"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…

Chương 52: Có thể không gặp mặt được không?

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… Giống như những gì trong tiếng lòng của An Linh đã nói, một gia đình như vậy  không có lý do gì để cố tình đổi đi con gái của mình.An Sùng chuyển tiếp thông tin cho cha mẹ An, đồng thời cũng gửi một tin nhắn cho thư ký, nói rằng có thể không cần tiếp tục điều tra chuyện bên bệnh viện nữa.Bệnh viện kia có người có quan hệ không cạn với An gia của họ. Nếu không phải là cố ý đổi, bây giờ sự việc đã qua hai mươi mấy năm, tiếp tục truy cứu cũng không thay đổi được gì, không cần thiết vì thế mà làm căng thẳng mối quan hệ hai bên. Sau nhiều mặt cân nhắc, An Sùng vẫn quyết định không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.An Linh luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao cha mẹ và anh cả họ lại không ai hỏi cô vì sao lại đột nhiên nghi ngờ về thân phận thật sự của mình và Thu Niệm? Cô vì để biện minh còn chuẩn bị trước vài cách nói, kết quả không dùng đến.Thôi kệ, bây giờ cô cũng lười nghĩ nhiều. Dù sao thì nhiệm vụ thứ nhất của mình đã hoàn thành, tiếp theo chính là nhiệm vụ thứ hai: công khai thân phận thật sự của cô và Thu Niệm.An Linh muốn cho An gia và Thu gia một khoảng thời gian để chuẩn bị tinh thần sau khi biết chân tướng, đợi hai bên đều biết sự tình rồi mới công khai ra bên ngoài. Cho nên cô mới không lén lút công bố thông tin trên mạng ngay khi vừa nhận được kết quả xét nghiệm ADN.Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, bên An gia sau khi biết chân tướng đã chủ động liên lạc với người Thu gia, hơn nữa rất nhanh đã công bố thân phận thiên kim thật của Thu Niệm. Cho nên theo lý thuyết, nhiệm vụ thứ hai này cũng không cần cô phải bận tâm, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi là được.Nhưng đối với An Linh hiện tại mà nói, thời gian chính là sinh mệnh! Cô phải làm cho người An gia nhanh chóng liên lạc với bên Thu gia."Cha, mẹ, anh cả, con biết mọi người đang băn khoăn về cảm nhận của con." An Linh suy tư một lát rồi làm ra vẻ đáng thương vô cùng mà mở miệng: "Nhưng mà con có thể hiểu được, mọi người không cần phải để ý đến con đâu, mau chóng nói rõ chân tướng với Thu gia đi."[Làm nhanh lên, làm nhanh lên! Vì cái mạng chó quý giá này của con, mau đi ngả bài với Thu gia đi!]Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt An Linh, cô vội vàng cúi đầu lau đi, như thể sợ bị người khác nhìn thấy."Giống như mọi người không nỡ nói cho con biết chuyện này, con cũng không nỡ để mọi người và con gái ruột của mình phải chia lìa. Nếu anh cả đã nói vẫn sẽ xem con là em gái ruột, vậy thì con cũng giống như vậy. Trong lòng con, mọi người chính là cha mẹ và anh cả mà con yêu thương nhất."[Trà xanh quá đi!][Con đã trà xanh đến mức này rồi, các người uống đi chứ!][Nào chúng ta cùng cạn ly này, cung nghênh nữ chủ hồi cung!]Khóe miệng của người An gia đều giật giật. May mà An Linh hiện tại đang cúi đầu, nếu không chắc chắn sẽ bị cô nhìn ra điều gì đó.

Giống như những gì trong tiếng lòng của An Linh đã nói, một gia đình như vậy  không có lý do gì để cố tình đổi đi con gái của mình.

An Sùng chuyển tiếp thông tin cho cha mẹ An, đồng thời cũng gửi một tin nhắn cho thư ký, nói rằng có thể không cần tiếp tục điều tra chuyện bên bệnh viện nữa.

Bệnh viện kia có người có quan hệ không cạn với An gia của họ. Nếu không phải là cố ý đổi, bây giờ sự việc đã qua hai mươi mấy năm, tiếp tục truy cứu cũng không thay đổi được gì, không cần thiết vì thế mà làm căng thẳng mối quan hệ hai bên. Sau nhiều mặt cân nhắc, An Sùng vẫn quyết định không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.

An Linh luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao cha mẹ và anh cả họ lại không ai hỏi cô vì sao lại đột nhiên nghi ngờ về thân phận thật sự của mình và Thu Niệm? Cô vì để biện minh còn chuẩn bị trước vài cách nói, kết quả không dùng đến.

Thôi kệ, bây giờ cô cũng lười nghĩ nhiều. Dù sao thì nhiệm vụ thứ nhất của mình đã hoàn thành, tiếp theo chính là nhiệm vụ thứ hai: công khai thân phận thật sự của cô và Thu Niệm.

An Linh muốn cho An gia và Thu gia một khoảng thời gian để chuẩn bị tinh thần sau khi biết chân tướng, đợi hai bên đều biết sự tình rồi mới công khai ra bên ngoài. Cho nên cô mới không lén lút công bố thông tin trên mạng ngay khi vừa nhận được kết quả xét nghiệm ADN.

Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, bên An gia sau khi biết chân tướng đã chủ động liên lạc với người Thu gia, hơn nữa rất nhanh đã công bố thân phận thiên kim thật của Thu Niệm. Cho nên theo lý thuyết, nhiệm vụ thứ hai này cũng không cần cô phải bận tâm, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi là được.

Nhưng đối với An Linh hiện tại mà nói, thời gian chính là sinh mệnh! Cô phải làm cho người An gia nhanh chóng liên lạc với bên Thu gia.

"Cha, mẹ, anh cả, con biết mọi người đang băn khoăn về cảm nhận của con." An Linh suy tư một lát rồi làm ra vẻ đáng thương vô cùng mà mở miệng: "Nhưng mà con có thể hiểu được, mọi người không cần phải để ý đến con đâu, mau chóng nói rõ chân tướng với Thu gia đi."

[Làm nhanh lên, làm nhanh lên! Vì cái mạng chó quý giá này của con, mau đi ngả bài với Thu gia đi!]

Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt An Linh, cô vội vàng cúi đầu lau đi, như thể sợ bị người khác nhìn thấy.

"Giống như mọi người không nỡ nói cho con biết chuyện này, con cũng không nỡ để mọi người và con gái ruột của mình phải chia lìa. Nếu anh cả đã nói vẫn sẽ xem con là em gái ruột, vậy thì con cũng giống như vậy. Trong lòng con, mọi người chính là cha mẹ và anh cả mà con yêu thương nhất."

[Trà xanh quá đi!]

[Con đã trà xanh đến mức này rồi, các người uống đi chứ!]

[Nào chúng ta cùng cạn ly này, cung nghênh nữ chủ hồi cung!]

Khóe miệng của người An gia đều giật giật. May mà An Linh hiện tại đang cúi đầu, nếu không chắc chắn sẽ bị cô nhìn ra điều gì đó.

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… Giống như những gì trong tiếng lòng của An Linh đã nói, một gia đình như vậy  không có lý do gì để cố tình đổi đi con gái của mình.An Sùng chuyển tiếp thông tin cho cha mẹ An, đồng thời cũng gửi một tin nhắn cho thư ký, nói rằng có thể không cần tiếp tục điều tra chuyện bên bệnh viện nữa.Bệnh viện kia có người có quan hệ không cạn với An gia của họ. Nếu không phải là cố ý đổi, bây giờ sự việc đã qua hai mươi mấy năm, tiếp tục truy cứu cũng không thay đổi được gì, không cần thiết vì thế mà làm căng thẳng mối quan hệ hai bên. Sau nhiều mặt cân nhắc, An Sùng vẫn quyết định không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.An Linh luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao cha mẹ và anh cả họ lại không ai hỏi cô vì sao lại đột nhiên nghi ngờ về thân phận thật sự của mình và Thu Niệm? Cô vì để biện minh còn chuẩn bị trước vài cách nói, kết quả không dùng đến.Thôi kệ, bây giờ cô cũng lười nghĩ nhiều. Dù sao thì nhiệm vụ thứ nhất của mình đã hoàn thành, tiếp theo chính là nhiệm vụ thứ hai: công khai thân phận thật sự của cô và Thu Niệm.An Linh muốn cho An gia và Thu gia một khoảng thời gian để chuẩn bị tinh thần sau khi biết chân tướng, đợi hai bên đều biết sự tình rồi mới công khai ra bên ngoài. Cho nên cô mới không lén lút công bố thông tin trên mạng ngay khi vừa nhận được kết quả xét nghiệm ADN.Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, bên An gia sau khi biết chân tướng đã chủ động liên lạc với người Thu gia, hơn nữa rất nhanh đã công bố thân phận thiên kim thật của Thu Niệm. Cho nên theo lý thuyết, nhiệm vụ thứ hai này cũng không cần cô phải bận tâm, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi là được.Nhưng đối với An Linh hiện tại mà nói, thời gian chính là sinh mệnh! Cô phải làm cho người An gia nhanh chóng liên lạc với bên Thu gia."Cha, mẹ, anh cả, con biết mọi người đang băn khoăn về cảm nhận của con." An Linh suy tư một lát rồi làm ra vẻ đáng thương vô cùng mà mở miệng: "Nhưng mà con có thể hiểu được, mọi người không cần phải để ý đến con đâu, mau chóng nói rõ chân tướng với Thu gia đi."[Làm nhanh lên, làm nhanh lên! Vì cái mạng chó quý giá này của con, mau đi ngả bài với Thu gia đi!]Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt An Linh, cô vội vàng cúi đầu lau đi, như thể sợ bị người khác nhìn thấy."Giống như mọi người không nỡ nói cho con biết chuyện này, con cũng không nỡ để mọi người và con gái ruột của mình phải chia lìa. Nếu anh cả đã nói vẫn sẽ xem con là em gái ruột, vậy thì con cũng giống như vậy. Trong lòng con, mọi người chính là cha mẹ và anh cả mà con yêu thương nhất."[Trà xanh quá đi!][Con đã trà xanh đến mức này rồi, các người uống đi chứ!][Nào chúng ta cùng cạn ly này, cung nghênh nữ chủ hồi cung!]Khóe miệng của người An gia đều giật giật. May mà An Linh hiện tại đang cúi đầu, nếu không chắc chắn sẽ bị cô nhìn ra điều gì đó.

Chương 52: Có thể không gặp mặt được không?