“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!” Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy. Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi. Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y…
Chương 76
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược HắnTác giả: Sơn Hữu Thanh MộcTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!” Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy. Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi. Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y… “Chỉ vì từ ngày hồn lìa xác đã như vậy, thì có nghĩa là không đau nữa sao?” Nhạc Quy nghe không hiểu.Tiểu nữ hài quỷ hừ khẽ một tiếng: “Ngươi thật đúng là chẳng hiểu gì cả. Hồn linh vốn không hình tướng, chỉ có thể mang theo hình dáng lúc c.h.ế.t đi mà hiện thân… hiểu chưa?”Nhạc Quy lúc này không còn ngây ngô nữa: “Chết đi? Thân thể? Vậy… ngươi trước kia là người?”“Ừ.” Tiểu nữ hài không phủ nhận.Nhạc Quy sững người: “Vậy sao ngươi lại biến thành cái kính?”“Chủ nhân đem ta nhét vào Kính tiên tri, ta mới dần dần hòa làm một thể với nó, trở thành hồn phách của Kính tiên tri.”Tiểu nữ hài nói đến đoạn quá khứ này với vẻ thản nhiên, nhưng vẫn nhớ rất rõ lần đầu gặp Đế Giang. Khi ấy hắn mặc một thân hồng y, sát khí dày đặc, nhìn nó như đang đánh giá một món đồ chơi mới lạ.“Ồ, một tiểu quỷ oán khí đặc biệt nặng.”Hắn thản nhiên nói một câu, sau đó liền đem nó nhét vào trong mặt kính mang đi.Thấy nó như đang trầm ngâm, Nhạc Quy khẽ đưa tay về phía nó, vốn tưởng đầu ngón tay sẽ lặng lẽ xuyên qua cơ thể, ai ngờ lại chạm trúng ngay lỗ m.á.u trên tay nó.Cảm giác lạnh băng lập tức truyền lên tay khiến Nhạc Quy khẽ run, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt từ khuôn mặt dưới cặp lông mày với hai lỗ m.á.u đỏ thẫm.“Ngươi… lại còn có thực thể?” Nhạc Quy kinh ngạc.Tiểu nữ hài lạnh nhạt: “Ngươi tưởng ta bấy lâu nay là ăn không ngồi rồi chắc?”Nhạc Quy: “…”【Được rồi, là ta coi thường ngươi.】Trong phòng lại lặng đi trong giây lát. Nhạc Quy đang lưỡng lự không biết có nên hỏi về cái c.h.ế.t của nó không, thì tiểu nữ hài đã lên tiếng trước: “Người ta muốn tìm… là cha mẹ ta.”“Cha mẹ?” Nhạc Quy ngẩn người.Tiểu nữ hài quỷ hỏi ngược lại: “Ngươi có cha mẹ không?”“Đương nhiên, ta đâu phải từ tảng đá chui ra.” Nói đến cha mẹ, Nhạc Quy bỗng thấy hơi chạnh lòng: “Chỉ là đã lâu rồi chưa gặp lại.”“Bao lâu?”“Cũng phải… năm sáu tháng rồi.”“Ta thì… năm sáu ngàn năm chưa gặp họ.”Nhạc Quy: “ Xin lỗi đã làm phiền.”Cứ mỗi lần mở miệng là lại dính tới chuyện c.h.ế.t chóc, hai người lại lặng lẽ đối mặt trong không khí có phần quỷ dị.Một lúc sau, Nhạc Quy khẽ ho, nói: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn đi tìm họ sao?”“Ừ.” Tiểu nữ hài gật đầu, thản nhiên đáp.Nhạc Quy nhìn thân hình gầy gò như chỉ còn xương của nó, chợt nhớ đến ở thế giới hiện thực, có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bắt cóc rồi ngược đãi, cũng chỉ lớn chừng này. Trong lòng không khỏi chua xót.