1 Ngự thư phòng. Hoàng đế nhìn tấu chương thở dài: “Aiii…” Thừa tướng: “…” Hoàng đế nhìn tấu chương tiếp tục thở dài: “Aiiiiii…” Thừa tướng: “……” Hoàng đế nhìn tấu chương vẫn cứ thở dài: “Aiiiiiiiii…” Thừa tướng ngồi một bên án thư ngẩng đầu lên: “Bệ hạ vì chuyện gì mà thương tâm vậy?” Hoàng đế: “Ái khanh, dạo này trẫm gặp phải một chuyện, thật sự rất khó quyết định.” Thừa tướng yên lặng nhìn hoàng đế: “…” Hoàng đế khổ não ôm mặt: “Trẫm phát hiện… mình thích… Quý Hoài.” Thừa tướng nhíu mi: “Bệ hạ, theo thần biết, Quý đại nhân hình như là cùng với Lưu Tử An nhà Ngự Sử…” Hoàng đế buồn rầu: “Trẫm biết, vậy nên trẫm mới khổ tâm, buồn bực thế này, nghĩ xem liệu có nên làm… kẻ thứ ba bị vạn người phỉ nhổ hay không.” Thừa tướng: “Bệ hạ, hoành đao đoạt ái (dùng bạo lực để cướp tình yêu) thật sự rất vô liêm sỉ.” Hoàng đế nhăn nhó: “Biết ngay là ngươi sẽ nói vậy mà.” Thừa tướng: “Vậy nên thần khuyên bệ hạ nên sớm buông tâm tư này đi, quan tâm đến quốc sự nhiều hơn một chút.” Hoàng đế che mặt…
Tác giả: