Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 57

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… “Con tiện nhân không biết xấu hổ, cô đi chết đi!”Trình Phương trong cơn tức giận, hung hăng đẩy cô một cái.Bị đẩy bất ngờ, Diệp Sanh Ca theo bản năng loạng choạng vài bước về phía trước. Lúc cô sắp sửa đập vào cửa, thì vừa hay, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.Chết tiệt!Mắt thấy sắp ngã nhào xuống đất, Diệp Sanh Ca theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng, cơn đau trong tưởng tượng của cô lại không hề ập đến, một cánh tay vững vàng đỡ lấy cô.“Ngốc chết đi được.” Một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu cô.Diệp Sanh Ca giật mình kinh hãi, giọng nói này… quen thuộc quá!Cô mở mắt ra, lọt vào tầm mắt của cô là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông.“Kỷ Thời Đình?” Cô tròn xoe đôi mắt, có chút kinh ngạc gọi anh.Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng. Ngay khi nhìn thấy người bên trong định bước ra, anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho quản lý và mấy nhân viên phục vụ bên cạnh.Mấy người đang còn ngẩn ngơ lập tức bừng tỉnh, vội xông vào phòng đóng sầm cửa lại, ngăn cản Mộ Ngạn Hoài bước ra, đồng thời cũng ngăn cản tầm mắt của anh ta.“Anh Mộ.” Người quản lý mỉm cười: “Rất xin lỗi, mời anh nhanh chóng rời khỏi đây, xin anh thứ lỗi vì quán chúng tôi sau này không thể tiếp đón anh được nữa.”“Ý ông là sao?” Mộ Ngạn Hoài hơi mất bình tĩnh nói: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”Anh ta tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ôm Diệp Sanh Ca vào lòng, đáng tiếc anh ta không nhìn rõ mặt mũi của người đó.Chuyện này cũng không nói làm gì, kết quả chỉ trong vài giây, Phong Hoa không những đuổi anh ta đi mà còn đưa anh ta vào danh sách đen?“Chính là ý trên mặt chữ.” Người quản lý lạnh nhạt nói: “Tôi có thể miễn phí hóa đơn cho anh, hoặc nếu anh có bất kỳ điều gì không hài lòng cũng có thể khiếu nại tôi.”Phong Hoa là ngành nghề dưới trướng của tập đoàn Phong Kiều, người quản lý biết rất rõ tứ thiếu gia nhà họ Kiều và vị **ss kia là bạn tốt, cho nên người quản lý tin tưởng hành động này chắc chắn sẽ được tứ thiếu gia tán thành.Mộ Hiểu Nhã không nhịn được vội bước lên trước, kiêu ngạo hất cằm lên nói: “Ông biết tôi là ai không?”“Tôi biết.” Người quản lý thản nhiên nói: “Cô Mộ, cô cũng nằm trong danh sách đen của chúng tôi, thành thật xin lỗi.”Mộ Hiểu Nhã tức giận run người, từ khi nổi tiếng đến nay, cô ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy?Trình Phương cảm thấy mất mặt, lớn tiếng gào lên: “Các người mở cửa hàng kiểu gì vậy, gọi người phụ trách của các người ra đây!”“Mẹ, mẹ trật tự chút đi!” Mộ Ngạn Hoài không nhịn được quát lớn.Lúc này bị Phong Hoa đưa vào danh sách đen chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là… người đàn ông vừa rồi đỡ Diệp Sanh Ca rốt cuộc là ai?Chẳng lẽ, cô có thể nhận được vai diễn Tiết Ninh là có liên quan đến người đàn ông đó?Chẳng lẽ, cô không còn để ý đến hôn ước với anh ta cũng là bởi vì người đàn ông đó?Sắc mặt của Mộ Ngạn Hoài âm trầm đáng sợ.…Bên ngoài phòng ăn, Diệp Sanh Ca vẫn còn đang dựa vào lòng Kỷ Thời Đình, biểu cảm khuôn mặt có chút khó hiểu.Khoảng thời gian này, hình như mỗi lần cô gặp nguy hiểm anh đều sẽ xuất hiện bên cạnh cô.Cảm nhận được vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.Kỷ Thời Đình nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, không khỏi cười lạnh: “Sao vậy, không đi được nữa à?”Diệp Sanh Ca hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cô bỗng nhiên nuốt nước miếng cái ực.Đây đã là lần thứ mấy chạm mặt anh rồi? Duyên phận tốt như vậy, nếu cô không nắm chắc thì thật sự là có lỗi với ông trời!Hơn nữa, trước đó cô đều không thể gọi điện thoại cho Tôn Diệp, bây giờ chính chủ đang ở ngay trước mắt, cô làm sao có thể bỏ qua.Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca lặng lẽ ôm chặt lấy cánh tay anh, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ ủy khuất và vô tội: “Chân tôi mềm nhũn, không đi nổi nữa.”

