờ sờ đang chặn đường cướp bóc sao!  Câu của gã còn chưa nói hết mà!  “Anh… Anh Dũng…”  Tiếng nói vừa hèn vừa run rẩy của Phương Tam vang lên bên tai, Kim Đại Dũng bực mình ném cái rìu xuống đất.  “Phương Tam, mày run cái gì! Lại trở về cái gan nhỏ xíu như mắt kim à?”  Tường đất tệ hại gì thế, ngay cả một chiếc xe cũng không chặn nổi.  Nguyên bốn chiếc xe cơ mà!  Chừng đó phải có bao nhiêu đồ ăn thức uống chứ!  “Hộc hộc.”  Tiếng gào rú điên cuồng kèm theo âm thanh rung chuyển mặt đất ập đến.  Chỉ qua một khúc quanh, những bóng đen lởm chởm lập tức lộ ra hình dạng thật.  “Lên xe nhanh!”  Gã trai tóc mái dựng đứng nhân lúc mấy tên kia đang ngây ra, nhanh nhẹn dựng chiếc xe máy lên, nhấc chân trèo lên yên xe.  Cô gái và thằng nhóc mũm mĩm dù hoảng loạn đến luống cuống tay chân, nhưng động tác lên xe chạy trốn thì không dám chậm một giây.  “Phía… Phía sau… Anh Dũng, chúng ta… Chạy thôi…!”  Phương Tam nhìn đám thây ma đông nghịt, đôi chân run rẩy suýt quỳ sụp xuống.  Kim Đại Dũng tức đến tối tăm mặt mũi mới để ý động tĩnh phía sau, hơi máy móc quay đầu lại, gã không nghe nhầm chứ?  “Hộc hộc.”  Trong đồng tử phóng đại, là những gương mặt méo mó xấu xí, con lợn thây ma mũm mĩm chạy đầu tiên phấn khích gào rú.  Thức ăn tươi sống đây!  “Vù vù.”  Chiếc xe máy màu hồng giữa tiếng gào rú liên miên đuổi theo đội xe phía trước, lao đi vùn vụt.  Mấy tên phản ứng nhanh vứt bỏ vũ khí trong tay, quay đầu chạy thẳng vào nhà máy.  Kim Đại Dũng và Phương Tam chân mềm chạy không nổi đành bét đội.  Phía sau cùng, còn vang lên một chuỗi “A a a, thây ma!” đầy tiếng gào khóc như ma quỷ.  Nhưng dù hai chân có vung nhanh thế nào, vẫn bị đám thú thây ma phía sau đuổi ngày càng gần.  Phương Tam sợ đến mềm nhũn cả người, đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, cả cơ thể không kiểm soát được ngã nhào xuống đất.  Kim Đại Dũng không quay đầu, kéo thêm gã đàn ông gầy gò phía trước, chỉ cần có kẻ thế mạng, gã vẫn còn sống được.  Tiếng kêu thảm và âm thanh xé thịt nhai nuốt bị tiếng “hộc hộc” phấn khích lấn át, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất.  “Đội trưởng, phía trước có nhà máy.”  Bạch Kiệt nhìn tấm biển lớn “Nhà máy thép Phú An” bên đường, kịp thời báo với Lôi Du.  Nhưng hình như có người canh gác ở cổng?  “Không cần để ý, tiếp tục đi tới.”  Lôi Du thần sắc bình tĩnh nhìn cổng nhà máy chất đầy sắt thép và gỗ, cùng vài bóng người lắc lư mơ hồ, dứt khoát bảo Bạch Kiệt lái tiếp.  Vốn dĩ họ định qua cây cầu vừa nãy để sang sông, ai ngờ cầu bị chặn cố ý, còn chặn rất chắc chắn.  Nhìn tình hình, đám người không có ý tốt vừa nãy nhiều khả năng là từ nhà máy này.  Bây giờ mà vào, e là đúng nghĩa tự chui đầu vào lưới!  Tiếng động phía sau đã yếu đi nhiều, đi thêm một đoạn nữa chắc chắn sẽ cắt đuôi hoàn toàn.  “Phía trước có phải còn một nhà máy nữa không? Chúng ta đi xem trước đã.”  Nhìn biển báo, khu vực này hẳn có hai nhà máy lớn, nếu nhà máy phía trước có thể nghỉ chân, họ sẽ dừng lại để nghiên cứu lại lộ trình.  [Ting, nhiệm vụ check-in được làm mới: Check-in tại khu vực chỉ định của Nhà máy thép Phú An. Điểm danh thành công nhận thưởng một lần rút thăm!]Tô Ý đang nghiêng đầu quan sát cổng nhà máy thép Phú An, trông cũng khá hoành tráng, ít nhất cổng mới tinh sáng bóng kim loại nhìn rất có phong cách.  Cô còn tưởng sẽ là loại cổng rỉ sét, cũ kỹ chứ!  Nhiệm vụ làm mới bất ngờ của hệ thống khiến Tô Ý quay lại nhìn thêm vài lần.  [Ký chủ cố lên!]Hệ thống có chút phấn khích.  Nhiệm vụ check-in lần này chắc chắn rất hợp ý ký chủ!  Ký chủ không gọi nó là “rác rưởi”, còn rất hứng thú nhìn địa điểm điểm danh nữa!  Vân Yến theo ánh mắt Tô Ý cũng quan sát nhà máy vài lần, đây là nơi A Ý muốn đến sao?  [Hệ thống rác rưởi.]Tô Ý phồng má, cắn ống hút nhỏ, thu ánh mắt lại.  Nhiệm vụ vừa làm mới, cô đã cảm thấy chuyến này sẽ không đơn giản.  Không thể để cô yên tâm lấy báu vật sao?

