"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…

Chương 4

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… Có lòng can đảm và sức mạnh hành động như thế, làm gì mà chẳng thành công, tại sao cứ phải muốn đi làm một tên tội phạm cơ chứ.An Linh vừa đi vừa nhớ lại giọng nói đã giao dịch với mình lúc nãy.Vậy bây giờ mình nên đi theo đúng nguyên tác, để cho tên tội phạm kia đâm mình một nhát, nhằm thuận lợi để An gia phát hiện ra thân phận thiên kim giả của mình sao?Đùa cái gì vậy.Lỡ như cái lỗi cốt truyện này vẫn chưa được sửa: tên tội phạm kia lại nhắm vào cổ mình mà đâm thêm một nhát nữa, thì cô biết đi đâu mà kêu oan đây.Nếu hôm nay chiếc cúp này nhất định phải dính máu, thì đó cũng tuyệt đối không thể là máu của cô!Giống hệt như lần trước, An Linh nhận lấy chiếc cúp trong tiếng vỗ tay.Ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, cô đột nhiên dùng tay phải nắm lấy phần trên của chiếc cúp, xoay ngược nó lại, đồng thời vươn thẳng cả cánh tay ra phía dưới bên phải.Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy An Linh vung chiếc cúp thành một đường vòng cung hiểm hóc lên phía trên bên trái. Phần đế cúp nặng trịch đập thẳng vào thái dương của cô nhân viên lễ tân.Ngay sau đó, đầu của cô nhân viên lễ tân lệch sang một bên. Cô ta bị đánh đến bất tỉnh, cả người ngã sõng soài trên mặt đất, hoàn toàn bất động.Hội trường vốn đang vỗ tay như sấm dậy bỗng như bị ai đó bấm nút tạm dừng. Hai giây sau, nó lại vỡ òa trong đủ loại tiếng la hét và xì xào.Lúc này, trên sân khấu ngoài An Linh và cô nhân viên lễ tân kia, chỉ còn lại khách quý trao giải Tần Vãn Lam.Cô là người ở gần vụ biến cố này nhất, và cũng là người phản ứng lại đầu tiên.Vừa nãy, khi cô nhân viên lễ tân kia ngã xuống đất, cô đã nhìn thấy rất rõ một con dao nhỏ rơi ra từ tay người này.Tần Vãn Lam ngẩng đầu lên, đã thấy mấy nhân viên an ninh đang lao về phía này. Bước đầu tiên khi họ lên sân khấu chắc chắn sẽ là khống chế An Linh.Nhận ra chân tướng sự việc, Tần Vãn Lam quyết đoán nắm lấy cổ tay An Linh, kéo cô ra sau lưng mình, rồi nhanh chóng đưa cô đến trước micro."Thưa quý vị, sự việc có lẽ có chút hiểu lầm."Tần Vãn Lam chỉ tay xuống mặt đất bên cạnh cô nhân viên lễ tân, ra hiệu cho mọi người nhìn."Vừa rồi là cô gái kia cầm dao định làm hại tôi hoặc An Linh, An Linh mới có hành động như vậy. Cô ấy là phòng vệ chính đáng, vì vậy mọi người không cần phải sợ hãi."Nhân viên an ninh vừa định lao tới chỗ An Linh nghe thấy vậy cũng chần chừ giảm tốc độ, nhìn về phía Tần Vãn Lam chỉ, quả nhiên thấy được một con dao nhỏ.Ngay lúc này, Tần Vãn Lam nghe thấy giọng nói của An Linh từ phía sau truyền đến.[Không hổ là chị Vãn Lam của mình, đúng là người vừa đẹp, vừa tốt bụng lại còn bình tĩnh lý trí.]Nhà họ Tần và An gia là bạn bè lâu năm. Tần Vãn Lam lớn hơn An Linh hơn mười tuổi, hoàn toàn xem An Linh như em gái ruột của mình.Bây giờ nghe An Linh khen mình như vậy, Tần Vãn Lam vừa thấy vui trong lòng, vừa cảm thấy có lẽ An Linh đã thật sự sợ hãi. Nếu không thì một người vốn hướng nội như An Linh sao có thể khen cô một cách thẳng thắn như vậy trước mặt bao người.

