1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.…
Chương 19
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Sau khi làm mẹ, ta dần thu lại tính khí bướng bỉnh của mình.Nhìn nữ nhi giống hệt mình khi còn nhỏ, ta mới hiểu thế nào là "đáng ghét đến phát điên"!Nhưng Hỉ nhi lại bảo: "Ai da, tiểu công chúa chỉ cần làm nũng một cái, nô tỳ cũng mềm lòng rồi."Ta trời sinh miễn dịch với nhan sắc, con bé giở trò gì với ta cũng vô dụng.Nhưng hoàng thượng thì không. Ngài sẵn sàng hái cả sao trên trời cho tiểu quỷ này.Cũng phải thôi, ta ngang ngược như vậy, ngài còn chịu được mấy chục năm, huống chi là nữ nhi ruột thịt.Ta hỏi Hỉ nhi về quá khứ của nàng, nàng kể như đang đọc thoại bản, khiến ta nghe mà lòng chua xót.Nhưng Hỉ nhi chỉ cười nói: "Gặp được tiểu thư là điều tốt đẹp nhất trong đời nô tỳ."Ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, cưới tốt, vào cung làm quý phi, có thể hưởng trọn một đời một đôi nhân.Còn Hỉ nhi thì khác, nàng không nên chỉ xoay quanh ta cả đời.Ta muốn tìm cho nàng một hôn sự tốt, để nàng xuất cung, trải nghiệm cuộc sống khác.Nhưng Hỉ nhi nói: "Là do nô tỳ lựa chọn. Nữ tử không nhất thiết phải gả chồng, cũng không cần phải được yêu thương mới có ý nghĩa."Ta bừng tỉnh.Nếu có kiếp sau, ta vẫn tốt số như vậy, ta sẽ đổi chỗ cho nàng.Nhưng Hỉ nhi chỉ mỉm cười: "Nương nương, tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này... đều hướng về người."Ngoại truyện 3: Hoàng đếKhi còn rất nhỏ, ta đã gặp qua Thẩm Tri Lan.Con trai luôn thích trêu chọc những cô gái xinh đẹp, nhưng có vài người không chỉ đẹp mà còn biết đánh nhau.Lũ nhóc con nhà quyền quý dùng bóng tuyết đuổi theo ném nàng, kết quả bị nàng đè đầu vào đống tuyết, kéo mãi cũng không ra được. Tiểu nha hoàn đi theo nàng còn giúp một tay, vùi cả nửa thân dưới của bọn chúng vào trong tuyết.Nhìn cảnh ấy thật sảng khoái, nhưng ta lại sợ nàng gây họa, vội vàng tiến lên khuyên can. Ai ngờ ta còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Lan đã cho rằng ta cùng một bọn với đám kia, thế là đầu ta cũng bị ấn vào trong đống tuyết, giãy mãi mới thoát ra được.Sau này có người nói với ta, nàng là thiên kim của đại tướng quân Thẩm gia, xưa nay chuyên gây chuyện.Ban đầu, ta cứ nghĩ Thẩm Tri Lan là nữ trung hào kiệt, nghĩa hiệp trượng nghĩa, nhưng sau mới hiểu, nàng chính là một cái tai họa.Kiêu ngạo, tùy hứng, ngang ngược, đó là nàng.Can đảm, lý trí, tự tin, đó cũng là nàng.Xinh đẹp, nồng nhiệt, mê hoặc, vẫn là nàng.Nhưng khi yêu một người, những khuyết điểm của họ cũng đáng được bao dung.Câu này là Vương phi của ta nói. Nhưng có một điều Vương phi không nhắc đến, hắn là một nam nhân. Mà ta, cưới về rồi mới biết.
Sau khi làm mẹ, ta dần thu lại tính khí bướng bỉnh của mình.
Nhìn nữ nhi giống hệt mình khi còn nhỏ, ta mới hiểu thế nào là "đáng ghét đến phát điên"!
Nhưng Hỉ nhi lại bảo: "Ai da, tiểu công chúa chỉ cần làm nũng một cái, nô tỳ cũng mềm lòng rồi."
Ta trời sinh miễn dịch với nhan sắc, con bé giở trò gì với ta cũng vô dụng.
Nhưng hoàng thượng thì không. Ngài sẵn sàng hái cả sao trên trời cho tiểu quỷ này.
Cũng phải thôi, ta ngang ngược như vậy, ngài còn chịu được mấy chục năm, huống chi là nữ nhi ruột thịt.
Ta hỏi Hỉ nhi về quá khứ của nàng, nàng kể như đang đọc thoại bản, khiến ta nghe mà lòng chua xót.
Nhưng Hỉ nhi chỉ cười nói: "Gặp được tiểu thư là điều tốt đẹp nhất trong đời nô tỳ."
Ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, cưới tốt, vào cung làm quý phi, có thể hưởng trọn một đời một đôi nhân.
Còn Hỉ nhi thì khác, nàng không nên chỉ xoay quanh ta cả đời.
Ta muốn tìm cho nàng một hôn sự tốt, để nàng xuất cung, trải nghiệm cuộc sống khác.
Nhưng Hỉ nhi nói: "Là do nô tỳ lựa chọn. Nữ tử không nhất thiết phải gả chồng, cũng không cần phải được yêu thương mới có ý nghĩa."
Ta bừng tỉnh.
Nếu có kiếp sau, ta vẫn tốt số như vậy, ta sẽ đổi chỗ cho nàng.
Nhưng Hỉ nhi chỉ mỉm cười: "Nương nương, tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này... đều hướng về người."