“Người trong xe nghe đây, dừng hết lại cho ông! Hàng trên xe và…”  

“Rầm.” Một tiếng va chạm không nhỏ vang lên.  

Chưa kịp để Kim Đại Dũng hét xong, chiếc xe địa hình đen sì đâm thẳng vào tường đất, bức tường lập tức sụp đổ tan tành, đất đá văng tứ tung.  

Sau đó, không chút dừng lại, xe tiếp tục phóng về phía hạ lưu.  

Ba chiếc xe phía sau cũng vùn vụt lao đi, để lại một trận gió cát và khói xe.  

Kim Đại Dũng: “…”  

Sao lại không theo kịch bản?  

Không thấy mấy người sống sờ sờ đang chặn đường cướp bóc sao!  

Câu của gã còn chưa nói hết mà!  

“Anh… Anh Dũng…”  

Tiếng nói vừa hèn vừa run rẩy của Phương Tam vang lên bên tai, Kim Đại Dũng bực mình ném cái rìu xuống đất.  

“Phương Tam, mày run cái gì! Lại trở về cái gan nhỏ xíu như mắt kim à?”  

Tường đất tệ hại gì thế, ngay cả một chiếc xe cũng không chặn nổi.  

Nguyên bốn chiếc xe cơ mà!  

Chừng đó phải có bao nhiêu đồ ăn thức uống chứ!  

“Hộc hộc.”  

Tiếng gào rú điên cuồng kèm theo âm thanh rung chuyển mặt đất ập đến.  

Chỉ qua một khúc quanh, những bóng đen lởm chởm lập tức lộ ra hình dạng thật.  

“Lên xe nhanh!”  

Gã trai tóc mái dựng đứng nhân lúc mấy tên kia đang ngây ra, nhanh nhẹn dựng chiếc xe máy lên, nhấc chân trèo lên yên xe.  

Cô gái và thằng nhóc mũm mĩm dù hoảng loạn đến luống cuống tay chân, nhưng động tác lên xe chạy trốn thì không dám chậm một giây.  

“Phía… Phía sau… Anh Dũng, chúng ta… Chạy thôi…!”  

Phương Tam nhìn đám thây ma đông nghịt, đôi chân run rẩy suýt quỳ sụp xuống.  

Kim Đại Dũng tức đến tối tăm mặt mũi mới để ý động tĩnh phía sau, hơi máy móc quay đầu lại, gã không nghe nhầm chứ?  

“Hộc hộc.”  

Trong đồng tử phóng đại, là những gương mặt méo mó xấu xí, con lợn thây ma mũm mĩm chạy đầu tiên phấn khích gào rú.  

Thức ăn tươi sống đây!  

“Vù vù.”  

Chiếc xe máy màu hồng giữa tiếng gào rú liên miên đuổi theo đội xe phía trước, lao đi vùn vụt.  

Mấy tên phản ứng nhanh vứt bỏ vũ khí trong tay, quay đầu chạy thẳng vào nhà máy.  

Kim Đại Dũng và Phương Tam chân mềm chạy không nổi đành bét đội.  

Phía sau cùng, còn vang lên một chuỗi “A a a, thây ma!” đầy tiếng gào khóc như ma quỷ.  

Nhưng dù hai chân có vung nhanh thế nào, vẫn bị đám thú thây ma phía sau đuổi ngày càng gần.  

Phương Tam sợ đến mềm nhũn cả người, đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, cả cơ thể không kiểm soát được ngã nhào xuống đất.  

Kim Đại Dũng không quay đầu, kéo thêm gã đàn ông gầy gò phía trước, chỉ cần có kẻ thế mạng, gã vẫn còn sống được.  