Có lòng can đảm và sức mạnh hành động như thế, làm gì mà chẳng thành công, tại sao cứ phải muốn đi làm một tên tội phạm cơ chứ.

An Linh vừa đi vừa nhớ lại giọng nói đã giao dịch với mình lúc nãy.

Vậy bây giờ mình nên đi theo đúng nguyên tác, để cho tên tội phạm kia đâm mình một nhát, nhằm thuận lợi để An gia phát hiện ra thân phận thiên kim giả của mình sao?

Đùa cái gì vậy.

Lỡ như cái lỗi cốt truyện này vẫn chưa được sửa: tên tội phạm kia lại nhắm vào cổ mình mà đâm thêm một nhát nữa, thì cô biết đi đâu mà kêu oan đây.

Nếu hôm nay chiếc cúp này nhất định phải dính máu, thì đó cũng tuyệt đối không thể là máu của cô!

Giống hệt như lần trước, An Linh nhận lấy chiếc cúp trong tiếng vỗ tay.

Ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, cô đột nhiên dùng tay phải nắm lấy phần trên của chiếc cúp, xoay ngược nó lại, đồng thời vươn thẳng cả cánh tay ra phía dưới bên phải.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy An Linh vung chiếc cúp thành một đường vòng cung hiểm hóc lên phía trên bên trái. Phần đế cúp nặng trịch đập thẳng vào thái dương của cô nhân viên lễ tân.

Ngay sau đó, đầu của cô nhân viên lễ tân lệch sang một bên. Cô ta bị đánh đến bất tỉnh, cả người ngã sõng soài trên mặt đất, hoàn toàn bất động.

Hội trường vốn đang vỗ tay như sấm dậy bỗng như bị ai đó bấm nút tạm dừng. Hai giây sau, nó lại vỡ òa trong đủ loại tiếng la hét và xì xào.

Lúc này, trên sân khấu ngoài An Linh và cô nhân viên lễ tân kia, chỉ còn lại khách quý trao giải Tần Vãn Lam.

Cô là người ở gần vụ biến cố này nhất, và cũng là người phản ứng lại đầu tiên.

Vừa nãy, khi cô nhân viên lễ tân kia ngã xuống đất, cô đã nhìn thấy rất rõ một con dao nhỏ rơi ra từ tay người này.

Tần Vãn Lam ngẩng đầu lên, đã thấy mấy nhân viên an ninh đang lao về phía này. Bước đầu tiên khi họ lên sân khấu chắc chắn sẽ là khống chế An Linh.

Nhận ra chân tướng sự việc, Tần Vãn Lam quyết đoán nắm lấy cổ tay An Linh, kéo cô ra sau lưng mình, rồi nhanh chóng đưa cô đến trước micro.

"Thưa quý vị, sự việc có lẽ có chút hiểu lầm."

Tần Vãn Lam chỉ tay xuống mặt đất bên cạnh cô nhân viên lễ tân, ra hiệu cho mọi người nhìn.

"Vừa rồi là cô gái kia cầm dao định làm hại tôi hoặc An Linh, An Linh mới có hành động như vậy. Cô ấy là phòng vệ chính đáng, vì vậy mọi người không cần phải sợ hãi."

Nhân viên an ninh vừa định lao tới chỗ An Linh nghe thấy vậy cũng chần chừ giảm tốc độ, nhìn về phía Tần Vãn Lam chỉ, quả nhiên thấy được một con dao nhỏ.

Ngay lúc này, Tần Vãn Lam nghe thấy giọng nói của An Linh từ phía sau truyền đến.

[Không hổ là chị Vãn Lam của mình, đúng là người vừa đẹp, vừa tốt bụng lại còn bình tĩnh lý trí.]

Nhà họ Tần và An gia là bạn bè lâu năm. Tần Vãn Lam lớn hơn An Linh hơn mười tuổi, hoàn toàn xem An Linh như em gái ruột của mình.

Bây giờ nghe An Linh khen mình như vậy, Tần Vãn Lam vừa thấy vui trong lòng, vừa cảm thấy có lẽ An Linh đã thật sự sợ hãi. Nếu không thì một người vốn hướng nội như An Linh sao có thể khen cô một cách thẳng thắn như vậy trước mặt bao người.

