"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…

Chương 13

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… [An Sùng: Chuyện này quá mức khó tin, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết thông thường. Vẫn chưa chắc chắn việc tùy tiện nói ra có gây ảnh hưởng xấu gì đến Tiểu Linh không. Cho nên con đề nghị cứ thuận theo tự nhiên, quan sát thêm một thời gian nữa đã.][Bùi Ngọc Ngưng: Nhưng Tiểu Linh nói con bé không phải con gái ruột của An gia là sao? Có phải tối nay con bé bị kích động không? Hay là có người nào đó lén lút nói gì với con bé khiến nó suy nghĩ miên man?]Bùi Ngọc Ngưng không tin An Linh không phải là con gái ruột của mình. Bà chỉ đau lòng khi nghĩ An Linh một mình suy nghĩ lung tung sẽ cảm thấy khổ sở. An Linh là do bà nuôi nấng từ lúc mới sinh ra, sao có thể không phải con gái ruột của bà được?An Sùng lại cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Từ lúc đón được An Linh, cô vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, không giống như bị tai nạn ngoài ý muốn kia dọa sợ.Còn chuyện có người nói gì đó với cô, khả năng cũng không lớn.Nếu có người không có bằng chứng mà nói với An Linh cô không phải tiểu thư An gia, cô sẽ chỉ cảm thấy đối phương bị thần kinh mà thôi.[An Sùng: Bây giờ không có thêm thông tin gì khác nên cũng không nói chắc được điều gì. Biết đâu Tiểu Linh sẽ còn tiết lộ thêm điều gì đó, đến lúc đó sẽ biết thôi.]An Linh uống được hai hớp cháo, nhìn ba con người thuộc "hội cúi đầu" này mà có chút không hiểu nổi.[Bọn họ hôm nay rốt cuộc bị sao vậy nhỉ, sao cứ kỳ quặc thế nào ấy?][Sao ai cũng nhìn vào điện thoại thế? Muộn thế này rồi mà còn nhiều tin nhắn phải trả lời vậy sao?]An Linh lập tức cảnh giác.[Chắc không phải là lén lút lập nhóm chat gia đình mà không có mình đấy chứ!]Cả ba người lập tức khóa màn hình, đặt điện thoại lên bàn rồi bắt đầu ăn cháo.An Thụ Hải vội vàng chữa cháy: "Ông Vương đi câu cá tận bên Mỹ, gửi cho ba tấm ảnh ôm con cá để khoe khoang đây mà."Bùi Ngọc Ngưng cũng lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, bà Vương cũng vừa hẹn mẹ lần sau cùng đi nghỉ mát."An Sùng thì nói thật, chỉ là thời gian không phải vừa rồi thôi: "An Quân nói gửi tin nhắn cho em mà không thấy trả lời, cũng cứ hỏi anh mãi về tình hình của em đấy."An Quân chính là anh hai của An Linh, hiện đang trong chuyến lưu diễn toàn cầu nên không có ở nhà.[Anh hai à...][Anh hai cũng là một người anh trai xui xẻo, tưởng rằng mình đã tìm được chân ái, ai ngờ trên đầu đã mọc cả một đồng cỏ.]Người An gia: Ồ hô, dưa của thằng hai đây rồi!An Quân hình như đúng là có bạn gái rồi. Tuy chưa giới thiệu cho người nhà nhưng ai cũng có thể thấy anh cưng chiều cô bạn gái này đến mức nào. Chẳng lẽ chính là cô gái đó đã cắm sừng An Quân?An Sùng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Anh dù sao cũng còn chưa bị trợ lý ăn đậu hũ rồi còn bị chụp ảnh nóng, nhưng An Quân thì lại bị cắm sừng thật sự rồi.Ai nói so sánh là kẻ đánh cắp hạnh phúc?An Sùng cảm thấy câu này không đúng.So với đứa bất hạnh hơn thì mình lại thấy may mắn vô cùng.Bát cháo hải sản trong miệng bỗng trở nên ngon lạ thường.