“Con tiện nhân không biết xấu hổ, cô đi chết đi!”

Trình Phương trong cơn tức giận, hung hăng đẩy cô một cái.

Bị đẩy bất ngờ, Diệp Sanh Ca theo bản năng loạng choạng vài bước về phía trước. Lúc cô sắp sửa đập vào cửa, thì vừa hay, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Chết tiệt!

Mắt thấy sắp ngã nhào xuống đất, Diệp Sanh Ca theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng, cơn đau trong tưởng tượng của cô lại không hề ập đến, một cánh tay vững vàng đỡ lấy cô.

“Ngốc chết đi được.” Một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu cô.

Diệp Sanh Ca giật mình kinh hãi, giọng nói này… quen thuộc quá!

Cô mở mắt ra, lọt vào tầm mắt của cô là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông.

“Kỷ Thời Đình?” Cô tròn xoe đôi mắt, có chút kinh ngạc gọi anh.

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng. Ngay khi nhìn thấy người bên trong định bước ra, anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho quản lý và mấy nhân viên phục vụ bên cạnh.

Mấy người đang còn ngẩn ngơ lập tức bừng tỉnh, vội xông vào phòng đóng sầm cửa lại, ngăn cản Mộ Ngạn Hoài bước ra, đồng thời cũng ngăn cản tầm mắt của anh ta.

“Anh Mộ.” Người quản lý mỉm cười: “Rất xin lỗi, mời anh nhanh chóng rời khỏi đây, xin anh thứ lỗi vì quán chúng tôi sau này không thể tiếp đón anh được nữa.”

“Ý ông là sao?” Mộ Ngạn Hoài hơi mất bình tĩnh nói: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”

Anh ta tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ôm Diệp Sanh Ca vào lòng, đáng tiếc anh ta không nhìn rõ mặt mũi của người đó.

Chuyện này cũng không nói làm gì, kết quả chỉ trong vài giây, Phong Hoa không những đuổi anh ta đi mà còn đưa anh ta vào danh sách đen?

“Chính là ý trên mặt chữ.” Người quản lý lạnh nhạt nói: “Tôi có thể miễn phí hóa đơn cho anh, hoặc nếu anh có bất kỳ điều gì không hài lòng cũng có thể khiếu nại tôi.”

Phong Hoa là ngành nghề dưới trướng của tập đoàn Phong Kiều, người quản lý biết rất rõ tứ thiếu gia nhà họ Kiều và vị **ss kia là bạn tốt, cho nên người quản lý tin tưởng hành động này chắc chắn sẽ được tứ thiếu gia tán thành.

Mộ Hiểu Nhã không nhịn được vội bước lên trước, kiêu ngạo hất cằm lên nói: “Ông biết tôi là ai không?”

“Tôi biết.” Người quản lý thản nhiên nói: “Cô Mộ, cô cũng nằm trong danh sách đen của chúng tôi, thành thật xin lỗi.”

Mộ Hiểu Nhã tức giận run người, từ khi nổi tiếng đến nay, cô ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy?

Trình Phương cảm thấy mất mặt, lớn tiếng gào lên: “Các người mở cửa hàng kiểu gì vậy, gọi người phụ trách của các người ra đây!”

“Mẹ, mẹ trật tự chút đi!” Mộ Ngạn Hoài không nhịn được quát lớn.

Lúc này bị Phong Hoa đưa vào danh sách đen chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là… người đàn ông vừa rồi đỡ Diệp Sanh Ca rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ, cô có thể nhận được vai diễn Tiết Ninh là có liên quan đến người đàn ông đó?

Chẳng lẽ, cô không còn để ý đến hôn ước với anh ta cũng là bởi vì người đàn ông đó?

Sắc mặt của Mộ Ngạn Hoài âm trầm đáng sợ.

Bên ngoài phòng ăn, Diệp Sanh Ca vẫn còn đang dựa vào lòng Kỷ Thời Đình, biểu cảm khuôn mặt có chút khó hiểu.

Khoảng thời gian này, hình như mỗi lần cô gặp nguy hiểm anh đều sẽ xuất hiện bên cạnh cô.

Cảm nhận được vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Kỷ Thời Đình nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, không khỏi cười lạnh: “Sao vậy, không đi được nữa à?”

Diệp Sanh Ca hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cô bỗng nhiên nuốt nước miếng cái ực.

Đây đã là lần thứ mấy chạm mặt anh rồi? Duyên phận tốt như vậy, nếu cô không nắm chắc thì thật sự là có lỗi với ông trời!