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… Có lòng can đảm và sức mạnh hành động như thế, làm gì mà chẳng thành công, tại sao cứ phải muốn đi làm một tên tội phạm cơ chứ.An Linh vừa đi vừa nhớ lại giọng nói đã giao dịch với mình lúc nãy.Vậy bây giờ mình nên đi theo đúng nguyên tác, để cho tên tội phạm kia đâm mình một nhát, nhằm thuận lợi để An gia phát hiện ra thân phận thiên kim giả của mình sao?Đùa cái gì vậy.Lỡ như cái lỗi cốt truyện này vẫn chưa được sửa: tên tội phạm kia lại nhắm vào cổ mình mà đâm thêm một nhát nữa, thì cô biết đi đâu mà kêu oan đây.Nếu hôm nay chiếc cúp này nhất định phải dính máu, thì đó cũng tuyệt đối không thể là máu của cô!Giống hệt như lần trước, An Linh nhận lấy chiếc cúp trong tiếng vỗ tay.Ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, cô đột nhiên dùng tay phải nắm lấy phần trên của chiếc cúp, xoay ngược nó lại, đồng thời vươn thẳng cả cánh tay ra phía dưới bên phải.Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy An Linh vung chiếc cúp thành một đường vòng cung hiểm hóc lên phía trên bên trái. Phần đế cúp nặng trịch đập thẳng vào thái dương của cô nhân viên lễ tân.Ngay sau đó, đầu của cô nhân viên lễ tân lệch sang một bên. Cô ta bị đánh đến bất tỉnh, cả người ngã sõng soài trên mặt đất, hoàn toàn bất động.Hội trường vốn đang vỗ tay như sấm dậy bỗng như bị ai đó bấm nút tạm dừng. Hai giây sau, nó lại vỡ òa trong đủ loại tiếng la hét và xì xào.Lúc này, trên sân khấu ngoài An Linh và cô nhân viên lễ tân kia, chỉ còn lại khách quý trao giải Tần Vãn Lam.Cô là người ở gần vụ biến cố này nhất, và cũng là người phản ứng lại đầu tiên.Vừa nãy, khi cô nhân viên lễ tân kia ngã xuống đất, cô đã nhìn thấy rất rõ một con dao nhỏ rơi ra từ tay người này.Tần Vãn Lam ngẩng đầu lên, đã thấy mấy nhân viên an ninh đang lao về phía này. Bước đầu tiên khi họ lên sân khấu chắc chắn sẽ là khống chế An Linh.Nhận ra chân tướng sự việc, Tần Vãn Lam quyết đoán nắm lấy cổ tay An Linh, kéo cô ra sau lưng mình, rồi nhanh chóng đưa cô đến trước micro."Thưa quý vị, sự việc có lẽ có chút hiểu lầm."Tần Vãn Lam chỉ tay xuống mặt đất bên cạnh cô nhân viên lễ tân, ra hiệu cho mọi người nhìn."Vừa rồi là cô gái kia cầm dao định làm hại tôi hoặc An Linh, An Linh mới có hành động như vậy. Cô ấy là phòng vệ chính đáng, vì vậy mọi người không cần phải sợ hãi."Nhân viên an ninh vừa định lao tới chỗ An Linh nghe thấy vậy cũng chần chừ giảm tốc độ, nhìn về phía Tần Vãn Lam chỉ, quả nhiên thấy được một con dao nhỏ.Ngay lúc này, Tần Vãn Lam nghe thấy giọng nói của An Linh từ phía sau truyền đến.[Không hổ là chị Vãn Lam của mình, đúng là người vừa đẹp, vừa tốt bụng lại còn bình tĩnh lý trí.]Nhà họ Tần và An gia là bạn bè lâu năm. Tần Vãn Lam lớn hơn An Linh hơn mười tuổi, hoàn toàn xem An Linh như em gái ruột của mình.Bây giờ nghe An Linh khen mình như vậy, Tần Vãn Lam vừa thấy vui trong lòng, vừa cảm thấy có lẽ An Linh đã thật sự sợ hãi. Nếu không thì một người vốn hướng nội như An Linh sao có thể khen cô một cách thẳng thắn như vậy trước mặt bao người.

Chương 4