Tháng Tám là thời điểm nóng nhất ở thôn Đại Hà nhưng cũng là lúc nông nhàn, ở nông thôn dù nông nhàn thì cũng không thực sự nhàn rỗi. Thôn Đại Hà nằm ở phía Tây Nam, thủy vực phát triển, đến tháng Tám, nước sông quanh thôn Đại Hà dâng cao không ít, cá tôm trong đó cũng phong phú hơn. Lúc này điều kiện sống không được tốt lắm, đặc biệt là những gia đình đông con, thậm chí nửa tháng mới được ăn chút đồ béo nhưng mọi người cũng có cách, nhân lúc nghỉ hè nước sông dâng cao, không thì xuống sông mò cá bắt tôm, không thì lên núi bắt thỏ rừng gà rừng. Vừa ăn xong bữa trưa, một số người lớn bơi lội giỏi trong thôn đã dẫn theo những đứa trẻ lớn hơn một chút, rủ rê nhau cầm theo giỏ tre chuẩn bị ra sông đầu thôn bắt cá tôm. "Chị Tiểu Sơ, chị có muốn ra sông bắt cá không?" Thẩm Ngưng Sơ vừa ăn cơm xong với mẹ thì cháu gái của bí thư chi bộ Lâm bên cạnh là Lâm Cẩm Tú chạy sang. "Đi chứ, chị thay quần áo, em đợi chị một lát." Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy tiếng liền vội vàng đáp lại, dạo này trời nóng,…
Chương 65
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại VănTác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng Tám là thời điểm nóng nhất ở thôn Đại Hà nhưng cũng là lúc nông nhàn, ở nông thôn dù nông nhàn thì cũng không thực sự nhàn rỗi. Thôn Đại Hà nằm ở phía Tây Nam, thủy vực phát triển, đến tháng Tám, nước sông quanh thôn Đại Hà dâng cao không ít, cá tôm trong đó cũng phong phú hơn. Lúc này điều kiện sống không được tốt lắm, đặc biệt là những gia đình đông con, thậm chí nửa tháng mới được ăn chút đồ béo nhưng mọi người cũng có cách, nhân lúc nghỉ hè nước sông dâng cao, không thì xuống sông mò cá bắt tôm, không thì lên núi bắt thỏ rừng gà rừng. Vừa ăn xong bữa trưa, một số người lớn bơi lội giỏi trong thôn đã dẫn theo những đứa trẻ lớn hơn một chút, rủ rê nhau cầm theo giỏ tre chuẩn bị ra sông đầu thôn bắt cá tôm. "Chị Tiểu Sơ, chị có muốn ra sông bắt cá không?" Thẩm Ngưng Sơ vừa ăn cơm xong với mẹ thì cháu gái của bí thư chi bộ Lâm bên cạnh là Lâm Cẩm Tú chạy sang. "Đi chứ, chị thay quần áo, em đợi chị một lát." Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy tiếng liền vội vàng đáp lại, dạo này trời nóng,… Nghe bố nói vậy, trong lòng Trần Uyển Trân mềm nhũn, đây là sự quan tâm mà trước đây bà chưa từng có được.“Bố, có thể ở bên cạnh bố mẹ chính là niềm hạnh phúc của con. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh, gia đình chúng ta được ở bên nhau chính là hạnh phúc rồi.” Bà nhớ kiếp trước, mẹ mất, bà cũng lâm bệnh, bố như già đi rất nhiều, sau này còn vì tự trách mà ngã bệnh.Gia đình đoàn tụ chưa được bao lâu lại phải chịu cảnh chia ly, đây là điều mà Trần Uyển Trân không muốn nhìn thấy nhất.Trần Quý Uyên cảm thấy đây là những lời nói ấm áp nhất mà ông từng được nghe, gia đình được ở bên nhau chính là hạnh phúc, đây mới thực sự là một gia đình.Ông đỏ hoe đôi mắt, nhẹ nhàng vỗ vai con gái: “A Trân, bố cảm ơn con.” Cảm ơn con không so đo hiềm khích trước đây mà bằng lòng tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này.Trong lòng ông càng thêm kiên định, phần đời còn lại nhất định phải bù đắp cho con gái và cháu gái gấp bội, bù đắp tất cả tình yêu thương mà ông chưa từng dành cho họ.Lúc này, trong lòng Trần Uyển Trân, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, vì vậy sau khi bàn bạc với bố, cả nhà quyết định sẽ đi khám bệnh trước.Vừa hay hôm nay Trần Cảnh An được nghỉ một ngày, anh định đích thân đưa em gái và mẹ đến đó.Hôm nay, Trần Luật và Cố Khiếu Hành phải đến quân khu báo cáo, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Đợi đến lúc quay về mới biết em gái đi cùng bà nội đi khám bệnh.Nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang ở nhà, trong lòng anh ta bỗng dưng trỗi dậy tinh thần trách nhiệm của một người anh trai: “Em gái, anh ba đưa em đi dạo phố.”