Trời sang thu, hai bên đường lá khô theo gió bay tán loạn, rơi rụng khắp mặt đất như mưa bụi. Dân chúng kéo đến chật kín trước Ngọ Môn, người người chen chúc, đông nghẹt không lối thoát. Giám trảm quan, thị vệ, đao phủ mồ hôi túa ra như tắm, sắc mặt cũng dần tái nhợt. Người đang quỳ trên bục chờ chém đầu thân thể gầy yếu, áo tù theo gió lật phất, gần như không che nổi thân người. Một tháng giam cầm trong lao ngục đã bào mòn hết vẻ phong thái ngày nào của nàng, tóc xanh rũ xuống che mặt, chỉ còn lại đôi mắt đào hoa lạnh nhạt, ánh nhìn tựa như đã thấu tỏ sinh tử. Giám trảm quan ngó nhìn giờ khắc, trong lòng nóng ruột, đảo mắt nhìn ra ngoài đám đông, một lát sau thu hồi ánh mắt, trầm giọng hô: “Khương Thanh Tố! Hoàng thượng kết tội ngươi cấu kết địch phản quốc, triều thần nói ngươi hoặc mê hoặc thánh thượng! Nay giờ ngọ canh ba đã điểm, ngươi… còn có lời nào muốn nói không?!” Nữ tử nghe xong, chỉ khẽ nhắm mắt lại, bao nhiêu bất cam và không cam lòng một đời đều hóa thành một tiếng thở…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...