“Kỳ thật, ngươi đã bao giờ nghĩ, ngần ấy năm không gặp, con người thì có sinh lão bệnh tử, chuyện này cũng bình thường. Có lẽ… có khi vĩnh viễn cũng tìm không thấy…”“Họ sẽ không như vậy.” Tiểu nữ hài hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, liền dứt khoát phủ nhận.Nhạc Quy thầm nghĩ, Đã mấy ngàn năm trôi qua, ngươi lấy gì mà chắc chắn chứ? Nhưng nghĩ lại, đây là một thế giới tu tiên, xem ra cha mẹ nó cũng là tu sĩ. Vậy năm sáu ngàn năm chưa chết cũng chẳng có gì lạ.“Giờ thì tốt rồi, ngươi sắp được gặp họ rồi đấy.”Nhạc Quy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nó, giọng an ủi.Tiểu nữ hài quỷ trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười chân thành. Dù rằng nụ cười đó thoạt nhìn khá dọa người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui chân thật trong lòng nàng.Nhạc Quy cũng vì nàng mà cảm thấy vui lây. Trò chuyện thêm mấy câu, tiểu nữ hài quỷ liền quay lại trong mặt kính, chuẩn bị đi ngủ.“Chờ đã.” Nhạc Quy chợt nhớ ra một chuyện: “Ta nhớ lúc ta ở trên đài thi đấu, ngươi từng nói tu vi của Tôn thượng bị tổn hao? Ý ngươi là sao?”“Còn có thể là sao nữa? Ý trên mặt chữ thôi.” Khoảng thời gian “tâm tình khuê mật” vừa dứt, Kính tiên tri lại bắt đầu không kiên nhẫn.Nhạc Quy cau mày: “Cái gì mà ‘ý trên mặt chữ’? Ngươi nói rõ xem nào, ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh bình thường mà?”“Ngươi đi mà hỏi hắn.” Kính tiên tri lập tức giả chết.Nhạc Quy nổi cáu: “Nếu ta hỏi được thì còn cần hỏi ngươi làm gì?”
“Chỉ vì từ ngày hồn lìa xác đã như vậy, thì có nghĩa là không đau nữa sao?” Nhạc Quy nghe không hiểu.
Tiểu nữ hài quỷ hừ khẽ một tiếng: “Ngươi thật đúng là chẳng hiểu gì cả. Hồn linh vốn không hình tướng, chỉ có thể mang theo hình dáng lúc c.h.ế.t đi mà hiện thân… hiểu chưa?”
Nhạc Quy lúc này không còn ngây ngô nữa: “Chết đi? Thân thể? Vậy… ngươi trước kia là người?”
“Ừ.” Tiểu nữ hài không phủ nhận.
Nhạc Quy sững người: “Vậy sao ngươi lại biến thành cái kính?”
“Chủ nhân đem ta nhét vào Kính tiên tri, ta mới dần dần hòa làm một thể với nó, trở thành hồn phách của Kính tiên tri.”
Tiểu nữ hài nói đến đoạn quá khứ này với vẻ thản nhiên, nhưng vẫn nhớ rất rõ lần đầu gặp Đế Giang. Khi ấy hắn mặc một thân hồng y, sát khí dày đặc, nhìn nó như đang đánh giá một món đồ chơi mới lạ.
“Ồ, một tiểu quỷ oán khí đặc biệt nặng.”
Hắn thản nhiên nói một câu, sau đó liền đem nó nhét vào trong mặt kính mang đi.
Thấy nó như đang trầm ngâm, Nhạc Quy khẽ đưa tay về phía nó, vốn tưởng đầu ngón tay sẽ lặng lẽ xuyên qua cơ thể, ai ngờ lại chạm trúng ngay lỗ m.á.u trên tay nó.
Cảm giác lạnh băng lập tức truyền lên tay khiến Nhạc Quy khẽ run, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt từ khuôn mặt dưới cặp lông mày với hai lỗ m.á.u đỏ thẫm.
“Ngươi… lại còn có thực thể?” Nhạc Quy kinh ngạc.
Tiểu nữ hài lạnh nhạt: “Ngươi tưởng ta bấy lâu nay là ăn không ngồi rồi chắc?”
Nhạc Quy: “…”
【Được rồi, là ta coi thường ngươi.】
Trong phòng lại lặng đi trong giây lát. Nhạc Quy đang lưỡng lự không biết có nên hỏi về cái c.h.ế.t của nó không, thì tiểu nữ hài đã lên tiếng trước: “Người ta muốn tìm… là cha mẹ ta.”
“Cha mẹ?” Nhạc Quy ngẩn người.
Tiểu nữ hài quỷ hỏi ngược lại: “Ngươi có cha mẹ không?”
“Đương nhiên, ta đâu phải từ tảng đá chui ra.” Nói đến cha mẹ, Nhạc Quy bỗng thấy hơi chạnh lòng: “Chỉ là đã lâu rồi chưa gặp lại.”
“Bao lâu?”
“Cũng phải… năm sáu tháng rồi.”
“Ta thì… năm sáu ngàn năm chưa gặp họ.”
Nhạc Quy: “ Xin lỗi đã làm phiền.”
Cứ mỗi lần mở miệng là lại dính tới chuyện c.h.ế.t chóc, hai người lại lặng lẽ đối mặt trong không khí có phần quỷ dị.
Một lúc sau, Nhạc Quy khẽ ho, nói: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn đi tìm họ sao?”
“Ừ.” Tiểu nữ hài gật đầu, thản nhiên đáp.
Nhạc Quy nhìn thân hình gầy gò như chỉ còn xương của nó, chợt nhớ đến ở thế giới hiện thực, có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bắt cóc rồi ngược đãi, cũng chỉ lớn chừng này. Trong lòng không khỏi chua xót.
“Kỳ thật, ngươi đã bao giờ nghĩ, ngần ấy năm không gặp, con người thì có sinh lão bệnh tử, chuyện này cũng bình thường. Có lẽ… có khi vĩnh viễn cũng tìm không thấy…”
“Họ sẽ không như vậy.” Tiểu nữ hài hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, liền dứt khoát phủ nhận.
Nhạc Quy thầm nghĩ, Đã mấy ngàn năm trôi qua, ngươi lấy gì mà chắc chắn chứ?
Nhưng nghĩ lại, đây là một thế giới tu tiên, xem ra cha mẹ nó cũng là tu sĩ. Vậy năm sáu ngàn năm chưa chết cũng chẳng có gì lạ.
“Giờ thì tốt rồi, ngươi sắp được gặp họ rồi đấy.”
Nhạc Quy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nó, giọng an ủi.
Tiểu nữ hài quỷ trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười chân thành. Dù rằng nụ cười đó thoạt nhìn khá dọa người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui chân thật trong lòng nàng.
Nhạc Quy cũng vì nàng mà cảm thấy vui lây. Trò chuyện thêm mấy câu, tiểu nữ hài quỷ liền quay lại trong mặt kính, chuẩn bị đi ngủ.
“Chờ đã.” Nhạc Quy chợt nhớ ra một chuyện: “Ta nhớ lúc ta ở trên đài thi đấu, ngươi từng nói tu vi của Tôn thượng bị tổn hao? Ý ngươi là sao?”
“Còn có thể là sao nữa? Ý trên mặt chữ thôi.”
Khoảng thời gian “tâm tình khuê mật” vừa dứt, Kính tiên tri lại bắt đầu không kiên nhẫn.
Nhạc Quy cau mày: “Cái gì mà ‘ý trên mặt chữ’? Ngươi nói rõ xem nào, ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh bình thường mà?”
“Ngươi đi mà hỏi hắn.” Kính tiên tri lập tức giả chết.
Nhạc Quy nổi cáu: “Nếu ta hỏi được thì còn cần hỏi ngươi làm gì?”
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược HắnTác giả: Sơn Hữu Thanh MộcTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!” Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy. Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi. Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y… “Chỉ vì từ ngày hồn lìa xác đã như vậy, thì có nghĩa là không đau nữa sao?” Nhạc Quy nghe không hiểu.Tiểu nữ hài quỷ hừ khẽ một tiếng: “Ngươi thật đúng là chẳng hiểu gì cả. Hồn linh vốn không hình tướng, chỉ có thể mang theo hình dáng lúc c.h.ế.t đi mà hiện thân… hiểu chưa?”Nhạc Quy lúc này không còn ngây ngô nữa: “Chết đi? Thân thể? Vậy… ngươi trước kia là người?”“Ừ.” Tiểu nữ hài không phủ nhận.Nhạc Quy sững người: “Vậy sao ngươi lại biến thành cái kính?”“Chủ nhân đem ta nhét vào Kính tiên tri, ta mới dần dần hòa làm một thể với nó, trở thành hồn phách của Kính tiên tri.”Tiểu nữ hài nói đến đoạn quá khứ này với vẻ thản nhiên, nhưng vẫn nhớ rất rõ lần đầu gặp Đế Giang. Khi ấy hắn mặc một thân hồng y, sát khí dày đặc, nhìn nó như đang đánh giá một món đồ chơi mới lạ.