Edit: Cháo Mùi khử trùng tràn ngập trong phòng khám của bệnh viện, gay mũi tới nỗi khiến Quý Thời Dương hắt hơi một cái. Cậu day day lỗ mũi, chọc chọc người đàn ông bên cạnh tỏ ý bảo anh lên tiếng. Hoắc An liếc mắt nhìn Quý Thời Dương một cái, hắng giọng mở miệng hỏi: “Ông nói em ấy mang thai?” Vẻ mặt anh rõ ràng đang nghi ngờ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bác sĩ đang ngồi đối diện. Bác sĩ bị nhìn vậy mà khiếp đảm, nuốt nước miếng hai tay run rẩy chỉ vào báo cáo xét nghiệm: “Những gì tôi, tôi nói đều là thật, không tin cậu có thể qua bệnh viện khác khám lại. ” Quý Thời Dương trợn trắng mắt, ra hiệu bảo Hoắc An tem tém lại, bác sĩ quèn đối diện này chỉ là Beta thôi đấy. “Tôi không dùng pheromone uy hiếp ông ta. ” Hoắc An quay đầu giải thích với Quý Thời Dương, nói xong lại nói với bác sĩ: “Sao Beta lại mang thai được?” Anh gõ mặt bàn, xem chừng vô cùng phiền não. Hoắc An ghét nhất là trẻ con, giờ bỗng dưng lòi ra một đứa trẻ khiến mọi kế hoạch luôn theo trật tự của anh từ trước đến…
Chương 8
Tôi Là Beta Nhưng Tôi Mang Thai RồiTác giả: Thán Cách TrầnTruyện Đam MỹEdit: Cháo Mùi khử trùng tràn ngập trong phòng khám của bệnh viện, gay mũi tới nỗi khiến Quý Thời Dương hắt hơi một cái. Cậu day day lỗ mũi, chọc chọc người đàn ông bên cạnh tỏ ý bảo anh lên tiếng. Hoắc An liếc mắt nhìn Quý Thời Dương một cái, hắng giọng mở miệng hỏi: “Ông nói em ấy mang thai?” Vẻ mặt anh rõ ràng đang nghi ngờ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bác sĩ đang ngồi đối diện. Bác sĩ bị nhìn vậy mà khiếp đảm, nuốt nước miếng hai tay run rẩy chỉ vào báo cáo xét nghiệm: “Những gì tôi, tôi nói đều là thật, không tin cậu có thể qua bệnh viện khác khám lại. ” Quý Thời Dương trợn trắng mắt, ra hiệu bảo Hoắc An tem tém lại, bác sĩ quèn đối diện này chỉ là Beta thôi đấy. “Tôi không dùng pheromone uy hiếp ông ta. ” Hoắc An quay đầu giải thích với Quý Thời Dương, nói xong lại nói với bác sĩ: “Sao Beta lại mang thai được?” Anh gõ mặt bàn, xem chừng vô cùng phiền não. Hoắc An ghét nhất là trẻ con, giờ bỗng dưng lòi ra một đứa trẻ khiến mọi kế hoạch luôn theo trật tự của anh từ trước đến… Edit: CháoLúc Quý Thời Dương tỉnh lại người bên giường đã đi rồi.Cậu mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp thì thấy có người đứng bên trongSao ảnh lại ở nhà? Quý Thời Dương cho rằng Hoắc An đi làm rồi.Cậu vừa ngáp mở tủ lạnh lấy đồ uống vừa nói: “Anh không đi làm sao?”Nói xong thì đồ uống trong tay đã bị Hoắc An cướp mất: “Bắt đầu từ hôm nay không được phép uống đồ lạnh nữa.” Rồi nói thêm, “Giờ đã 12 giờ rồi, tôi có thể không về sao?”Quý Thời Dương chưa thích ứng được với cuộc sống hiện giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời: “Ò, em biết rồi.”Đi ra ngoài nhìn đồng hồ treo tường cậu mới biết đã 12 giờ rồi, mình ngủ say tới nỗi ngay cả lúc Hoắc An đi làm rồi về lúc nào cũng không biết.Hoắc An nhìn thấy cậu xấu hổ thì bóp bóp mặt cậu nói: “Không sao, giờ thèm ngủ là bình thường.”Đầu óc Quý Thời Dương rốt cục đã hoạt động, bỗng nghĩ đến một chuyện lớn: “Em chưa xin nghỉ sáng nay…” Mặt cậu như đưa đám nhìn Hoắc An, “Bị trừ tiền lương mất.”“Không sao, đúng dịp hôm nay đi từ chức luôn.” Hoắc An cười híp mắt.Quý Thời Dương bị nụ cười kia làm cho sợ hãi, không dám phản bác chỉ đành nói được.“Ngoan, chút nữa mua bưởi cho em ăn.”