"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…
Chương 74: Trên người cô ấy có từ trường hút dưa à?
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… [Có chút kích thích nha, vậy là Quản Chính Ngôn vẫn luôn thầm yêu An Sùng? Yêu thầm đến mức sắp xếp La Thần làm trợ lý cho An Sùng chỉ để biết được nhất cử nhất động của anh ấy?][Oa, cái tính chiếm hữu này, đúng chuẩn bá tổng bệnh hoạn, u ám.][Hai vị đều là soái ca cả, bá tổng xứng với bá tổng.][Các người xem tiểu thuyết nhiều quá hóa điên rồi à? Đây là hiện thực đó, nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát báo cáo cho người khác, cái phúc này cho các người đấy, các người có muốn không?][Nói thật thì đúng là rất đáng sợ, hơn nữa nếu anh ta thích An Sùng, tại sao lại cùng La Thần ở trên giường của An Sùng...][Các người không nghe La Thần nói sao, Quản Chính Ngôn gọi tên An Sùng đó.][Ở trên giường của anh, cùng với người trợ lý sớm chiều bên anh... nói không chừng trên người La Thần còn vương mùi nước hoa của An Sùng ấy chứ.][Văn! Học! Thế! Thân!][Nói thật, đúng là ghê tởm thật, tôi mà là An Sùng chắc tôi ghê tởm chết mất.]"Xì." La Thần phát ra một tiếng cười khẩy khinh bỉ: "Nói nghe hay thật đấy, sao tôi lại không biết anh còn có thiên phú diễn kịch thế này nhỉ?""An tổng, tôi nói thật cho anh biết nhé. Anh ta đâu có thâm tình như vẻ bề ngoài đâu, một bên nói yêu anh, một bên thì nhân tình ở ngoài không thiếu. Còn vì sao tôi biết được ư? Bởi vì tôi chính là một trong số đó đấy.""Cho nên chúng tôi làm loại chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Bởi vì chúng tôi chính là loại quan hệ đó mà."[A???][Cái, có ý gì?][Ý là thân phận thật của La Thần thực ra là nhân tình của Quản Chính Ngôn?][Cử nhân tình của mình đi giám sát đối tượng thầm mến của mình, trên thế giới này còn có ai điên hơn thế nữa không?][Tôi suýt nữa còn bị tài diễn xuất của Quản Chính Ngôn lừa, tưởng anh ta thật sự chỉ nhất thời hồ đồ. Hóa ra là trong lòng thì có một "ánh trăng sáng", còn bên cạnh thì "oanh oanh yến yến" không ngừng à.][Thế mà cũng bị lừa được à? Mấy người già rồi thì đừng có mà đi mua thực phẩm chức năng nhé.]Quản Chính Ngôn cuối cùng cũng nhận ra La Thần đây là không thèm giữ lại chút mặt mũi nào, định cùng anh ta đồng quy vu tận.Anh ta đoán chừng dù mình có nói gì đi nữa, An Sùng cũng sẽ không tin. Vậy thì ít nhất anh ta cũng không thể để La Thần được yên."Chính cậu thì tốt đẹp đến đâu?" Quản Chính Ngôn nhìn La Thần với vẻ hung ác: "Hay là giải thích một chút xem lúc tôi mở cửa, cậu đang làm gì trên giường của An Sùng?"Quản Chính Ngôn trực tiếp miêu tả lại cảnh tượng anh ta nhìn thấy khi mở cửa phòng An Sùng."An Sùng, ít nhất tôi cũng không làm gì quá đáng với cậu phải không? Đêm nay hoàn toàn là do uống say nhất thời hồ đồ, nhưng La Thần thì không biết đã làm chuyện này bao lâu rồi. Lợi dụng thân phận trợ lý sinh hoạt, thực chất cũng luôn mang ý đồ xấu với cậu, cậu thấy lời hắn nói có đáng tin không? Hắn chỉ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta thôi!""Rốt cuộc thì vừa rồi người hắn gọi, cũng là tên của cậu đấy."[Jesus!][Từ từ, CPU của tôi sắp cháy rồi, có lớp trưởng nào tóm tắt lại không?]
