“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!” Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy. Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi. Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y…
Chương 29
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược HắnTác giả: Sơn Hữu Thanh MộcTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!” Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy. Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi. Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y… Nhạc Quy khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.Trời cao, tẩm điện dường như tồn tại trong một không gian độc lập. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy, âm thanh cũng không cách nào truyền vào.Giờ này đang là buổi chiều, những tầng ráng đỏ hắt qua khung cửa sổ, đổ xuống căn phòng một sắc màu ấm áp. Chiếc la bàn trong tay Nhạc Quy cũng bị nhuộm một tầng ánh sáng rực rỡ.Tẩm điện rộng lớn chỉ có mình nàng, yên tĩnh đến mức dù một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Là kẻ trộm đồ, Nhạc Quy chột dạ đến mức tim như muốn nổ tung, cảm giác Đế Giang có thể quay lại bất cứ lúc nào.【 Nhất định rời đi trước khi hắn trở về. 】 Nhạc Quy hít sâu một hơi, siết chặt la bàn trong lòng, không ngừng mặc niệm: Ta phải về nhà, ta phải về nhà, ta phải về nhà...Bên ngoài cung điện giữa trời cao, một oán quỷ bỗng cất tiếng rít dài, làm kinh động hàng trăm con chim cốc. Tiếng vỗ cánh rào rạt vang xa, kéo theo từng đợt âm thanh vọng đến tận chân trời.Phía sau núi trống trải, tiếng sáo và trống hỗn loạn vẫn tiếp tục vang lên. Đế Giang bình thản quan sát màn kịch lố bịch ấy hồi lâu, cuối cùng chậm rãi khép mắt lại.Diệt Hồn Trận quả nhiên không hổ danh là sát trận nuôi dưỡng bằng vô số sinh mạng. Dù hắn đã dùng tu vi hùng hậu phong tỏa miệng vết thương, nhưng tổn hao trên thân thể không phải chuyện có thể phục hồi trong một sớm một chiều. Hắn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, giống như lúc này — dù có trò hay để xem, nhưng cơn mệt nhọc vẫn lặng lẽ kéo đến. Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi mở mắt ra, liền thấy có người đang ghé sát vào bàn trước mặt mình, đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm hắn. Có vẻ như nàng không ngờ hắn đột nhiên tỉnh dậy, sợ đến mức giật mình ngã ngồi xuống đất. Nhưng rất nhanh, nàng vội vàng quỳ thẳng, nghiêm chỉnh bẩm báo:“Tôn thượng, ngài tỉnh rồi.”Đế Giang lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt tựa như một con dã thú ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm nhìn chằm chằm con mồi của mình.Nhạc Quy không hiểu được ánh mắt ấy. Thấy hắn không đáp lời, nàng còn tưởng âm thanh diễn tấu bên ngoài quá lớn, khiến hắn không nghe rõ lời mình.“Tôn thượng! Ngài! Tỉnh! RồiNàng chụm hai tay bên miệng làm loa, gân cổ hét lên.Đế Giang nhíu mày, không vui nói: “Bản tôn còn chưa điếc.”Nhạc Quy ngây ngô cười, định nói gì đó thì một tiếng kèn xô na đột ngột vang lên. Dù đã quen với tạp âm, nàng vẫn giật b.ắ.n người, run lên từng đợt. “Ồn ào quá,” nàng nhíu mày buồn bực: “Tôn thượng, bảo bọn họ dừng lại đi.”Giọng nàng khá lớn, đến mức gánh hát gần đó cũng nghe thấy. Những ánh mắt vốn mệt mỏi, uể oải của bọn họ lập tức sáng rực lên.Đế Giang liếc nhìn nàng: “Ngươi ra lệnh cho ta?”“Không dám, không dám! Ta chỉ là quan tâm tôn thượng thôi.” Nhạc Quy lập tức đổi giọng, cười nịnh nọt.Từ cổ họng Đế Giang phát ra một tiếng cười nhạt, hiển nhiên là chẳng tin một chữ nào nàng nói.Dù vậy, hắn vẫn lười biếng quét mắt nhìn gánh hát một cái. Đám người quanh năm làm việc trên Đê Vân phong ngay lập tức thu thần thông, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Có người thể lực cạn kiệt, vừa đứng lên đã loạng choạng ngã xuống, nhưng vẫn nghiến răng bò dậy mà đi.Nhìn bóng dáng bọn họ vội vã chạy trốn, khóe miệng Nhạc Quy hơi co giật. Nhưng nghĩ lại, Đế