Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 225: Chương 87.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vương Hà vừa nghĩ đến những người phụ nữ trẻ hơn, đẹp hơn mình, đáy mắt không kìm được sự căm hận.  Nhưng cô ta lại không thể phát cáu trước mặt người đàn ông của mình, vì đám người kia đúng là do gã khốn đó tự mở miệng nhận vào.  Mà cô ta, chỉ dựa vào danh nghĩa vợ cả của lão đại, cùng chút quan hệ quen biết từ trước trong nhà máy, mới có chút địa vị.  “Ăn ăn ăn, ăn của chúng ta, uống của chúng ta, cuối cùng còn ra vẻ khóc lóc thê thảm cả ngày, đúng là lũ đ.ĩ muốn lập đền thờ, bà đây muốn xem chúng nó trụ được mấy ngày.”  Nói rồi, Vương Hà lại nhổ một bãi nước bọt.  “Còn mày nữa, mày là cháu gái ruột của tao, sao lại bênh người ngoài! Đám đó không đói c.h.ế.t là được, thật sự nghĩ chúng ta còn hầu cơm ba bữa chắc!”  Dư Tiểu Hoa ấp úng cúi đầu đáp một tiếng.  Cô ta biết mình hoàn toàn không có tư cách phản bác, nếu bị đuổi ra ngoài, chỉ có con đường chết.  Nhưng khi ngẩng đầu thoáng qua, một bóng dáng cao gầy lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở góc ngoặt phía trước.  Dù thần sắc lạnh nhạt, vẫn không che nổi khí chất thanh cao.  Dư Tiểu Hoa thậm chí nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình, ánh mắt tập trung trên người đàn ông rõ ràng bỏ qua bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh.  Phấn khích, không thể tin nổi, và ngưỡng mộ…  “Dư Tiểu Hoa, nhìn gì mà ngây ra như con ngốc thế.”  Vương Hà mặt khó chịu trừng mắt nhìn cô cháu gái gầy như que củi, kỳ lạ nhìn theo tầm mắt quay lại.  Cho đến khi thấy một nam một nữ đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, Vương Hà lập tức trợn to mắt.  Hai người này vào đây bằng cách nào, người trong nhà máy cô ta đều quen, tuyệt đối không có hai người này.  Hơn nữa còn là hai người sạch sẽ, đẹp đẽ.  “Các người vào đây bằng cách nào?”  Vương Hà cao giọng chất vấn, đôi mắt u ám đầy cảnh giác.  Chỉ riêng người phụ nữ xinh đẹp này, nếu bị người đàn ông của cô ta phát hiện, e là chút vị trí cuối cùng của cô ta cũng không còn.  Hai người này phải đuổi đi.  Tô Ý liếc qua hai bóng người một béo một gầy, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.  Xin lỗi, xấu đến mức làm cô chướng mắt rồi.  “Chúng ta đi trước đi!”  Vân Yến nghiêng đầu nhìn đỉnh tóc mềm mại của cô gái, đầu mày nhuộm chút dịu dàng.  Anh không phải người tốt.  Vậy nên, tốt nhất đừng chọc anh.  Vương Hà bị phớt lờ hoàn toàn lập tức bùng nổ, chiếc chậu sắt không biết từng chứa gì bị cô ta ném mạnh xuống đất.  Lập tức vang lên âm thanh chói tai.  “Người đâu, trong nhà máy có trộm…”  Giọng the thé chưa kịp hét ra mấy chữ đã bị người đẩy ngã mạnh.  Thân hình mũm mĩm đập vào đống cột sắt lộn xộn trên mặt đất, sau đầu đúng lúc va phải góc nhọn, mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn với mùi rỉ sét lan tỏa.  

Vương Hà vừa nghĩ đến những người phụ nữ trẻ hơn, đẹp hơn mình, đáy mắt không kìm được sự căm hận.  

Nhưng cô ta lại không thể phát cáu trước mặt người đàn ông của mình, vì đám người kia đúng là do gã khốn đó tự mở miệng nhận vào.  

Mà cô ta, chỉ dựa vào danh nghĩa vợ cả của lão đại, cùng chút quan hệ quen biết từ trước trong nhà máy, mới có chút địa vị.  

“Ăn ăn ăn, ăn của chúng ta, uống của chúng ta, cuối cùng còn ra vẻ khóc lóc thê thảm cả ngày, đúng là lũ đ.ĩ muốn lập đền thờ, bà đây muốn xem chúng nó trụ được mấy ngày.”  

Nói rồi, Vương Hà lại nhổ một bãi nước bọt.  

“Còn mày nữa, mày là cháu gái ruột của tao, sao lại bênh người ngoài! Đám đó không đói c.h.ế.t là được, thật sự nghĩ chúng ta còn hầu cơm ba bữa chắc!”  

Dư Tiểu Hoa ấp úng cúi đầu đáp một tiếng.  

Cô ta biết mình hoàn toàn không có tư cách phản bác, nếu bị đuổi ra ngoài, chỉ có con đường chết.  

Nhưng khi ngẩng đầu thoáng qua, một bóng dáng cao gầy lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở góc ngoặt phía trước.  

Dù thần sắc lạnh nhạt, vẫn không che nổi khí chất thanh cao.  

Dư Tiểu Hoa thậm chí nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình, ánh mắt tập trung trên người đàn ông rõ ràng bỏ qua bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh.  

Phấn khích, không thể tin nổi, và ngưỡng mộ…  

“Dư Tiểu Hoa, nhìn gì mà ngây ra như con ngốc thế.”  