[Có chút kích thích nha, vậy là Quản Chính Ngôn vẫn luôn thầm yêu An Sùng? Yêu thầm đến mức sắp xếp La Thần làm trợ lý cho An Sùng chỉ để biết được nhất cử nhất động của anh ấy?]
[Oa, cái tính chiếm hữu này, đúng chuẩn bá tổng bệnh hoạn, u ám.]
[Hai vị đều là soái ca cả, bá tổng xứng với bá tổng.]
[Các người xem tiểu thuyết nhiều quá hóa điên rồi à? Đây là hiện thực đó, nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát báo cáo cho người khác, cái phúc này cho các người đấy, các người có muốn không?]
[Nói thật thì đúng là rất đáng sợ, hơn nữa nếu anh ta thích An Sùng, tại sao lại cùng La Thần ở trên giường của An Sùng...]
[Các người không nghe La Thần nói sao, Quản Chính Ngôn gọi tên An Sùng đó.]
[Ở trên giường của anh, cùng với người trợ lý sớm chiều bên anh... nói không chừng trên người La Thần còn vương mùi nước hoa của An Sùng ấy chứ.]
[Văn! Học! Thế! Thân!]
[Nói thật, đúng là ghê tởm thật, tôi mà là An Sùng chắc tôi ghê tởm chết mất.]
"Xì." La Thần phát ra một tiếng cười khẩy khinh bỉ: "Nói nghe hay thật đấy, sao tôi lại không biết anh còn có thiên phú diễn kịch thế này nhỉ?"
"An tổng, tôi nói thật cho anh biết nhé. Anh ta đâu có thâm tình như vẻ bề ngoài đâu, một bên nói yêu anh, một bên thì nhân tình ở ngoài không thiếu. Còn vì sao tôi biết được ư? Bởi vì tôi chính là một trong số đó đấy."
"Cho nên chúng tôi làm loại chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Bởi vì chúng tôi chính là loại quan hệ đó mà."
[A???]
[Cái, có ý gì?]
[Ý là thân phận thật của La Thần thực ra là nhân tình của Quản Chính Ngôn?]
[Cử nhân tình của mình đi giám sát đối tượng thầm mến của mình, trên thế giới này còn có ai điên hơn thế nữa không?]
[Tôi suýt nữa còn bị tài diễn xuất của Quản Chính Ngôn lừa, tưởng anh ta thật sự chỉ nhất thời hồ đồ. Hóa ra là trong lòng thì có một "ánh trăng sáng", còn bên cạnh thì "oanh oanh yến yến" không ngừng à.]
[Thế mà cũng bị lừa được à? Mấy người già rồi thì đừng có mà đi mua thực phẩm chức năng nhé.]
Quản Chính Ngôn cuối cùng cũng nhận ra La Thần đây là không thèm giữ lại chút mặt mũi nào, định cùng anh ta đồng quy vu tận.
Anh ta đoán chừng dù mình có nói gì đi nữa, An Sùng cũng sẽ không tin. Vậy thì ít nhất anh ta cũng không thể để La Thần được yên.
"Chính cậu thì tốt đẹp đến đâu?" Quản Chính Ngôn nhìn La Thần với vẻ hung ác: "Hay là giải thích một chút xem lúc tôi mở cửa, cậu đang làm gì trên giường của An Sùng?"
Quản Chính Ngôn trực tiếp miêu tả lại cảnh tượng anh ta nhìn thấy khi mở cửa phòng An Sùng.
"An Sùng, ít nhất tôi cũng không làm gì quá đáng với cậu phải không? Đêm nay hoàn toàn là do uống say nhất thời hồ đồ, nhưng La Thần thì không biết đã làm chuyện này bao lâu rồi. Lợi dụng thân phận trợ lý sinh hoạt, thực chất cũng luôn mang ý đồ xấu với cậu, cậu thấy lời hắn nói có đáng tin không? Hắn chỉ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta thôi!"
"Rốt cuộc thì vừa rồi người hắn gọi, cũng là tên của cậu đấy."
[Jesus!]
