1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi.  Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.…

Chương 23

Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi.  Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Mùa đông năm ấy, Chi Lan mắc bệnh qua đời. Trẫm đón nhận sự ra đi của nàng một cách bình thản.Chi Lan cũng là con người, mà con người thì không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.Khi còn sống, trẫm đối đãi với nàng thật tốt. Khi chết đi, tất thảy đều hóa thành hư vô.Tiên hoàng thường đợi đến khi một phi tần qua đời mới bắt đầu thương nhớ, đau buồn. Trẫm không biết người là đang diễn cho ai xem.Người đời nói hoàng đế sở hữu vạn vật trong thiên hạ, nhưng trẫm chưa từng coi Chi Lan là sở hữu của mình. Nàng trước nay vẫn luôn tự do, tựa như một cánh bướm, chỉ khi để nàng tự do, nàng mới đẹp nhất.Việc nàng nguyện ý dừng chân trên lòng bàn tay trẫm, là phúc phận của trẫm. Nha hoàn bên cạnh nàng cầu xin được tuẫn táng cùng.Trẫm cự tuyệt.Trẫm còn chưa nói muốn chết theo nàng, cớ gì phải bắt nàng ta chết theo? Đợi sau khi trẫm chết, cùng Chi Lan hợp táng cũng chưa muộn.Mà trẫm cũng đoán được, kẻ khâu kim vào đệm ngày đó chính là ả ta!Cuối cùng, nha hoàn kia theo đoàn ni cô vào cung tụng kinh, trước khi đi còn tặng trẫm một cây trâm vàng.Nàng nói:“Đây là cây trâm tiểu thư ban thưởng cho nô tỳ năm mười sáu tuổi. Nay nô tỳ đã cắt đứt hồng trần, mong bệ hạ cho hòa tan vàng này, đúc thành một chiếc khóa trường mệnh, thay nô tỳ tặng cho tiểu công chúa..”Trẫm hỏi:“Gặp được tiểu thư là chuyện may mắn nhất đời ngươi sao?”Nàng đáp: “Bẩm, đúng vậy.”Nàng không xưng nô, trẫm cũng không xưng trẫm.Từ đó về sau, trong cung không còn ai nhắc đến chuyện của nàng nữa.Phiên Ngoại 4: Giả – Chân Vương PhiPhụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn. Một câu nói này suýt nữa đã hại cả đời ta.Do muội muội ta, Triệu Ải, bỏ trốn ngay trước ngày thành thân, phụ thân liền nói:"Dù sao hai đứa cũng giống hệt nhau, con hãy thay muội mà xuất giá, coi như cho Thành Vương một lời giải thích."Không phải chứ, phụ thân! Dù là song sinh nhưng rõ ràng đây là long phượng thai, quan trọng nhất là thứ quan trọng nhất cũng không giống nhau!Nhưng phụ thân nhất quyết muốn kết thân với Thành Vương, dù có phải gả ta, một nam nhân, đi chăng nữa.Lúc ta bước xuống kiệu hoa, rõ ràng cảm nhận được bàn tay đỡ lấy ta của Thành Vương hơi khựng lại vài giây, chắc hẳn vì tân nương này còn cao lớn hơn cả hắn.Thành Vương lầm bầm khe khẽ: "Sao mà cao thế này?"Huynh đệ à, người trước mắt đã không bình thường rồi, ngài còn chưa phát hiện ra à?Dù sao thì mãi đến khi vén khăn voan, Thành Vương ngồi trên giường quan sát ta hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:"Hôm nay ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng dù sao ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần."Vị vương gia này cũng dễ bị lừa quá đấy! Không hổ danh phụ thân ta là mưu sĩ đệ nhất triều đình, thế mà lại nghĩ ra kế sách thay giá chẳng đáng tin này để lừa hắn.Ta thản nhiên đáp: "Muội muội ta bỏ trốn rồi, ta chỉ đến thay vài ngày thôi. Đợi bắt được nó về, ta sẽ giao lại cho ngài."