Giang ngủ mấy ngày, bọn họ liền ngày đêm không nghỉ mà thổi kéo đàn hát suốt chừng ấy thời gian, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao người của Đê Vân phong lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng lại lộ vẻ mỏi mệt đến vậy. Một người phải trải qua công việc cường độ cao như vậy, còn có thể giữ được tinh thần lạc quan, nhiệt tình với cuộc sống sao?Giọng nói lạnh nhạt của Đế Giang kéo Nhạc Quy trở lại thực tại: “Ngươi tới làm gì?”Nàng lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Ngài đã ba ngày không trở về trời cao cung, ta có chút lo lắng nên đến xem thử.”Thì ra hắn đã ngủ suốt ba ngày.Đế Giang khẽ vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, quả nhiên cảm thấy tinh thần khôi phục không ít. Hắn trầm ngâm giây lát, ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn lấp lánh của Nhạc Quy.Hắn thoáng dừng lại trong chớp mắt, rồi cất giọng thản nhiên: “Chạm vào ta bao nhiêu lần rồi?”Nhạc Quy: “?”Nhạc Quy: “……”Đế Giang thản nhiên buông một câu, trực tiếp làm Nhạc Quy sững người tại chỗ.Dù cơ thể cứng đờ, nhưng đầu óc nàng lại hoạt động nhanh hơn bao giờ hết — thật sự quá đáng sợ!【Có ý gì? Hắn có ý gì? Sao hắn lại biết ta đã động vào Vô Lượng Độ?! A a a a! Suýt chút nữa quên mất đây là tiểu thuyết kỳ ảo! Hắn chỉ cần thả chút thần thức là có thể bao trùm cả Đê Vân Phong, còn gì có thể giấu được ánh mắt hắn nữa chứ! 】
Nhạc Quy khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.
Trời cao, tẩm điện dường như tồn tại trong một không gian độc lập. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy, âm thanh cũng không cách nào truyền vào.
Giờ này đang là buổi chiều, những tầng ráng đỏ hắt qua khung cửa sổ, đổ xuống căn phòng một sắc màu ấm áp. Chiếc la bàn trong tay Nhạc Quy cũng bị nhuộm một tầng ánh sáng rực rỡ.
Tẩm điện rộng lớn chỉ có mình nàng, yên tĩnh đến mức dù một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Là kẻ trộm đồ, Nhạc Quy chột dạ đến mức tim như muốn nổ tung, cảm giác Đế Giang có thể quay lại bất cứ lúc nào.
【 Nhất định rời đi trước khi hắn trở về. 】
Nhạc Quy hít sâu một hơi, siết chặt la bàn trong lòng, không ngừng mặc niệm:
Ta phải về nhà, ta phải về nhà, ta phải về nhà...
Bên ngoài cung điện giữa trời cao, một oán quỷ bỗng cất tiếng rít dài, làm kinh động hàng trăm con chim cốc. Tiếng vỗ cánh rào rạt vang xa, kéo theo từng đợt âm thanh vọng đến tận chân trời.
Phía sau núi trống trải, tiếng sáo và trống hỗn loạn vẫn tiếp tục vang lên. Đế Giang bình thản quan sát màn kịch lố bịch ấy hồi lâu, cuối cùng chậm rãi khép mắt lại.
Diệt Hồn Trận quả nhiên không hổ danh là sát trận nuôi dưỡng bằng vô số sinh mạng. Dù hắn đã dùng tu vi hùng hậu phong tỏa miệng vết thương, nhưng tổn hao trên thân thể không phải chuyện có thể phục hồi trong một sớm một chiều. Hắn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, giống như lúc này — dù có trò hay để xem, nhưng cơn mệt nhọc vẫn lặng lẽ kéo đến.
Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi mở mắt ra, liền thấy có người đang ghé sát vào bàn trước mặt mình, đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm hắn. Có vẻ như nàng không ngờ hắn đột nhiên tỉnh dậy, sợ đến mức giật mình ngã ngồi xuống đất. Nhưng rất nhanh, nàng vội vàng quỳ thẳng, nghiêm chỉnh bẩm báo:
“Tôn thượng, ngài tỉnh rồi.”
Đế Giang lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt tựa như một con dã thú ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Nhạc Quy không hiểu được ánh mắt ấy. Thấy hắn không đáp lời, nàng còn tưởng âm thanh diễn tấu bên ngoài quá lớn, khiến hắn không nghe rõ lời mình.
“Tôn thượng! Ngài! Tỉnh! Rồi
Nàng chụm hai tay bên miệng làm loa, gân cổ hét lên.
Đế Giang nhíu mày, không vui nói: “Bản tôn còn chưa điếc.”
Nhạc Quy ngây ngô cười, định nói gì đó thì một tiếng kèn xô na đột ngột vang lên. Dù đã quen với tạp âm, nàng vẫn giật b.ắ.n người, run lên từng đợt.
