Tác giả:

“Tô đại mỹ nữ đây khó mời thật đấy. Mời uống một ly rượu cũng khó như lên trời. Hôm nay ngoan ngoãn chịu đến thế này, chẳng phải rất tốt sao?” Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ giễu cợt, đầy ác ý. Anh ta phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi xuống, rồi mới tỏ ra vẻ nho nhã lịch thiệp, sau đó mới thong thả bước đến trước mặt Tô Vân, dáng vẻ như thể mình là kẻ bề trên đang ban ân huệ. Anh ta cúi người, trên mặt là nụ cười chế giễu: “Đã không muốn uống rượu mời, lại thích uống rượu phạt à? Tô Vân, Dương Tuấn Phong tôi đích thân mời mà cô cũng không thèm tới, cô tưởng mình là nhân vật lớn lắm sao?” Trong lúc anh ta đang buông lời mỉa mai, Tô Vân cố gắng mở mắt ra, dựa vào ý chí mạnh mẽ mà tỉnh lại. Trong cơn mơ hồ, cô cảm giác mình bị ai đó ném xuống đất. Cơn đau truyền đến khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn. Dưới ánh đèn mờ ảo chập chờn, mọi người xung quanh đều cười cợt nhìn cô trong bộ dạng thê thảm. Thậm chí còn có kẻ đưa ngón tay…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...