Mùa đông năm ấy, Chi Lan mắc bệnh qua đời. Trẫm đón nhận sự ra đi của nàng một cách bình thản.

Chi Lan cũng là con người, mà con người thì không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.

Khi còn sống, trẫm đối đãi với nàng thật tốt. Khi chết đi, tất thảy đều hóa thành hư vô.

Tiên hoàng thường đợi đến khi một phi tần qua đời mới bắt đầu thương nhớ, đau buồn. 

Trẫm không biết người là đang diễn cho ai xem.

Người đời nói hoàng đế sở hữu vạn vật trong thiên hạ, nhưng trẫm chưa từng coi Chi Lan là sở hữu của mình. 

Nàng trước nay vẫn luôn tự do, tựa như một cánh bướm, chỉ khi để nàng tự do, nàng mới đẹp nhất.

Việc nàng nguyện ý dừng chân trên lòng bàn tay trẫm, là phúc phận của trẫm.

 

Nha hoàn bên cạnh nàng cầu xin được tuẫn táng cùng.

Trẫm cự tuyệt.

Trẫm còn chưa nói muốn chết theo nàng, cớ gì phải bắt nàng ta chết theo? 

Đợi sau khi trẫm chết, cùng Chi Lan hợp táng cũng chưa muộn.

Mà trẫm cũng đoán được, kẻ khâu kim vào đệm ngày đó chính là ả ta!

Cuối cùng, nha hoàn kia theo đoàn ni cô vào cung tụng kinh, trước khi đi còn tặng trẫm một cây trâm vàng.

Nàng nói:

“Đây là cây trâm tiểu thư ban thưởng cho nô tỳ năm mười sáu tuổi. Nay nô tỳ đã cắt đứt hồng trần, mong bệ hạ cho hòa tan vàng này, đúc thành một chiếc khóa trường mệnh, thay nô tỳ tặng cho tiểu công chúa..”

Trẫm hỏi:

“Gặp được tiểu thư là chuyện may mắn nhất đời ngươi sao?”

Nàng đáp: “Bẩm, đúng vậy.”

Nàng không xưng nô, trẫm cũng không xưng trẫm.

Từ đó về sau, trong cung không còn ai nhắc đến chuyện của nàng nữa.

Phiên Ngoại 4: Giả – Chân Vương Phi

Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn. Một câu nói này suýt nữa đã hại cả đời ta.

Do muội muội ta, Triệu Ải, bỏ trốn ngay trước ngày thành thân, phụ thân liền nói:

"Dù sao hai đứa cũng giống hệt nhau, con hãy thay muội mà xuất giá, coi như cho Thành Vương một lời giải thích."

Không phải chứ, phụ thân! 

Dù là song sinh nhưng rõ ràng đây là long phượng thai, quan trọng nhất là thứ quan trọng nhất cũng không giống nhau!

Nhưng phụ thân nhất quyết muốn kết thân với Thành Vương, dù có phải gả ta, một nam nhân, đi chăng nữa.

Lúc ta bước xuống kiệu hoa, rõ ràng cảm nhận được bàn tay đỡ lấy ta của Thành Vương hơi khựng lại vài giây, chắc hẳn vì tân nương này còn cao lớn hơn cả hắn.

Thành Vương lầm bầm khe khẽ: "Sao mà cao thế này?"

Huynh đệ à, người trước mắt đã không bình thường rồi, ngài còn chưa phát hiện ra à?

Dù sao thì mãi đến khi vén khăn voan, Thành Vương ngồi trên giường quan sát ta hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:

"Hôm nay ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng dù sao ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần."

Vị vương gia này cũng dễ bị lừa quá đấy! 

Không hổ danh phụ thân ta là mưu sĩ đệ nhất triều đình, thế mà lại nghĩ ra kế sách thay giá chẳng đáng tin này để lừa hắn.

Ta thản nhiên đáp: "Muội muội ta bỏ trốn rồi, ta chỉ đến thay vài ngày thôi. Đợi bắt được nó về, ta sẽ giao lại cho ngài."

Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi.  Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Mùa đông năm ấy, Chi Lan mắc bệnh qua đời. Trẫm đón nhận sự ra đi của nàng một cách bình thản.Chi Lan cũng là con người, mà con người thì không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.Khi còn sống, trẫm đối đãi với nàng thật tốt. Khi chết đi, tất thảy đều hóa thành hư vô.Tiên hoàng thường đợi đến khi một phi tần qua đời mới bắt đầu thương nhớ, đau buồn. Trẫm không biết người là đang diễn cho ai xem.Người đời nói hoàng đế sở hữu vạn vật trong thiên hạ, nhưng trẫm chưa từng coi Chi Lan là sở hữu của mình. Nàng trước nay vẫn luôn tự do, tựa như một cánh bướm, chỉ khi để nàng tự do, nàng mới đẹp nhất.Việc nàng nguyện ý dừng chân trên lòng bàn tay trẫm, là phúc phận của trẫm. Nha hoàn bên cạnh nàng cầu xin được tuẫn táng cùng.Trẫm cự tuyệt.Trẫm còn chưa nói muốn chết theo nàng, cớ gì phải bắt nàng ta chết theo? Đợi sau khi trẫm chết, cùng Chi Lan hợp táng cũng chưa muộn.Mà trẫm cũng đoán được, kẻ khâu kim vào đệm ngày đó chính là ả ta!Cuối cùng, nha hoàn kia theo đoàn ni cô vào cung tụng kinh, trước khi đi còn tặng trẫm một cây trâm vàng.Nàng nói:“Đây là cây trâm tiểu thư ban thưởng cho nô tỳ năm mười sáu tuổi. Nay nô tỳ đã cắt đứt hồng trần, mong bệ hạ cho hòa tan vàng này, đúc thành một chiếc khóa trường mệnh, thay nô tỳ tặng cho tiểu công chúa..”Trẫm hỏi:“Gặp được tiểu thư là chuyện may mắn nhất đời ngươi sao?”Nàng đáp: “Bẩm, đúng vậy.”Nàng không xưng nô, trẫm cũng không xưng trẫm.Từ đó về sau, trong cung không còn ai nhắc đến chuyện của nàng nữa.Phiên Ngoại 4: Giả – Chân Vương PhiPhụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn. Một câu nói này suýt nữa đã hại cả đời ta.Do muội muội ta, Triệu Ải, bỏ trốn ngay trước ngày thành thân, phụ thân liền nói:"Dù sao hai đứa cũng giống hệt nhau, con hãy thay muội mà xuất giá, coi như cho Thành Vương một lời giải thích."Không phải chứ, phụ thân! Dù là song sinh nhưng rõ ràng đây là long phượng thai, quan trọng nhất là thứ quan trọng nhất cũng không giống nhau!Nhưng phụ thân nhất quyết muốn kết thân với Thành Vương, dù có phải gả ta, một nam nhân, đi chăng nữa.Lúc ta bước xuống kiệu hoa, rõ ràng cảm nhận được bàn tay đỡ lấy ta của Thành Vương hơi khựng lại vài giây, chắc hẳn vì tân nương này còn cao lớn hơn cả hắn.Thành Vương lầm bầm khe khẽ: "Sao mà cao thế này?"Huynh đệ à, người trước mắt đã không bình thường rồi, ngài còn chưa phát hiện ra à?Dù sao thì mãi đến khi vén khăn voan, Thành Vương ngồi trên giường quan sát ta hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:"Hôm nay ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng dù sao ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần."Vị vương gia này cũng dễ bị lừa quá đấy! Không hổ danh phụ thân ta là mưu sĩ đệ nhất triều đình, thế mà lại nghĩ ra kế sách thay giá chẳng đáng tin này để lừa hắn.Ta thản nhiên đáp: "Muội muội ta bỏ trốn rồi, ta chỉ đến thay vài ngày thôi. Đợi bắt được nó về, ta sẽ giao lại cho ngài."

Chương 23