“Ò, được.”Không biết làm sao chứ mấy ngày nay Quý Thời Dương cảm thấy Hoắc An tốt với mình lắm.ngôn tình hayCơm nước xong, Hoắc An chở Quý Thời Dương đến chỗ làm của cậu.“Được rồi, ở đây.” Quý Thời Dương xuống xe.Hoắc An đi theo cậu, hỏi: “Ở đâu? Tòa nhà nào?”“À, cửa hàng kia kìa anh thấy chưa?” Quý Thời Dương chỉ vào một cửa hàng nhỏ màu xanh dương trong một dãy cửa hàng trước mặt.Chỉ thấy biển hiệu trên đó viết ‘Thiết kế Tân Duệ.”Đã sớm biết Quý Thời Dương làm trong một công ty thiết kế, anh cho rằng dù gì cũng phải là một công ty thiết kế nào đó không lớn thì vừa vừa, sao có thể là cái cửa hàng nhỏ trước mặt kia được.Hoắc An hỏi: “Em làm gì trong đó?”“In ấn á, photocopy các kiểu ấy.” Quý Thời Dương quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”Hoắc An hừ lạnh một tiếng: “Đi, đi từ chức.”Từ chức rồi không cần phải quay lại nữa, cái chỗ này chẳng học được gì cũng không có không gian phát triển, chỉ có tên ngốc như Quý Thời Dương mới coi chỗ này là bảo bối thôi.Quý Thời Dương lờ mờ cảm thấy Hoắc An tức giận, vì thế vội vàng đi nhanh..
Edit: Cháo
Lúc Quý Thời Dương tỉnh lại người bên giường đã đi rồi.
Cậu mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp thì thấy có người đứng bên trong
Sao ảnh lại ở nhà? Quý Thời Dương cho rằng Hoắc An đi làm rồi.
Cậu vừa ngáp mở tủ lạnh lấy đồ uống vừa nói: “Anh không đi làm sao?”
Nói xong thì đồ uống trong tay đã bị Hoắc An cướp mất: “Bắt đầu từ hôm nay không được phép uống đồ lạnh nữa.
” Rồi nói thêm, “Giờ đã 12 giờ rồi, tôi có thể không về sao?”
Quý Thời Dương chưa thích ứng được với cuộc sống hiện giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời: “Ò, em biết rồi.
”
Đi ra ngoài nhìn đồng hồ treo tường cậu mới biết đã 12 giờ rồi, mình ngủ say tới nỗi ngay cả lúc Hoắc An đi làm rồi về lúc nào cũng không biết.
Hoắc An nhìn thấy cậu xấu hổ thì bóp bóp mặt cậu nói: “Không sao, giờ thèm ngủ là bình thường.
”
Đầu óc Quý Thời Dương rốt cục đã hoạt động, bỗng nghĩ đến một chuyện lớn: “Em chưa xin nghỉ sáng nay…” Mặt cậu như đưa đám nhìn Hoắc An, “Bị trừ tiền lương mất.
”
“Không sao, đúng dịp hôm nay đi từ chức luôn.
” Hoắc An cười híp mắt.
Quý Thời Dương bị nụ cười kia làm cho sợ hãi, không dám phản bác chỉ đành nói được.
“Ngoan, chút nữa mua bưởi cho em ăn.
”
“Ò, được.
”
Không biết làm sao chứ mấy ngày nay Quý Thời Dương cảm thấy Hoắc An tốt với mình lắm.
ngôn tình hay
Cơm nước xong, Hoắc An chở Quý Thời Dương đến chỗ làm của cậu.
“Được rồi, ở đây.
” Quý Thời Dương xuống xe.
Hoắc An đi theo cậu, hỏi: “Ở đâu? Tòa nhà nào?”
“À, cửa hàng kia kìa anh thấy chưa?” Quý Thời Dương chỉ vào một cửa hàng nhỏ màu xanh dương trong một dãy cửa hàng trước mặt.
Chỉ thấy biển hiệu trên đó viết ‘Thiết kế Tân Duệ.
”
Đã sớm biết Quý Thời Dương làm trong một công ty thiết kế, anh cho rằng dù gì cũng phải là một công ty thiết kế nào đó không lớn thì vừa vừa, sao có thể là cái cửa hàng nhỏ trước mặt kia được.
Hoắc An hỏi: “Em làm gì trong đó?”
“In ấn á, photocopy các kiểu ấy.
” Quý Thời Dương quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
Hoắc An hừ lạnh một tiếng: “Đi, đi từ chức.
”
Từ chức rồi không cần phải quay lại nữa, cái chỗ này chẳng học được gì cũng không có không gian phát triển, chỉ có tên ngốc như Quý Thời Dương mới coi chỗ này là bảo bối thôi.
Quý Thời Dương lờ mờ cảm thấy Hoắc An tức giận, vì thế vội vàng đi nhanh.
.