[An Sùng: Chuyện này quá mức khó tin, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết thông thường. Vẫn chưa chắc chắn việc tùy tiện nói ra có gây ảnh hưởng xấu gì đến Tiểu Linh không. Cho nên con đề nghị cứ thuận theo tự nhiên, quan sát thêm một thời gian nữa đã.]

[Bùi Ngọc Ngưng: Nhưng Tiểu Linh nói con bé không phải con gái ruột của An gia là sao? Có phải tối nay con bé bị kích động không? Hay là có người nào đó lén lút nói gì với con bé khiến nó suy nghĩ miên man?]

Bùi Ngọc Ngưng không tin An Linh không phải là con gái ruột của mình. Bà chỉ đau lòng khi nghĩ An Linh một mình suy nghĩ lung tung sẽ cảm thấy khổ sở. An Linh là do bà nuôi nấng từ lúc mới sinh ra, sao có thể không phải con gái ruột của bà được?

An Sùng lại cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Từ lúc đón được An Linh, cô vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, không giống như bị tai nạn ngoài ý muốn kia dọa sợ.

Còn chuyện có người nói gì đó với cô, khả năng cũng không lớn.

Nếu có người không có bằng chứng mà nói với An Linh cô không phải tiểu thư An gia, cô sẽ chỉ cảm thấy đối phương bị thần kinh mà thôi.

[An Sùng: Bây giờ không có thêm thông tin gì khác nên cũng không nói chắc được điều gì. Biết đâu Tiểu Linh sẽ còn tiết lộ thêm điều gì đó, đến lúc đó sẽ biết thôi.]

An Linh uống được hai hớp cháo, nhìn ba con người thuộc "hội cúi đầu" này mà có chút không hiểu nổi.

[Bọn họ hôm nay rốt cuộc bị sao vậy nhỉ, sao cứ kỳ quặc thế nào ấy?][Sao ai cũng nhìn vào điện thoại thế? Muộn thế này rồi mà còn nhiều tin nhắn phải trả lời vậy sao?]

An Linh lập tức cảnh giác.

[Chắc không phải là lén lút lập nhóm chat gia đình mà không có mình đấy chứ!]

Cả ba người lập tức khóa màn hình, đặt điện thoại lên bàn rồi bắt đầu ăn cháo.

An Thụ Hải vội vàng chữa cháy: "Ông Vương đi câu cá tận bên Mỹ, gửi cho ba tấm ảnh ôm con cá để khoe khoang đây mà."

Bùi Ngọc Ngưng cũng lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, bà Vương cũng vừa hẹn mẹ lần sau cùng đi nghỉ mát."

An Sùng thì nói thật, chỉ là thời gian không phải vừa rồi thôi: "An Quân nói gửi tin nhắn cho em mà không thấy trả lời, cũng cứ hỏi anh mãi về tình hình của em đấy."

An Quân chính là anh hai của An Linh, hiện đang trong chuyến lưu diễn toàn cầu nên không có ở nhà.

[Anh hai à...][Anh hai cũng là một người anh trai xui xẻo, tưởng rằng mình đã tìm được chân ái, ai ngờ trên đầu đã mọc cả một đồng cỏ.]

Người An gia: Ồ hô, dưa của thằng hai đây rồi!

An Quân hình như đúng là có bạn gái rồi. Tuy chưa giới thiệu cho người nhà nhưng ai cũng có thể thấy anh cưng chiều cô bạn gái này đến mức nào. Chẳng lẽ chính là cô gái đó đã cắm sừng An Quân?

An Sùng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh dù sao cũng còn chưa bị trợ lý ăn đậu hũ rồi còn bị chụp ảnh nóng, nhưng An Quân thì lại bị cắm sừng thật sự rồi.

Ai nói so sánh là kẻ đánh cắp hạnh phúc?

An Sùng cảm thấy câu này không đúng.

So với đứa bất hạnh hơn thì mình lại thấy may mắn vô cùng.

Bát cháo hải sản trong miệng bỗng trở nên ngon lạ thường.