Tiếng kêu thảm và âm thanh xé thịt nhai nuốt bị tiếng “hộc hộc” phấn khích lấn át, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất.  

“Đội trưởng, phía trước có nhà máy.”  

Bạch Kiệt nhìn tấm biển lớn “Nhà máy thép Phú An” bên đường, kịp thời báo với Lôi Du.  

Nhưng hình như có người canh gác ở cổng?  

“Không cần để ý, tiếp tục đi tới.”  

Lôi Du thần sắc bình tĩnh nhìn cổng nhà máy chất đầy sắt thép và gỗ, cùng vài bóng người lắc lư mơ hồ, dứt khoát bảo Bạch Kiệt lái tiếp.  

Vốn dĩ họ định qua cây cầu vừa nãy để sang sông, ai ngờ cầu bị chặn cố ý, còn chặn rất chắc chắn.  

Nhìn tình hình, đám người không có ý tốt vừa nãy nhiều khả năng là từ nhà máy này.  

Bây giờ mà vào, e là đúng nghĩa tự chui đầu vào lưới!  

Tiếng động phía sau đã yếu đi nhiều, đi thêm một đoạn nữa chắc chắn sẽ cắt đuôi hoàn toàn.  

“Phía trước có phải còn một nhà máy nữa không? Chúng ta đi xem trước đã.”  

Nhìn biển báo, khu vực này hẳn có hai nhà máy lớn, nếu nhà máy phía trước có thể nghỉ chân, họ sẽ dừng lại để nghiên cứu lại lộ trình.  

[Ting, nhiệm vụ check-in được làm mới: Check-in tại khu vực chỉ định của Nhà máy thép Phú An. Điểm danh thành công nhận thưởng một lần rút thăm!]

Tô Ý đang nghiêng đầu quan sát cổng nhà máy thép Phú An, trông cũng khá hoành tráng, ít nhất cổng mới tinh sáng bóng kim loại nhìn rất có phong cách.  

Cô còn tưởng sẽ là loại cổng rỉ sét, cũ kỹ chứ!  

Nhiệm vụ làm mới bất ngờ của hệ thống khiến Tô Ý quay lại nhìn thêm vài lần.  

[Ký chủ cố lên!]

Hệ thống có chút phấn khích.  

Nhiệm vụ check-in lần này chắc chắn rất hợp ý ký chủ!  

Ký chủ không gọi nó là “rác rưởi”, còn rất hứng thú nhìn địa điểm điểm danh nữa!  

Vân Yến theo ánh mắt Tô Ý cũng quan sát nhà máy vài lần, đây là nơi A Ý muốn đến sao?  

[Hệ thống rác rưởi.]

Tô Ý phồng má, cắn ống hút nhỏ, thu ánh mắt lại.  

Nhiệm vụ vừa làm mới, cô đã cảm thấy chuyến này sẽ không đơn giản.  

Không thể để cô yên tâm lấy báu vật sao?