“Ồ, một tiểu quỷ oán khí đặc biệt nặng.”Hắn thản nhiên nói một câu, sau đó liền đem nó nhét vào trong mặt kính mang đi.Thấy nó như đang trầm ngâm, Nhạc Quy khẽ đưa tay về phía nó, vốn tưởng đầu ngón tay sẽ lặng lẽ xuyên qua cơ thể, ai ngờ lại chạm trúng ngay lỗ m.á.u trên tay nó.Cảm giác lạnh băng lập tức truyền lên tay khiến Nhạc Quy khẽ run, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt từ khuôn mặt dưới cặp lông mày với hai lỗ m.á.u đỏ thẫm.“Ngươi… lại còn có thực thể?” Nhạc Quy kinh ngạc.Tiểu nữ hài lạnh nhạt: “Ngươi tưởng ta bấy lâu nay là ăn không ngồi rồi chắc?”Nhạc Quy: “…”【Được rồi, là ta coi thường ngươi.】Trong phòng lại lặng đi trong giây lát. Nhạc Quy đang lưỡng lự không biết có nên hỏi về cái c.h.ế.t của nó không, thì tiểu nữ hài đã lên tiếng trước: “Người ta muốn tìm… là cha mẹ ta.”“Cha mẹ?” Nhạc Quy ngẩn người.Tiểu nữ hài quỷ hỏi ngược lại: “Ngươi có cha mẹ không?”“Đương nhiên, ta đâu phải từ tảng đá chui ra.” Nói đến cha mẹ, Nhạc Quy bỗng thấy hơi chạnh lòng: “Chỉ là đã lâu rồi chưa gặp lại.”“Bao lâu?”“Cũng phải… năm sáu tháng rồi.”“Ta thì… năm sáu ngàn năm chưa gặp họ.”Nhạc Quy: “ Xin lỗi đã làm phiền.”Cứ mỗi lần mở miệng là lại dính tới chuyện c.h.ế.t chóc, hai người lại lặng lẽ đối mặt trong không khí có phần quỷ dị.Một lúc sau, Nhạc Quy khẽ ho, nói: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn đi tìm họ sao?”“Ừ.” Tiểu nữ hài gật đầu, thản nhiên đáp.Nhạc Quy nhìn thân hình gầy gò như chỉ còn xương của nó, chợt nhớ đến ở thế giới hiện thực, có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bắt cóc rồi ngược đãi, cũng chỉ lớn chừng này. Trong lòng không khỏi chua xót.“Kỳ thật, ngươi đã bao giờ nghĩ, ngần ấy năm không gặp, con người thì có sinh lão bệnh tử, chuyện này cũng bình thường. Có lẽ… có khi vĩnh viễn cũng tìm không thấy…”“Họ sẽ không như vậy.” Tiểu nữ hài hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, liền dứt khoát phủ nhận.Nhạc Quy thầm nghĩ, Đã mấy ngàn năm trôi qua, ngươi lấy gì mà chắc chắn chứ? Nhưng nghĩ lại, đây là một thế giới tu tiên, xem ra cha mẹ nó cũng là tu sĩ. Vậy năm sáu ngàn năm chưa chết cũng chẳng có gì lạ.“Giờ thì tốt rồi, ngươi sắp được gặp họ rồi đấy.”Nhạc Quy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nó, giọng an ủi.Tiểu nữ hài quỷ trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười chân thành. Dù rằng nụ cười đó thoạt nhìn khá dọa người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui chân thật trong lòng nàng.Nhạc Quy cũng vì nàng mà cảm thấy vui lây. Trò chuyện thêm mấy câu, tiểu nữ hài quỷ liền quay lại trong mặt kính, chuẩn bị đi ngủ.“Chờ đã.” Nhạc Quy chợt nhớ ra một chuyện: “Ta nhớ lúc ta ở trên đài thi đấu, ngươi từng nói tu vi của Tôn thượng bị tổn hao? Ý ngươi là sao?”“Còn có thể là sao nữa? Ý trên mặt chữ thôi.” Khoảng thời gian “tâm tình khuê mật” vừa dứt, Kính tiên tri lại bắt đầu không kiên nhẫn.Nhạc Quy cau mày: “Cái gì mà ‘ý trên mặt chữ’? Ngươi nói rõ xem nào, ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh bình thường mà?”“Ngươi đi mà hỏi hắn.” Kính tiên tri lập tức giả chết.Nhạc Quy nổi cáu: “Nếu ta hỏi được thì còn cần hỏi ngươi làm gì?”