Đây cũng là ý định của Trần Quý Uyên. Nhìn con gái và cháu gái chỉ mang theo một ít hành lý, trong lòng ông chua xót vô cùng. Ban đầu, ông định dẫn người đi mua quần áo, nhưng con mắt của ông già này cũng khác với người trẻ rồi. Nghe con trai nói vậy, ông vui mừng nói: “Đúng rồi, Tiểu Sơ, đi dạo phố với anh ba con đi, nhìn thấy gì thích thì cứ mua, ông ngoại trả tiền.”Thẩm Ngưng Sơ thật ra không cảm thấy quần áo của mình ít, dù sao thì kiểu dáng quần áo thời này cũng chỉ có vậy. Nhưng trong chuyện này, cô không có quyền từ chối.Ăn cơm trưa xong, cô đã bị Trần Luật đưa ra ngoài. Dù sao thì ý của ông ngoại và anh ba là số tiền này nhất định phải tiêu!Trần Luật tự thân có tiền, ông nội lại cho thêm không ít, nên cứ thế dẫn Thẩm Ngưng Sơ đi thẳng đến tòa nhà bách hóa lớn nhất tỉnh.Trong này ngoài rất nhiều loại vải hoa văn đẹp mắt, còn có cả quần áo may sẵn.Hơn nữa, kiểu dáng quần áo may sẵn ở đây cũng gần giống với bên Hải Thành, Bắc Kinh, coi như là mặt tiền của quầy hàng may sẵn, đương nhiên giá bán cũng không rẻ, không chỉ giá cao mà còn cần phải có thêm phiếu vải tương ứng.Thẩm Ngưng Sơ trước giờ chỉ đi dạo ở cửa hàng hợp tác xã trong huyện, nên có chút bài xích với quần áo may sẵn thời này, không ngờ đồ ở tỉnh thành lại khác như vậy.Không nói đâu xa, chỉ riêng kiểu dáng và màu sắc hoa văn thực sự đã phong phú hơn rất nhiều."Em gái, em xem bộ này thế nào?", tuy Trần Luật là trai thẳng, nhưng gu thẩm mỹ vẫn rất ổn.Chị bán hàng ở quầy may sẵn cũng là người từng trải, nhưng nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ vẫn không khỏi kinh diễm, cô gái này sao lại xinh đẹp đến vậy.Gương mặt này dù có quấn giẻ lau cũng đẹp, huống chi là mặc lên người bộ đồ may sẵn của quầy mình, chẳng phải là nâng tầm đẳng cấp của bộ đồ sao?
Nghe bố nói vậy, trong lòng Trần Uyển Trân mềm nhũn, đây là sự quan tâm mà trước đây bà chưa từng có được.
“Bố, có thể ở bên cạnh bố mẹ chính là niềm hạnh phúc của con. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh, gia đình chúng ta được ở bên nhau chính là hạnh phúc rồi.” Bà nhớ kiếp trước, mẹ mất, bà cũng lâm bệnh, bố như già đi rất nhiều, sau này còn vì tự trách mà ngã bệnh.
Gia đình đoàn tụ chưa được bao lâu lại phải chịu cảnh chia ly, đây là điều mà Trần Uyển Trân không muốn nhìn thấy nhất.
Trần Quý Uyên cảm thấy đây là những lời nói ấm áp nhất mà ông từng được nghe, gia đình được ở bên nhau chính là hạnh phúc, đây mới thực sự là một gia đình.
Ông đỏ hoe đôi mắt, nhẹ nhàng vỗ vai con gái: “A Trân, bố cảm ơn con.” Cảm ơn con không so đo hiềm khích trước đây mà bằng lòng tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này.
Trong lòng ông càng thêm kiên định, phần đời còn lại nhất định phải bù đắp cho con gái và cháu gái gấp bội, bù đắp tất cả tình yêu thương mà ông chưa từng dành cho họ.
Lúc này, trong lòng Trần Uyển Trân, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, vì vậy sau khi bàn bạc với bố, cả nhà quyết định sẽ đi khám bệnh trước.