Tôi Là Beta Nhưng Tôi Mang Thai RồiTác giả: Thán Cách TrầnTruyện Đam MỹEdit: Cháo Mùi khử trùng tràn ngập trong phòng khám của bệnh viện, gay mũi tới nỗi khiến Quý Thời Dương hắt hơi một cái. Cậu day day lỗ mũi, chọc chọc người đàn ông bên cạnh tỏ ý bảo anh lên tiếng. Hoắc An liếc mắt nhìn Quý Thời Dương một cái, hắng giọng mở miệng hỏi: “Ông nói em ấy mang thai?” Vẻ mặt anh rõ ràng đang nghi ngờ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bác sĩ đang ngồi đối diện. Bác sĩ bị nhìn vậy mà khiếp đảm, nuốt nước miếng hai tay run rẩy chỉ vào báo cáo xét nghiệm: “Những gì tôi, tôi nói đều là thật, không tin cậu có thể qua bệnh viện khác khám lại. ” Quý Thời Dương trợn trắng mắt, ra hiệu bảo Hoắc An tem tém lại, bác sĩ quèn đối diện này chỉ là Beta thôi đấy. “Tôi không dùng pheromone uy hiếp ông ta. ” Hoắc An quay đầu giải thích với Quý Thời Dương, nói xong lại nói với bác sĩ: “Sao Beta lại mang thai được?” Anh gõ mặt bàn, xem chừng vô cùng phiền não. Hoắc An ghét nhất là trẻ con, giờ bỗng dưng lòi ra một đứa trẻ khiến mọi kế hoạch luôn theo trật tự của anh từ trước đến… Edit: CháoLúc Quý Thời Dương tỉnh lại người bên giường đã đi rồi.Cậu mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp thì thấy có người đứng bên trongSao ảnh lại ở nhà? Quý Thời Dương cho rằng Hoắc An đi làm rồi.Cậu vừa ngáp mở tủ lạnh lấy đồ uống vừa nói: “Anh không đi làm sao?”Nói xong thì đồ uống trong tay đã bị Hoắc An cướp mất: “Bắt đầu từ hôm nay không được phép uống đồ lạnh nữa.” Rồi nói thêm, “Giờ đã 12 giờ rồi, tôi có thể không về sao?”Quý Thời Dương chưa thích ứng được với cuộc sống hiện giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời: “Ò, em biết rồi.”Đi ra ngoài nhìn đồng hồ treo tường cậu mới biết đã 12 giờ rồi, mình ngủ say tới nỗi ngay cả lúc Hoắc An đi làm rồi về lúc nào cũng không biết.Hoắc An nhìn thấy cậu xấu hổ thì bóp bóp mặt cậu nói: “Không sao, giờ thèm ngủ là bình thường.”Đầu óc Quý Thời Dương rốt cục đã hoạt động, bỗng nghĩ đến một chuyện lớn: “Em chưa xin nghỉ sáng nay…” Mặt cậu như đưa đám nhìn Hoắc An, “Bị trừ tiền lương mất.”“Không sao, đúng dịp hôm nay đi từ chức luôn.” Hoắc An cười híp mắt.Quý Thời Dương bị nụ cười kia làm cho sợ hãi, không dám phản bác chỉ đành nói được.“Ngoan, chút nữa mua bưởi cho em ăn.”“Ò, được.”Không biết làm sao chứ mấy ngày nay Quý Thời Dương cảm thấy Hoắc An tốt với mình lắm.ngôn tình hayCơm nước xong, Hoắc An chở Quý Thời Dương đến chỗ làm của cậu.“Được rồi, ở đây.” Quý Thời Dương xuống xe.Hoắc An đi theo cậu, hỏi: “Ở đâu? Tòa nhà nào?”“À, cửa hàng kia kìa anh thấy chưa?” Quý Thời Dương chỉ vào một cửa hàng nhỏ màu xanh dương trong một dãy cửa hàng trước mặt.Chỉ thấy biển hiệu trên đó viết ‘Thiết kế Tân Duệ.”Đã sớm biết Quý Thời Dương làm trong một công ty thiết kế, anh cho rằng dù gì cũng phải là một công ty thiết kế nào đó không lớn thì vừa vừa, sao có thể là cái cửa hàng nhỏ trước mặt kia được.Hoắc An hỏi: “Em làm gì trong đó?”“In ấn á, photocopy các kiểu ấy.” Quý Thời Dương quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”Hoắc An hừ lạnh một tiếng: “Đi, đi từ chức.”Từ chức rồi không cần phải quay lại nữa, cái chỗ này chẳng học được gì cũng không có không gian phát triển, chỉ có tên ngốc như Quý Thời Dương mới coi chỗ này là bảo bối thôi.Quý Thời Dương lờ mờ cảm thấy Hoắc An tức giận, vì thế vội vàng đi nhanh..