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Người trong xe nghe đây, dừng hết lại cho ông! Hàng trên xe và…”  “Rầm.” Một tiếng va chạm không nhỏ vang lên.  Chưa kịp để Kim Đại Dũng hét xong, chiếc xe địa hình đen sì đâm thẳng vào tường đất, bức tường lập tức sụp đổ tan tành, đất đá văng tứ tung.  Sau đó, không chút dừng lại, xe tiếp tục phóng về phía hạ lưu.  Ba chiếc xe phía sau cũng vùn vụt lao đi, để lại một trận gió cát và khói xe.  Kim Đại Dũng: “…”  Sao lại không theo kịch bản?  Không thấy mấy người sống sờ sờ đang chặn đường cướp bóc sao!  Câu của gã còn chưa nói hết mà!  “Anh… Anh Dũng…”  Tiếng nói vừa hèn vừa run rẩy của Phương Tam vang lên bên tai, Kim Đại Dũng bực mình ném cái rìu xuống đất.  “Phương Tam, mày run cái gì! Lại trở về cái gan nhỏ xíu như mắt kim à?”  Tường đất tệ hại gì thế, ngay cả một chiếc xe cũng không chặn nổi.  Nguyên bốn chiếc xe cơ mà!  Chừng đó phải có bao nhiêu đồ ăn thức uống chứ!  “Hộc hộc.”  Tiếng gào rú điên cuồng kèm theo âm thanh rung chuyển mặt đất ập đến.  Chỉ qua một khúc quanh, những bóng đen lởm chởm lập tức lộ ra hình dạng thật.  “Lên xe nhanh!”  Gã trai tóc mái dựng đứng nhân lúc mấy tên kia đang ngây ra, nhanh nhẹn dựng chiếc xe máy lên, nhấc chân trèo lên yên xe.  Cô gái và thằng nhóc mũm mĩm dù hoảng loạn đến luống cuống tay chân, nhưng động tác lên xe chạy trốn thì không dám chậm một giây.  “Phía… Phía sau… Anh Dũng, chúng ta… Chạy thôi…!”  Phương Tam nhìn đám thây ma đông nghịt, đôi chân run rẩy suýt quỳ sụp xuống.  Kim Đại Dũng tức đến tối tăm mặt mũi mới để ý động tĩnh phía sau, hơi máy móc quay đầu lại, gã không nghe nhầm chứ?  “Hộc hộc.”  Trong đồng tử phóng đại, là những gương mặt méo mó xấu xí, con lợn thây ma mũm mĩm chạy đầu tiên phấn khích gào rú.  Thức ăn tươi sống đây!  “Vù vù.”  Chiếc xe máy màu hồng giữa tiếng gào rú liên miên đuổi theo đội xe phía trước, lao đi vùn vụt.  Mấy tên phản ứng nhanh vứt bỏ vũ khí trong tay, quay đầu chạy thẳng vào nhà máy.  Kim Đại Dũng và Phương Tam chân mềm chạy không nổi đành bét đội.  Phía sau cùng, còn vang lên một chuỗi “A a a, thây ma!” đầy tiếng gào khóc như ma quỷ.  Nhưng dù hai chân có vung nhanh thế nào, vẫn bị đám thú thây ma phía sau đuổi ngày càng gần.  Phương Tam sợ đến mềm nhũn cả người, đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, cả cơ thể không kiểm soát được ngã nhào xuống đất.  Kim Đại Dũng không quay đầu, kéo thêm gã đàn ông gầy gò phía trước, chỉ cần có kẻ thế mạng, gã vẫn còn sống được.  Tiếng kêu thảm và âm thanh xé thịt nhai nuốt bị tiếng “hộc hộc” phấn khích lấn át, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất.  “Đội trưởng, phía trước có nhà máy.”  Bạch Kiệt nhìn tấm biển lớn “Nhà máy thép Phú An” bên đường, kịp thời báo với Lôi Du.  Nhưng hình như có người canh gác ở cổng?  “Không cần để ý, tiếp tục đi tới.”  Lôi Du thần sắc bình tĩnh nhìn cổng nhà máy chất đầy sắt thép và gỗ, cùng vài bóng người lắc lư mơ hồ, dứt khoát bảo Bạch Kiệt lái tiếp.  Vốn dĩ họ định qua cây cầu vừa nãy để sang sông, ai ngờ cầu bị chặn cố ý, còn chặn rất chắc chắn.  Nhìn tình hình, đám người không có ý tốt vừa nãy nhiều khả năng là từ nhà máy này.  Bây giờ mà vào, e là đúng nghĩa tự chui đầu vào lưới!  Tiếng động phía sau đã yếu đi nhiều, đi thêm một đoạn nữa chắc chắn sẽ cắt đuôi hoàn toàn.  “Phía trước có phải còn một nhà máy nữa không? Chúng ta đi xem trước đã.”  Nhìn biển báo, khu vực này hẳn có hai nhà máy lớn, nếu nhà máy phía trước có thể nghỉ chân, họ sẽ dừng lại để nghiên cứu lại lộ trình.  [Ting, nhiệm vụ check-in được làm mới: Check-in tại khu vực chỉ định của Nhà máy thép Phú An. Điểm danh thành công nhận thưởng một lần rút thăm!]Tô Ý đang nghiêng đầu quan sát cổng nhà máy thép Phú An, trông cũng khá hoành tráng, ít nhất cổng mới tinh sáng bóng kim loại nhìn rất có phong cách.  Cô còn tưởng sẽ là loại cổng rỉ sét, cũ kỹ chứ!  Nhiệm vụ làm mới bất ngờ của hệ thống khiến Tô Ý quay lại nhìn thêm vài lần.  [Ký chủ cố lên!]Hệ thống có chút phấn khích.  Nhiệm vụ check-in lần này chắc chắn rất hợp ý ký chủ!  Ký chủ không gọi nó là “rác rưởi”, còn rất hứng thú nhìn địa điểm điểm danh nữa!  Vân Yến theo ánh mắt Tô Ý cũng quan sát nhà máy vài lần, đây là nơi A Ý muốn đến sao?  [Hệ thống rác rưởi.]Tô Ý phồng má, cắn ống hút nhỏ, thu ánh mắt lại.  Nhiệm vụ vừa làm mới, cô đã cảm thấy chuyến này sẽ không đơn giản.  Không thể để cô yên tâm lấy báu vật sao?

Chương 214: Chương 81.2