Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 95

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Đồng tử của Kỷ Thời Đình co rút đến cực điểm.Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên bên tai mang theo vẻ cầu xin khiến da đầu anh tê dại, máu toàn thân như dồn hết về một chỗ khiến hơi thở của anh càng trở nên nặng nề.Cuối cùng Kỷ Thời Đình không còn nhịn được nữa, hai tay luồn vào bên trong quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng vừa di chuyển vừa cởi bỏ hết mọi thứ trên người cô. Diệp Sanh Ca khẽ kêu lên một tiếng như không thể đối mặt với cảnh tượng này, cô quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại, cơ thể lõa lồ trong không khí khẽ run rẩy.Kỷ Thời Đình ném chiếc áo ngủ vướng víu sang một bên, sau đó móc chân cô lên ép sát vào mình, chuẩn bị tiến vào.Diệp Sanh Ca cảm nhận được điều gì đó, cơ thể lại một lần nữa run lên, cắn chặt môi theo bản năng.“Tôi đã bảo em mở mắt ra nhìn tôi mà.” Kỷ Thời Đình lại ra lệnh, giọng nói trầm khàn không chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào.Diệp Sanh Ca tức giận muốn chửi bậy, đến nước này rồi anh không nhanh lên mà còn bắt cô phải nhìn gì chứ?Nhưng cô sợ rằng nếu anh tức giận rồi bỏ mặc cô thì chẳng phải nãy giờ cô đã bị hôn một cách vô ích lãng phí sao.Cô nuốt nước bọt, cẩn thận quay đầu lại mở mắt ra.Trước mắt là cơ thể trần trụi của người đàn ông, đôi vai rộng, cơ bắp săn chắc lúc này đang căng lên đầy sức mạnh. Cô đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp, càng cảm thấy trong miệng khát khô.Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, anh cúi xuống nắm lấy cánh tay cô quấn quanh cổ mình rồi ngậm lấy môi dưới của cô: “Ôm chặt, không được buông tay.”Diệp Sanh Ca lại phải đối diện với ánh mắt anh, lần này đối diện từ khoảng cách cực kỳ gần. Lông mi cô khẽ run, nhìn vào đáy mắt u ám của người đàn ông, tim cô đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Quá đỗi thân mật, thân mật đến mức trái tim cô có thể rơi vào vòng tay anh bất cứ lúc nào, chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh.Bản năng không ngừng cảnh báo về sự nguy hiểm, nhưng cô hoàn toàn bất lực.Điều quá đáng hơn nữa là người đàn ông đột nhiên cười một cái, nụ cười nhàn nhạt đó dịu dàng đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng.Giây tiếp theo, cơ thể cô bất ngờ bị xâm chiếm, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã bị người đàn ông chặn lại bằng nụ hôn.…Khi trời mới hửng sáng, Diệp Sanh Ca đã tỉnh dậy.Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô e thẹn tỏ tình với Kỷ Thời Đình, nhưng người đàn ông này lại lạnh lùng từ chối, còn chế giễu cô si tình viển vông.Giấc mơ ấy như một lời cảnh báo khiến cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.Rèm cửa được kéo kín mít không một chút ánh sáng nào lọt vào. Diệp Sanh Ca khẽ cựa mình, ngay lập tức cứng đờ người.Hơi thở của người đàn ông vang lên rõ ràng ngay sát bên.Không chỉ ngay sát bên, gương mặt của anh đang vùi trong cổ cô, môi của anh gần kề với tai cô. Cánh tay trái của anh khoác qua eo cô, còn cánh tay phải… đang được cô làm gối đầu.Nói cách khác, đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay của người đàn ông này, còn bị anh ôm chặt vào lòng.Sức nóng từ cơ thể người đàn ông truyền đến khiến Diệp Sanh Ca không dám động đậy. Cô mở to mắt nhìn vào bóng tối trước mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.Tại sao họ lại ôm nhau ngủ? Thật vô lý!Đây là tư thế chỉ xuất hiện giữa các cặp đôi hoặc vợ chồng, không nên có giữa họ. Hai lần trước… dù sao cô cũng không nhớ rằng khi ngủ họ đã từng thân mật như vậy.Cô cắn chặt răng, cẩn thận nắm lấy cổ tay của người đàn ông, cố gắng gỡ tay anh ra. Nhưng ngay khi cô vừa dùng một chút lực, anh đã nắm lấy tay cô.“Tỉnh rồi à?”