Vừa hay hôm nay Trần Cảnh An được nghỉ một ngày, anh định đích thân đưa em gái và mẹ đến đó.
Hôm nay, Trần Luật và Cố Khiếu Hành phải đến quân khu báo cáo, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Đợi đến lúc quay về mới biết em gái đi cùng bà nội đi khám bệnh.
Nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang ở nhà, trong lòng anh ta bỗng dưng trỗi dậy tinh thần trách nhiệm của một người anh trai: “Em gái, anh ba đưa em đi dạo phố.”
Đây cũng là ý định của Trần Quý Uyên. Nhìn con gái và cháu gái chỉ mang theo một ít hành lý, trong lòng ông chua xót vô cùng. Ban đầu, ông định dẫn người đi mua quần áo, nhưng con mắt của ông già này cũng khác với người trẻ rồi. Nghe con trai nói vậy, ông vui mừng nói: “Đúng rồi, Tiểu Sơ, đi dạo phố với anh ba con đi, nhìn thấy gì thích thì cứ mua, ông ngoại trả tiền.”
Thẩm Ngưng Sơ thật ra không cảm thấy quần áo của mình ít, dù sao thì kiểu dáng quần áo thời này cũng chỉ có vậy. Nhưng trong chuyện này, cô không có quyền từ chối.
Ăn cơm trưa xong, cô đã bị Trần Luật đưa ra ngoài. Dù sao thì ý của ông ngoại và anh ba là số tiền này nhất định phải tiêu!
Trần Luật tự thân có tiền, ông nội lại cho thêm không ít, nên cứ thế dẫn Thẩm Ngưng Sơ đi thẳng đến tòa nhà bách hóa lớn nhất tỉnh.
Trong này ngoài rất nhiều loại vải hoa văn đẹp mắt, còn có cả quần áo may sẵn.
Hơn nữa, kiểu dáng quần áo may sẵn ở đây cũng gần giống với bên Hải Thành, Bắc Kinh, coi như là mặt tiền của quầy hàng may sẵn, đương nhiên giá bán cũng không rẻ, không chỉ giá cao mà còn cần phải có thêm phiếu vải tương ứng.
Thẩm Ngưng Sơ trước giờ chỉ đi dạo ở cửa hàng hợp tác xã trong huyện, nên có chút bài xích với quần áo may sẵn thời này, không ngờ đồ ở tỉnh thành lại khác như vậy.
Không nói đâu xa, chỉ riêng kiểu dáng và màu sắc hoa văn thực sự đã phong phú hơn rất nhiều.
"Em gái, em xem bộ này thế nào?", tuy Trần Luật là trai thẳng, nhưng gu thẩm mỹ vẫn rất ổn.
Chị bán hàng ở quầy may sẵn cũng là người từng trải, nhưng nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ vẫn không khỏi kinh diễm, cô gái này sao lại xinh đẹp đến vậy.
Gương mặt này dù có quấn giẻ lau cũng đẹp, huống chi là mặc lên người bộ đồ may sẵn của quầy mình, chẳng phải là nâng tầm đẳng cấp của bộ đồ sao?
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại VănTác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng Tám là thời điểm nóng nhất ở thôn Đại Hà nhưng cũng là lúc nông nhàn, ở nông thôn dù nông nhàn thì cũng không thực sự nhàn rỗi. Thôn Đại Hà nằm ở phía Tây Nam, thủy vực phát triển, đến tháng Tám, nước sông quanh thôn Đại Hà dâng cao không ít, cá tôm trong đó cũng phong phú hơn. Lúc này điều kiện sống không được tốt lắm, đặc biệt là những gia đình đông con, thậm chí nửa tháng mới được ăn chút đồ béo nhưng mọi người cũng có cách, nhân lúc nghỉ hè nước sông dâng cao, không thì xuống sông mò cá bắt tôm, không thì lên núi bắt thỏ rừng gà rừng. Vừa ăn xong bữa trưa, một số người lớn bơi lội giỏi trong thôn đã dẫn theo những đứa trẻ lớn hơn một chút, rủ rê nhau cầm theo giỏ tre chuẩn bị ra sông đầu thôn bắt cá tôm. "Chị Tiểu Sơ, chị có muốn ra sông bắt cá không?" Thẩm Ngưng Sơ vừa ăn cơm xong với mẹ thì cháu gái của bí thư chi bộ Lâm bên cạnh là Lâm Cẩm Tú chạy sang. "Đi chứ, chị thay quần áo, em đợi chị một lát." Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy tiếng liền vội vàng đáp lại, dạo này trời nóng,… Nghe bố nói vậy, trong lòng Trần Uyển Trân mềm nhũn, đây là sự quan tâm mà trước đây bà chưa từng có được.