[Từ từ, CPU của tôi sắp cháy rồi, có lớp trưởng nào tóm tắt lại không?]
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… [Có chút kích thích nha, vậy là Quản Chính Ngôn vẫn luôn thầm yêu An Sùng? Yêu thầm đến mức sắp xếp La Thần làm trợ lý cho An Sùng chỉ để biết được nhất cử nhất động của anh ấy?][Oa, cái tính chiếm hữu này, đúng chuẩn bá tổng bệnh hoạn, u ám.][Hai vị đều là soái ca cả, bá tổng xứng với bá tổng.][Các người xem tiểu thuyết nhiều quá hóa điên rồi à? Đây là hiện thực đó, nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát báo cáo cho người khác, cái phúc này cho các người đấy, các người có muốn không?][Nói thật thì đúng là rất đáng sợ, hơn nữa nếu anh ta thích An Sùng, tại sao lại cùng La Thần ở trên giường của An Sùng...][Các người không nghe La Thần nói sao, Quản Chính Ngôn gọi tên An Sùng đó.][Ở trên giường của anh, cùng với người trợ lý sớm chiều bên anh... nói không chừng trên người La Thần còn vương mùi nước hoa của An Sùng ấy chứ.][Văn! Học! Thế! Thân!][Nói thật, đúng là ghê tởm thật, tôi mà là An Sùng chắc tôi ghê tởm chết mất.]"Xì." La Thần phát ra một tiếng cười khẩy khinh bỉ: "Nói nghe hay thật đấy, sao tôi lại không biết anh còn có thiên phú diễn kịch thế này nhỉ?""An tổng, tôi nói thật cho anh biết nhé. Anh ta đâu có thâm tình như vẻ bề ngoài đâu, một bên nói yêu anh, một bên thì nhân tình ở ngoài không thiếu. Còn vì sao tôi biết được ư? Bởi vì tôi chính là một trong số đó đấy.""Cho nên chúng tôi làm loại chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Bởi vì chúng tôi chính là loại quan hệ đó mà."[A???][Cái, có ý gì?][Ý là thân phận thật của La Thần thực ra là nhân tình của Quản Chính Ngôn?][Cử nhân tình của mình đi giám sát đối tượng thầm mến của mình, trên thế giới này còn có ai điên hơn thế nữa không?][Tôi suýt nữa còn bị tài diễn xuất của Quản Chính Ngôn lừa, tưởng anh ta thật sự chỉ nhất thời hồ đồ. Hóa ra là trong lòng thì có một "ánh trăng sáng", còn bên cạnh thì "oanh oanh yến yến" không ngừng à.][Thế mà cũng bị lừa được à? Mấy người già rồi thì đừng có mà đi mua thực phẩm chức năng nhé.]Quản Chính Ngôn cuối cùng cũng nhận ra La Thần đây là không thèm giữ lại chút mặt mũi nào, định cùng anh ta đồng quy vu tận.Anh ta đoán chừng dù mình có nói gì đi nữa, An Sùng cũng sẽ không tin. Vậy thì ít nhất anh ta cũng không thể để La Thần được yên."Chính cậu thì tốt đẹp đến đâu?" Quản Chính Ngôn nhìn La Thần với vẻ hung ác: "Hay là giải thích một chút xem lúc tôi mở cửa, cậu đang làm gì trên giường của An Sùng?"Quản Chính Ngôn trực tiếp miêu tả lại cảnh tượng anh ta nhìn thấy khi mở cửa phòng An Sùng."An Sùng, ít nhất tôi cũng không làm gì quá đáng với cậu phải không? Đêm nay hoàn toàn là do uống say nhất thời hồ đồ, nhưng La Thần thì không biết đã làm chuyện này bao lâu rồi. Lợi dụng thân phận trợ lý sinh hoạt, thực chất cũng luôn mang ý đồ xấu với cậu, cậu thấy lời hắn nói có đáng tin không? Hắn chỉ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta thôi!""Rốt cuộc thì vừa rồi người hắn gọi, cũng là tên của cậu đấy."[Jesus!][Từ từ, CPU của tôi sắp cháy rồi, có lớp trưởng nào tóm tắt lại không?]