Ngoại truyện 3: Hoàng đế
Khi còn rất nhỏ, ta đã gặp qua Thẩm Tri Lan.
Con trai luôn thích trêu chọc những cô gái xinh đẹp, nhưng có vài người không chỉ đẹp mà còn biết đánh nhau.
Lũ nhóc con nhà quyền quý dùng bóng tuyết đuổi theo ném nàng, kết quả bị nàng đè đầu vào đống tuyết, kéo mãi cũng không ra được.
Tiểu nha hoàn đi theo nàng còn giúp một tay, vùi cả nửa thân dưới của bọn chúng vào trong tuyết.
Nhìn cảnh ấy thật sảng khoái, nhưng ta lại sợ nàng gây họa, vội vàng tiến lên khuyên can.
Ai ngờ ta còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Lan đã cho rằng ta cùng một bọn với đám kia, thế là đầu ta cũng bị ấn vào trong đống tuyết, giãy mãi mới thoát ra được.
Sau này có người nói với ta, nàng là thiên kim của đại tướng quân Thẩm gia, xưa nay chuyên gây chuyện.
Ban đầu, ta cứ nghĩ Thẩm Tri Lan là nữ trung hào kiệt, nghĩa hiệp trượng nghĩa, nhưng sau mới hiểu, nàng chính là một cái tai họa.
Kiêu ngạo, tùy hứng, ngang ngược, đó là nàng.
Can đảm, lý trí, tự tin, đó cũng là nàng.
Xinh đẹp, nồng nhiệt, mê hoặc, vẫn là nàng.
Nhưng khi yêu một người, những khuyết điểm của họ cũng đáng được bao dung.
Câu này là Vương phi của ta nói. Nhưng có một điều Vương phi không nhắc đến, hắn là một nam nhân. Mà ta, cưới về rồi mới biết.
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Sau khi làm mẹ, ta dần thu lại tính khí bướng bỉnh của mình.Nhìn nữ nhi giống hệt mình khi còn nhỏ, ta mới hiểu thế nào là "đáng ghét đến phát điên"!Nhưng Hỉ nhi lại bảo: "Ai da, tiểu công chúa chỉ cần làm nũng một cái, nô tỳ cũng mềm lòng rồi."Ta trời sinh miễn dịch với nhan sắc, con bé giở trò gì với ta cũng vô dụng.Nhưng hoàng thượng thì không. Ngài sẵn sàng hái cả sao trên trời cho tiểu quỷ này.Cũng phải thôi, ta ngang ngược như vậy, ngài còn chịu được mấy chục năm, huống chi là nữ nhi ruột thịt.Ta hỏi Hỉ nhi về quá khứ của nàng, nàng kể như đang đọc thoại bản, khiến ta nghe mà lòng chua xót.Nhưng Hỉ nhi chỉ cười nói: "Gặp được tiểu thư là điều tốt đẹp nhất trong đời nô tỳ."Ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, cưới tốt, vào cung làm quý phi, có thể hưởng trọn một đời một đôi nhân.Còn Hỉ nhi thì khác, nàng không nên chỉ xoay quanh ta cả đời.Ta muốn tìm cho nàng một hôn sự tốt, để nàng xuất cung, trải nghiệm cuộc sống khác.Nhưng Hỉ nhi nói: "Là do nô tỳ lựa chọn. Nữ tử không nhất thiết phải gả chồng, cũng không cần phải được yêu thương mới có ý nghĩa."Ta bừng tỉnh.Nếu có kiếp sau, ta vẫn tốt số như vậy, ta sẽ đổi chỗ cho nàng.Nhưng Hỉ nhi chỉ mỉm cười: "Nương nương, tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này... đều hướng về người."Ngoại truyện 3: Hoàng đếKhi còn rất nhỏ, ta đã gặp qua Thẩm Tri Lan.Con trai luôn thích trêu chọc những cô gái xinh đẹp, nhưng có vài người không chỉ đẹp mà còn biết đánh nhau.Lũ nhóc con nhà quyền quý dùng bóng tuyết đuổi theo ném nàng, kết quả bị nàng đè đầu vào đống tuyết, kéo mãi cũng không ra được. Tiểu nha hoàn đi theo nàng còn giúp một tay, vùi cả nửa thân dưới của bọn chúng vào trong tuyết.Nhìn cảnh ấy thật sảng khoái, nhưng ta lại sợ nàng gây họa, vội vàng tiến lên khuyên can. Ai ngờ ta còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Lan đã cho rằng ta cùng một bọn với đám kia, thế là đầu ta cũng bị ấn vào trong đống tuyết, giãy mãi mới thoát ra được.Sau này có người nói với ta, nàng là thiên kim của đại tướng quân Thẩm gia, xưa nay chuyên gây chuyện.Ban đầu, ta cứ nghĩ Thẩm Tri Lan là nữ trung hào kiệt, nghĩa hiệp trượng nghĩa, nhưng sau mới hiểu, nàng chính là một cái tai họa.Kiêu ngạo, tùy hứng, ngang ngược, đó là nàng.Can đảm, lý trí, tự tin, đó cũng là nàng.Xinh đẹp, nồng nhiệt, mê hoặc, vẫn là nàng.Nhưng khi yêu một người, những khuyết điểm của họ cũng đáng được bao dung.Câu này là Vương phi của ta nói. Nhưng có một điều Vương phi không nhắc đến, hắn là một nam nhân. Mà ta, cưới về rồi mới biết.