Đồng tử của Kỷ Thời Đình co rút đến cực điểm.

Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên bên tai mang theo vẻ cầu xin khiến da đầu anh tê dại, máu toàn thân như dồn hết về một chỗ khiến hơi thở của anh càng trở nên nặng nề.

Cuối cùng Kỷ Thời Đình không còn nhịn được nữa, hai tay luồn vào bên trong quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng vừa di chuyển vừa cởi bỏ hết mọi thứ trên người cô. Diệp Sanh Ca khẽ kêu lên một tiếng như không thể đối mặt với cảnh tượng này, cô quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại, cơ thể lõa lồ trong không khí khẽ run rẩy.

Kỷ Thời Đình ném chiếc áo ngủ vướng víu sang một bên, sau đó móc chân cô lên ép sát vào mình, chuẩn bị tiến vào.

Diệp Sanh Ca cảm nhận được điều gì đó, cơ thể lại một lần nữa run lên, cắn chặt môi theo bản năng.

“Tôi đã bảo em mở mắt ra nhìn tôi mà.” Kỷ Thời Đình lại ra lệnh, giọng nói trầm khàn không chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào.

Diệp Sanh Ca tức giận muốn chửi bậy, đến nước này rồi anh không nhanh lên mà còn bắt cô phải nhìn gì chứ?

Nhưng cô sợ rằng nếu anh tức giận rồi bỏ mặc cô thì chẳng phải nãy giờ cô đã bị hôn một cách vô ích lãng phí sao.

Cô nuốt nước bọt, cẩn thận quay đầu lại mở mắt ra.

Trước mắt là cơ thể trần trụi của người đàn ông, đôi vai rộng, cơ bắp săn chắc lúc này đang căng lên đầy sức mạnh. Cô đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp, càng cảm thấy trong miệng khát khô.

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, anh cúi xuống nắm lấy cánh tay cô quấn quanh cổ mình rồi ngậm lấy môi dưới của cô: “Ôm chặt, không được buông tay.”

Diệp Sanh Ca lại phải đối diện với ánh mắt anh, lần này đối diện từ khoảng cách cực kỳ gần. Lông mi cô khẽ run, nhìn vào đáy mắt u ám của người đàn ông, tim cô đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quá đỗi thân mật, thân mật đến mức trái tim cô có thể rơi vào vòng tay anh bất cứ lúc nào, chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Bản năng không ngừng cảnh báo về sự nguy hiểm, nhưng cô hoàn toàn bất lực.

Điều quá đáng hơn nữa là người đàn ông đột nhiên cười một cái, nụ cười nhàn nhạt đó dịu dàng đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng.

Giây tiếp theo, cơ thể cô bất ngờ bị xâm chiếm, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã bị người đàn ông chặn lại bằng nụ hôn.

Khi trời mới hửng sáng, Diệp Sanh Ca đã tỉnh dậy.

Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô e thẹn tỏ tình với Kỷ Thời Đình, nhưng người đàn ông này lại lạnh lùng từ chối, còn chế giễu cô si tình viển vông.

Giấc mơ ấy như một lời cảnh báo khiến cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Rèm cửa được kéo kín mít không một chút ánh sáng nào lọt vào. Diệp Sanh Ca khẽ cựa mình, ngay lập tức cứng đờ người.

Hơi thở của người đàn ông vang lên rõ ràng ngay sát bên.

Không chỉ ngay sát bên, gương mặt của anh đang vùi trong cổ cô, môi của anh gần kề với tai cô. Cánh tay trái của anh khoác qua eo cô, còn cánh tay phải… đang được cô làm gối đầu.

Nói cách khác, đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay của người đàn ông này, còn bị anh ôm chặt vào lòng.

Sức nóng từ cơ thể người đàn ông truyền đến khiến Diệp Sanh Ca không dám động đậy. Cô mở to mắt nhìn vào bóng tối trước mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Tại sao họ lại ôm nhau ngủ? Thật vô lý!

Đây là tư thế chỉ xuất hiện giữa các cặp đôi hoặc vợ chồng, không nên có giữa họ. Hai lần trước… dù sao cô cũng không nhớ rằng khi ngủ họ đã từng thân mật như vậy.

Cô cắn chặt răng, cẩn thận nắm lấy cổ tay của người đàn ông, cố gắng gỡ tay anh ra. Nhưng ngay khi cô vừa dùng một chút lực, anh đã nắm lấy tay cô.