“Bố, có thể ở bên cạnh bố mẹ chính là niềm hạnh phúc của con. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh, gia đình chúng ta được ở bên nhau chính là hạnh phúc rồi.” Bà nhớ kiếp trước, mẹ mất, bà cũng lâm bệnh, bố như già đi rất nhiều, sau này còn vì tự trách mà ngã bệnh.Gia đình đoàn tụ chưa được bao lâu lại phải chịu cảnh chia ly, đây là điều mà Trần Uyển Trân không muốn nhìn thấy nhất.Trần Quý Uyên cảm thấy đây là những lời nói ấm áp nhất mà ông từng được nghe, gia đình được ở bên nhau chính là hạnh phúc, đây mới thực sự là một gia đình.Ông đỏ hoe đôi mắt, nhẹ nhàng vỗ vai con gái: “A Trân, bố cảm ơn con.” Cảm ơn con không so đo hiềm khích trước đây mà bằng lòng tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này.Trong lòng ông càng thêm kiên định, phần đời còn lại nhất định phải bù đắp cho con gái và cháu gái gấp bội, bù đắp tất cả tình yêu thương mà ông chưa từng dành cho họ.Lúc này, trong lòng Trần Uyển Trân, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, vì vậy sau khi bàn bạc với bố, cả nhà quyết định sẽ đi khám bệnh trước.Vừa hay hôm nay Trần Cảnh An được nghỉ một ngày, anh định đích thân đưa em gái và mẹ đến đó.Hôm nay, Trần Luật và Cố Khiếu Hành phải đến quân khu báo cáo, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Đợi đến lúc quay về mới biết em gái đi cùng bà nội đi khám bệnh.Nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang ở nhà, trong lòng anh ta bỗng dưng trỗi dậy tinh thần trách nhiệm của một người anh trai: “Em gái, anh ba đưa em đi dạo phố.”Đây cũng là ý định của Trần Quý Uyên. Nhìn con gái và cháu gái chỉ mang theo một ít hành lý, trong lòng ông chua xót vô cùng. Ban đầu, ông định dẫn người đi mua quần áo, nhưng con mắt của ông già này cũng khác với người trẻ rồi. Nghe con trai nói vậy, ông vui mừng nói: “Đúng rồi, Tiểu Sơ, đi dạo phố với anh ba con đi, nhìn thấy gì thích thì cứ mua, ông ngoại trả tiền.”Thẩm Ngưng Sơ thật ra không cảm thấy quần áo của mình ít, dù sao thì kiểu dáng quần áo thời này cũng chỉ có vậy. Nhưng trong chuyện này, cô không có quyền từ chối.Ăn cơm trưa xong, cô đã bị Trần Luật đưa ra ngoài. Dù sao thì ý của ông ngoại và anh ba là số tiền này nhất định phải tiêu!Trần Luật tự thân có tiền, ông nội lại cho thêm không ít, nên cứ thế dẫn Thẩm Ngưng Sơ đi thẳng đến tòa nhà bách hóa lớn nhất tỉnh.Trong này ngoài rất nhiều loại vải hoa văn đẹp mắt, còn có cả quần áo may sẵn.Hơn nữa, kiểu dáng quần áo may sẵn ở đây cũng gần giống với bên Hải Thành, Bắc Kinh, coi như là mặt tiền của quầy hàng may sẵn, đương nhiên giá bán cũng không rẻ, không chỉ giá cao mà còn cần phải có thêm phiếu vải tương ứng.Thẩm Ngưng Sơ trước giờ chỉ đi dạo ở cửa hàng hợp tác xã trong huyện, nên có chút bài xích với quần áo may sẵn thời này, không ngờ đồ ở tỉnh thành lại khác như vậy.Không nói đâu xa, chỉ riêng kiểu dáng và màu sắc hoa văn thực sự đã phong phú hơn rất nhiều."Em gái, em xem bộ này thế nào?", tuy Trần Luật là trai thẳng, nhưng gu thẩm mỹ vẫn rất ổn.Chị bán hàng ở quầy may sẵn cũng là người từng trải, nhưng nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ vẫn không khỏi kinh diễm, cô gái này sao lại xinh đẹp đến vậy.Gương mặt này dù có quấn giẻ lau cũng đẹp, huống chi là mặc lên người bộ đồ may sẵn của quầy mình, chẳng phải là nâng tầm đẳng cấp của bộ đồ sao?