“Ồn ào quá,” nàng nhíu mày buồn bực: “Tôn thượng, bảo bọn họ dừng lại đi.”
Giọng nàng khá lớn, đến mức gánh hát gần đó cũng nghe thấy. Những ánh mắt vốn mệt mỏi, uể oải của bọn họ lập tức sáng rực lên.
Đế Giang liếc nhìn nàng: “Ngươi ra lệnh cho ta?”
“Không dám, không dám! Ta chỉ là quan tâm tôn thượng thôi.” Nhạc Quy lập tức đổi giọng, cười nịnh nọt.
Từ cổ họng Đế Giang phát ra một tiếng cười nhạt, hiển nhiên là chẳng tin một chữ nào nàng nói.
Dù vậy, hắn vẫn lười biếng quét mắt nhìn gánh hát một cái. Đám người quanh năm làm việc trên Đê Vân phong ngay lập tức thu thần thông, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Có người thể lực cạn kiệt, vừa đứng lên đã loạng choạng ngã xuống, nhưng vẫn nghiến răng bò dậy mà đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ vội vã chạy trốn, khóe miệng Nhạc Quy hơi co giật. Nhưng nghĩ lại, Đế Giang ngủ mấy ngày, bọn họ liền ngày đêm không nghỉ mà thổi kéo đàn hát suốt chừng ấy thời gian, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao người của Đê Vân phong lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng lại lộ vẻ mỏi mệt đến vậy.
Một người phải trải qua công việc cường độ cao như vậy, còn có thể giữ được tinh thần lạc quan, nhiệt tình với cuộc sống sao?
Giọng nói lạnh nhạt của Đế Giang kéo Nhạc Quy trở lại thực tại: “Ngươi tới làm gì?”
Nàng lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Ngài đã ba ngày không trở về trời cao cung, ta có chút lo lắng nên đến xem thử.”
Thì ra hắn đã ngủ suốt ba ngày.
Đế Giang khẽ vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, quả nhiên cảm thấy tinh thần khôi phục không ít. Hắn trầm ngâm giây lát, ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn lấp lánh của Nhạc Quy.
Hắn thoáng dừng lại trong chớp mắt, rồi cất giọng thản nhiên: “Chạm vào ta bao nhiêu lần rồi?”
Nhạc Quy: “?”
Nhạc Quy: “……”
Đế Giang thản nhiên buông một câu, trực tiếp làm Nhạc Quy sững người tại chỗ.
Dù cơ thể cứng đờ, nhưng đầu óc nàng lại hoạt động nhanh hơn bao giờ hết — thật sự quá đáng sợ!
【Có ý gì? Hắn có ý gì? Sao hắn lại biết ta đã động vào Vô Lượng Độ?! A a a a! Suýt chút nữa quên mất đây là tiểu thuyết kỳ ảo! Hắn chỉ cần thả chút thần thức là có thể bao trùm cả Đê Vân Phong, còn gì có thể giấu được ánh mắt hắn nữa chứ! 】
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược HắnTác giả: Sơn Hữu Thanh MộcTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!” Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy. Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi. Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y… Nhạc Quy khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.Trời cao, tẩm điện dường như tồn tại trong một không gian độc lập. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy, âm thanh cũng không cách nào truyền vào.Giờ này đang là buổi chiều, những tầng ráng đỏ hắt qua khung cửa sổ, đổ xuống căn phòng một sắc màu ấm áp. Chiếc la bàn trong tay Nhạc Quy cũng bị nhuộm một tầng ánh sáng rực rỡ.Tẩm điện rộng lớn chỉ có mình nàng, yên tĩnh đến mức dù một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Là kẻ trộm đồ, Nhạc Quy chột dạ đến mức tim như muốn nổ tung, cảm giác Đế Giang có thể quay lại bất cứ lúc nào.【 Nhất định rời đi trước khi hắn trở về. 