“Tỉnh rồi à?”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Đồng tử của Kỷ Thời Đình co rút đến cực điểm.Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên bên tai mang theo vẻ cầu xin khiến da đầu anh tê dại, máu toàn thân như dồn hết về một chỗ khiến hơi thở của anh càng trở nên nặng nề.Cuối cùng Kỷ Thời Đình không còn nhịn được nữa, hai tay luồn vào bên trong quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng vừa di chuyển vừa cởi bỏ hết mọi thứ trên người cô. Diệp Sanh Ca khẽ kêu lên một tiếng như không thể đối mặt với cảnh tượng này, cô quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại, cơ thể lõa lồ trong không khí khẽ run rẩy.Kỷ Thời Đình ném chiếc áo ngủ vướng víu sang một bên, sau đó móc chân cô lên ép sát vào mình, chuẩn bị tiến vào.Diệp Sanh Ca cảm nhận được điều gì đó, cơ thể lại một lần nữa run lên, cắn chặt môi theo bản năng.“Tôi đã bảo em mở mắt ra nhìn tôi mà.” Kỷ Thời Đình lại ra lệnh, giọng nói trầm khàn không chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào.Diệp Sanh Ca tức giận muốn chửi bậy, đến nước này rồi anh không nhanh lên mà còn bắt cô phải nhìn gì chứ?Nhưng cô sợ rằng nếu anh tức giận rồi bỏ mặc cô thì chẳng phải nãy giờ cô đã bị hôn một cách vô ích lãng phí sao.Cô nuốt nước bọt, cẩn thận quay đầu lại mở mắt ra.Trước mắt là cơ thể trần trụi của người đàn ông, đôi vai rộng, cơ bắp săn chắc lúc này đang căng lên đầy sức mạnh. Cô đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp, càng cảm thấy trong miệng khát khô.Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, anh cúi xuống nắm lấy cánh tay cô quấn quanh cổ mình rồi ngậm lấy môi dưới của cô: “Ôm chặt, không được buông tay.”Diệp Sanh Ca lại phải đối diện với ánh mắt anh, lần này đối diện từ khoảng cách cực kỳ gần. Lông mi cô khẽ run, nhìn vào đáy mắt u ám của người đàn ông, tim cô đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Quá đỗi thân mật, thân mật đến mức trái tim cô có thể rơi vào vòng tay anh bất cứ lúc nào, chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh.Bản năng không ngừng cảnh báo về sự nguy hiểm, nhưng cô hoàn toàn bất lực.Điều quá đáng hơn nữa là người đàn ông đột nhiên cười một cái, nụ cười nhàn nhạt đó dịu dàng đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng.Giây tiếp theo, cơ thể cô bất ngờ bị xâm chiếm, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã bị người đàn ông chặn lại bằng nụ hôn.…Khi trời mới hửng sáng, Diệp Sanh Ca đã tỉnh dậy.Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô e thẹn tỏ tình với Kỷ Thời Đình, nhưng người đàn ông này lại lạnh lùng từ chối, còn chế giễu cô si tình viển vông.Giấc mơ ấy như một lời cảnh báo khiến cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.Rèm cửa được kéo kín mít không một chút ánh sáng nào lọt vào. Diệp Sanh Ca khẽ cựa mình, ngay lập tức cứng đờ người.Hơi thở của người đàn ông vang lên rõ ràng ngay sát bên.Không chỉ ngay sát bên, gương mặt của anh đang vùi trong cổ cô, môi của anh gần kề với tai cô. Cánh tay trái của anh khoác qua eo cô, còn cánh tay phải… đang được cô làm gối đầu.Nói cách khác, đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay của người đàn ông này, còn bị anh ôm chặt vào lòng.Sức nóng từ cơ thể người đàn ông truyền đến khiến Diệp Sanh Ca không dám động đậy. Cô mở to mắt nhìn vào bóng tối trước mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.Tại sao họ lại ôm nhau ngủ? Thật vô lý!Đây là tư thế chỉ xuất hiện giữa các cặp đôi hoặc vợ chồng, không nên có giữa họ. Hai lần trước… dù sao cô cũng không nhớ rằng khi ngủ họ đã từng thân mật như vậy.Cô cắn chặt răng, cẩn thận nắm lấy cổ tay của người đàn ông, cố gắng gỡ tay anh ra. Nhưng ngay khi cô vừa dùng một chút lực, anh đã nắm lấy tay cô.“Tỉnh rồi à?”

Chương 95