Hơn nữa, trước đó cô đều không thể gọi điện thoại cho Tôn Diệp, bây giờ chính chủ đang ở ngay trước mắt, cô làm sao có thể bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca lặng lẽ ôm chặt lấy cánh tay anh, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ ủy khuất và vô tội: “Chân tôi mềm nhũn, không đi nổi nữa.”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… “Con tiện nhân không biết xấu hổ, cô đi chết đi!”Trình Phương trong cơn tức giận, hung hăng đẩy cô một cái.Bị đẩy bất ngờ, Diệp Sanh Ca theo bản năng loạng choạng vài bước về phía trước. Lúc cô sắp sửa đập vào cửa, thì vừa hay, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.Chết tiệt!Mắt thấy sắp ngã nhào xuống đất, Diệp Sanh Ca theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng, cơn đau trong tưởng tượng của cô lại không hề ập đến, một cánh tay vững vàng đỡ lấy cô.“Ngốc chết đi được.” Một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu cô.Diệp Sanh Ca giật mình kinh hãi, giọng nói này… quen thuộc quá!Cô mở mắt ra, lọt vào tầm mắt của cô là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông.“Kỷ Thời Đình?” Cô tròn xoe đôi mắt, có chút kinh ngạc gọi anh.Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng. Ngay khi nhìn thấy người bên trong định bước ra, anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho quản lý và mấy nhân viên phục vụ bên cạnh.Mấy người đang còn ngẩn ngơ lập tức bừng tỉnh, vội xông vào phòng đóng sầm cửa lại, ngăn cản Mộ Ngạn Hoài bước ra, đồng thời cũng ngăn cản tầm mắt của anh ta.“Anh Mộ.” Người quản lý mỉm cười: “Rất xin lỗi, mời anh nhanh chóng rời khỏi đây, xin anh thứ lỗi vì quán chúng tôi sau này không thể tiếp đón anh được nữa.”“Ý ông là sao?” Mộ Ngạn Hoài hơi mất bình tĩnh nói: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”Anh ta tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ôm Diệp Sanh Ca vào lòng, đáng tiếc anh ta không nhìn rõ mặt mũi của người đó.Chuyện này cũng không nói làm gì, kết quả chỉ trong vài giây, Phong Hoa không những đuổi anh ta đi mà còn đưa anh ta vào danh sách đen?“Chính là ý trên mặt chữ.” Người quản lý lạnh nhạt nói: “Tôi có thể miễn phí hóa đơn cho anh, hoặc nếu anh có bất kỳ điều gì không hài lòng cũng có thể khiếu nại tôi.”Phong Hoa là ngành nghề dưới trướng của tập đoàn Phong Kiều, người quản lý biết rất rõ tứ thiếu gia nhà họ Kiều và vị **ss kia là bạn tốt, cho nên người quản lý tin tưởng hành động này chắc chắn sẽ được tứ thiếu gia tán thành.Mộ Hiểu Nhã không nhịn được vội bước lên trước, kiêu ngạo hất cằm lên nói: “Ông biết tôi là ai không?”“Tôi biết.” Người quản lý thản nhiên nói: “Cô Mộ, cô cũng nằm trong danh sách đen của chúng tôi, thành thật xin lỗi.”Mộ Hiểu Nhã tức giận run người, từ khi nổi tiếng đến nay, cô ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy?Trình Phương cảm thấy mất mặt, lớn tiếng gào lên: “Các người mở cửa hàng kiểu gì vậy, gọi người phụ trách của các người ra đây!”“Mẹ, mẹ trật tự chút đi!” Mộ Ngạn Hoài không nhịn được quát lớn.Lúc này bị Phong Hoa đưa vào danh sách đen chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là… người đàn ông vừa rồi đỡ Diệp Sanh Ca rốt cuộc là ai?Chẳng lẽ, cô có thể nhận được vai diễn Tiết Ninh là có liên quan đến người đàn ông đó?Chẳng lẽ, cô không còn để ý đến hôn ước với anh ta cũng là bởi vì người đàn ông đó?Sắc mặt của Mộ Ngạn Hoài âm trầm đáng sợ.…Bên ngoài phòng ăn, Diệp Sanh Ca vẫn còn đang dựa vào lòng Kỷ Thời Đình, biểu cảm khuôn mặt có chút khó hiểu.Khoảng thời gian này, hình như mỗi lần cô gặp nguy hiểm anh đều sẽ xuất hiện bên cạnh cô.Cảm nhận được vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.Kỷ Thời Đình nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, không khỏi cười lạnh: “Sao vậy, không đi được nữa à?”Diệp Sanh Ca hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cô bỗng nhiên nuốt nước miếng cái ực.Đây đã là lần thứ mấy chạm mặt anh rồi? Duyên phận tốt như vậy, nếu cô không nắm chắc thì thật sự là có lỗi với ông trời!Hơn nữa, trước đó cô đều không thể gọi điện thoại cho Tôn Diệp, bây giờ chính chủ đang ở ngay trước mắt, cô làm sao có thể bỏ qua.Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca lặng lẽ ôm chặt lấy cánh tay anh, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ ủy khuất và vô tội: “Chân tôi mềm nhũn, không đi nổi nữa.”

Chương 57