】 Nhạc Quy hít sâu một hơi, siết chặt la bàn trong lòng, không ngừng mặc niệm: Ta phải về nhà, ta phải về nhà, ta phải về nhà...Bên ngoài cung điện giữa trời cao, một oán quỷ bỗng cất tiếng rít dài, làm kinh động hàng trăm con chim cốc. Tiếng vỗ cánh rào rạt vang xa, kéo theo từng đợt âm thanh vọng đến tận chân trời.Phía sau núi trống trải, tiếng sáo và trống hỗn loạn vẫn tiếp tục vang lên. Đế Giang bình thản quan sát màn kịch lố bịch ấy hồi lâu, cuối cùng chậm rãi khép mắt lại.Diệt Hồn Trận quả nhiên không hổ danh là sát trận nuôi dưỡng bằng vô số sinh mạng. Dù hắn đã dùng tu vi hùng hậu phong tỏa miệng vết thương, nhưng tổn hao trên thân thể không phải chuyện có thể phục hồi trong một sớm một chiều. Hắn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, giống như lúc này — dù có trò hay để xem, nhưng cơn mệt nhọc vẫn lặng lẽ kéo đến. Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi mở mắt ra, liền thấy có người đang ghé sát vào bàn trước mặt mình, đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm hắn. Có vẻ như nàng không ngờ hắn đột nhiên tỉnh dậy, sợ đến mức giật mình ngã ngồi xuống đất. Nhưng rất nhanh, nàng vội vàng quỳ thẳng, nghiêm chỉnh bẩm báo:“Tôn thượng, ngài tỉnh rồi.”Đế Giang lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt tựa như một con dã thú ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm nhìn chằm chằm con mồi của mình.Nhạc Quy không hiểu được ánh mắt ấy. Thấy hắn không đáp lời, nàng còn tưởng âm thanh diễn tấu bên ngoài quá lớn, khiến hắn không nghe rõ lời mình.“Tôn thượng! Ngài! Tỉnh! RồiNàng chụm hai tay bên miệng làm loa, gân cổ hét lên.Đế Giang nhíu mày, không vui nói: “Bản tôn còn chưa điếc.”Nhạc Quy ngây ngô cười, định nói gì đó thì một tiếng kèn xô na đột ngột vang lên. Dù đã quen với tạp âm, nàng vẫn giật b.ắ.n người, run lên từng đợt. “Ồn ào quá,” nàng nhíu mày buồn bực: “Tôn thượng, bảo bọn họ dừng lại đi.”Giọng nàng khá lớn, đến mức gánh hát gần đó cũng nghe thấy. Những ánh mắt vốn mệt mỏi, uể oải của bọn họ lập tức sáng rực lên.Đế Giang liếc nhìn nàng: “Ngươi ra lệnh cho ta?”“Không dám, không dám! Ta chỉ là quan tâm tôn thượng thôi.” Nhạc Quy lập tức đổi giọng, cười nịnh nọt.Từ cổ họng Đế Giang phát ra một tiếng cười nhạt, hiển nhiên là chẳng tin một chữ nào nàng nói.Dù vậy, hắn vẫn lười biếng quét mắt nhìn gánh hát một cái. Đám người quanh năm làm việc trên Đê Vân phong ngay lập tức thu thần thông, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Có người thể lực cạn kiệt, vừa đứng lên đã loạng choạng ngã xuống, nhưng vẫn nghiến răng bò dậy mà đi.Nhìn bóng dáng bọn họ vội vã chạy trốn, khóe miệng Nhạc Quy hơi co giật. Nhưng nghĩ lại, Đế Giang ngủ mấy ngày, bọn họ liền ngày đêm không nghỉ mà thổi kéo đàn hát suốt chừng ấy thời gian, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao người của Đê Vân phong lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng lại lộ vẻ mỏi mệt đến vậy. Một người phải trải qua công việc cường độ cao như vậy, còn có thể giữ được tinh thần lạc quan, nhiệt tình với cuộc sống sao?Giọng nói lạnh nhạt của Đế Giang kéo Nhạc Quy trở lại thực tại: “Ngươi tới làm gì?”Nàng lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Ngài đã ba ngày không trở về trời cao cung, ta có chút lo lắng nên đến xem thử.”Thì ra hắn đã ngủ suốt ba ngày.Đế Giang khẽ vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, quả nhiên cảm thấy tinh thần khôi phục không ít. Hắn trầm ngâm giây lát, ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn lấp lánh của Nhạc Quy.Hắn thoáng dừng lại trong chớp mắt, rồi cất giọng thản nhiên: “Chạm vào ta bao nhiêu lần rồi?”Nhạc Quy: “?”Nhạc Quy: “……”Đế Giang thản nhiên buông một câu, trực tiếp làm Nhạc Quy sững người tại chỗ.Dù cơ thể cứng đờ, nhưng đầu óc nàng lại hoạt động nhanh hơn bao giờ hết — thật sự quá đáng sợ!【Có ý gì? Hắn có ý gì? Sao hắn lại biết ta đã động vào Vô Lượng Độ?! A a a a! Suýt chút nữa quên mất đây là tiểu thuyết kỳ ảo! Hắn chỉ cần thả chút thần thức là có thể bao trùm cả Đê Vân Phong, còn gì có thể giấu được ánh mắt hắn nữa chứ! 】