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… [An Sùng: Chuyện này quá mức khó tin, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết thông thường. Vẫn chưa chắc chắn việc tùy tiện nói ra có gây ảnh hưởng xấu gì đến Tiểu Linh không. Cho nên con đề nghị cứ thuận theo tự nhiên, quan sát thêm một thời gian nữa đã.][Bùi Ngọc Ngưng: Nhưng Tiểu Linh nói con bé không phải con gái ruột của An gia là sao? Có phải tối nay con bé bị kích động không? Hay là có người nào đó lén lút nói gì với con bé khiến nó suy nghĩ miên man?]Bùi Ngọc Ngưng không tin An Linh không phải là con gái ruột của mình. Bà chỉ đau lòng khi nghĩ An Linh một mình suy nghĩ lung tung sẽ cảm thấy khổ sở. An Linh là do bà nuôi nấng từ lúc mới sinh ra, sao có thể không phải con gái ruột của bà được?An Sùng lại cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Từ lúc đón được An Linh, cô vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, không giống như bị tai nạn ngoài ý muốn kia dọa sợ.Còn chuyện có người nói gì đó với cô, khả năng cũng không lớn.Nếu có người không có bằng chứng mà nói với An Linh cô không phải tiểu thư An gia, cô sẽ chỉ cảm thấy đối phương bị thần kinh mà thôi.[An Sùng: Bây giờ không có thêm thông tin gì khác nên cũng không nói chắc được điều gì. Biết đâu Tiểu Linh sẽ còn tiết lộ thêm điều gì đó, đến lúc đó sẽ biết thôi.]An Linh uống được hai hớp cháo, nhìn ba con người thuộc "hội cúi đầu" này mà có chút không hiểu nổi.[Bọn họ hôm nay rốt cuộc bị sao vậy nhỉ, sao cứ kỳ quặc thế nào ấy?][Sao ai cũng nhìn vào điện thoại thế? Muộn thế này rồi mà còn nhiều tin nhắn phải trả lời vậy sao?]An Linh lập tức cảnh giác.[Chắc không phải là lén lút lập nhóm chat gia đình mà không có mình đấy chứ!]Cả ba người lập tức khóa màn hình, đặt điện thoại lên bàn rồi bắt đầu ăn cháo.An Thụ Hải vội vàng chữa cháy: "Ông Vương đi câu cá tận bên Mỹ, gửi cho ba tấm ảnh ôm con cá để khoe khoang đây mà."Bùi Ngọc Ngưng cũng lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, bà Vương cũng vừa hẹn mẹ lần sau cùng đi nghỉ mát."An Sùng thì nói thật, chỉ là thời gian không phải vừa rồi thôi: "An Quân nói gửi tin nhắn cho em mà không thấy trả lời, cũng cứ hỏi anh mãi về tình hình của em đấy."An Quân chính là anh hai của An Linh, hiện đang trong chuyến lưu diễn toàn cầu nên không có ở nhà.[Anh hai à...][Anh hai cũng là một người anh trai xui xẻo, tưởng rằng mình đã tìm được chân ái, ai ngờ trên đầu đã mọc cả một đồng cỏ.]Người An gia: Ồ hô, dưa của thằng hai đây rồi!An Quân hình như đúng là có bạn gái rồi. Tuy chưa giới thiệu cho người nhà nhưng ai cũng có thể thấy anh cưng chiều cô bạn gái này đến mức nào. Chẳng lẽ chính là cô gái đó đã cắm sừng An Quân?An Sùng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Anh dù sao cũng còn chưa bị trợ lý ăn đậu hũ rồi còn bị chụp ảnh nóng, nhưng An Quân thì lại bị cắm sừng thật sự rồi.Ai nói so sánh là kẻ đánh cắp hạnh phúc?An Sùng cảm thấy câu này không đúng.So với đứa bất hạnh hơn thì mình lại thấy may mắn vô cùng.Bát cháo hải sản trong miệng bỗng trở nên ngon lạ thường.

Chương 13