Vương Hà mặt khó chịu trừng mắt nhìn cô cháu gái gầy như que củi, kỳ lạ nhìn theo tầm mắt quay lại.  

Cho đến khi thấy một nam một nữ đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, Vương Hà lập tức trợn to mắt.  

Hai người này vào đây bằng cách nào, người trong nhà máy cô ta đều quen, tuyệt đối không có hai người này.  

Hơn nữa còn là hai người sạch sẽ, đẹp đẽ.  

“Các người vào đây bằng cách nào?”  

Vương Hà cao giọng chất vấn, đôi mắt u ám đầy cảnh giác.  

Chỉ riêng người phụ nữ xinh đẹp này, nếu bị người đàn ông của cô ta phát hiện, e là chút vị trí cuối cùng của cô ta cũng không còn.  

Hai người này phải đuổi đi.  

Tô Ý liếc qua hai bóng người một béo một gầy, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.  

Xin lỗi, xấu đến mức làm cô chướng mắt rồi.  

“Chúng ta đi trước đi!”  

Vân Yến nghiêng đầu nhìn đỉnh tóc mềm mại của cô gái, đầu mày nhuộm chút dịu dàng.  

Anh không phải người tốt.  

Vậy nên, tốt nhất đừng chọc anh.  

Vương Hà bị phớt lờ hoàn toàn lập tức bùng nổ, chiếc chậu sắt không biết từng chứa gì bị cô ta ném mạnh xuống đất.  

Lập tức vang lên âm thanh chói tai.  

“Người đâu, trong nhà máy có trộm…”  

Giọng the thé chưa kịp hét ra mấy chữ đã bị người đẩy ngã mạnh.  

Thân hình mũm mĩm đập vào đống cột sắt lộn xộn trên mặt đất, sau đầu đúng lúc va phải góc nhọn, mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn với mùi rỉ sét lan tỏa.  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vương Hà vừa nghĩ đến những người phụ nữ trẻ hơn, đẹp hơn mình, đáy mắt không kìm được sự căm hận.  Nhưng cô ta lại không thể phát cáu trước mặt người đàn ông của mình, vì đám người kia đúng là do gã khốn đó tự mở miệng nhận vào.  Mà cô ta, chỉ dựa vào danh nghĩa vợ cả của lão đại, cùng chút quan hệ quen biết từ trước trong nhà máy, mới có chút địa vị.  “Ăn ăn ăn, ăn của chúng ta, uống của chúng ta, cuối cùng còn ra vẻ khóc lóc thê thảm cả ngày, đúng là lũ đ.ĩ muốn lập đền thờ, bà đây muốn xem chúng nó trụ được mấy ngày.”  Nói rồi, Vương Hà lại nhổ một bãi nước bọt.  “Còn mày nữa, mày là cháu gái ruột của tao, sao lại bênh người ngoài! Đám đó không đói c.h.ế.t là được, thật sự nghĩ chúng ta còn hầu cơm ba bữa chắc!”  Dư Tiểu Hoa ấp úng cúi đầu đáp một tiếng.  Cô ta biết mình hoàn toàn không có tư cách phản bác, nếu bị đuổi ra ngoài, chỉ có con đường chết.  Nhưng khi ngẩng đầu thoáng qua, một bóng dáng cao gầy lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở góc ngoặt phía trước.  Dù thần sắc lạnh nhạt, vẫn không che nổi khí chất thanh cao.  Dư Tiểu Hoa thậm chí nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình, ánh mắt tập trung trên người đàn ông rõ ràng bỏ qua bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh.  Phấn khích, không thể tin nổi, và ngưỡng mộ…  “Dư Tiểu Hoa, nhìn gì mà ngây ra như con ngốc thế.”  Vương Hà mặt khó chịu trừng mắt nhìn cô cháu gái gầy như que củi, kỳ lạ nhìn theo tầm mắt quay lại.  Cho đến khi thấy một nam một nữ đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, Vương Hà lập tức trợn to mắt.  Hai người này vào đây bằng cách nào, người trong nhà máy cô ta đều quen, tuyệt đối không có hai người này.  Hơn nữa còn là hai người sạch sẽ, đẹp đẽ.  “Các người vào đây bằng cách nào?”  Vương Hà cao giọng chất vấn, đôi mắt u ám đầy cảnh giác.  Chỉ riêng người phụ nữ xinh đẹp này, nếu bị người đàn ông của cô ta phát hiện, e là chút vị trí cuối cùng của cô ta cũng không còn.  Hai người này phải đuổi đi.  Tô Ý liếc qua hai bóng người một béo một gầy, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.  Xin lỗi, xấu đến mức làm cô chướng mắt rồi.  “Chúng ta đi trước đi!”  Vân Yến nghiêng đầu nhìn đỉnh tóc mềm mại của cô gái, đầu mày nhuộm chút dịu dàng.  Anh không phải người tốt.  Vậy nên, tốt nhất đừng chọc anh.  Vương Hà bị phớt lờ hoàn toàn lập tức bùng nổ, chiếc chậu sắt không biết từng chứa gì bị cô ta ném mạnh xuống đất.  Lập tức vang lên âm thanh chói tai.  “Người đâu, trong nhà máy có trộm…”  Giọng the thé chưa kịp hét ra mấy chữ đã bị người đẩy ngã mạnh.  Thân hình mũm mĩm đập vào đống cột sắt lộn xộn trên mặt đất, sau đầu đúng lúc va phải góc nhọn, mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn với mùi rỉ sét lan tỏa.  

Chương 225: Chương 87.1