Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 125
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Kỷ Thời Đình chầm chậm hút một hơi thuốc, rồi dùng ngón tay kẹp điếu thuốc lại, điềm tĩnh nói: “Cậu đến đây làm gì?”“Đi ngang qua thôi.” Kiều Nghiễn Trạch đang nghịch cây bút trên tay, gương mặt thể hiện sự tò mò mãnh liệt: “Cậu không phải vừa mới đăng ký kết hôn xong sao? Tuy rằng là do ông nội ép buộc, nhưng tôi thấy cậu cũng rất thích chuyện này mà. Vừa cưới vợ xong, sao lại nổi giận đùng đùng thế này?”Kỷ Thời Đình không phải là người dễ bị khuất phục, nếu anh đã đồng ý kết hôn với tiểu thư nhà họ Diệp kia thì có lẽ phần lớn là cũng thích người ta. Kiều Nghiễn Trạch thậm chí còn nghi ngờ rằng việc kết hôn cũng nằm trong kế hoạch mà một tay Kỷ Thời Đình dựng lên.Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại: “Không có việc gì thì cút đi.”Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày: “Lẽ nào, người chọc cậu là cô Diệp à? À không, bây giờ thì nên gọi là em dâu rồi.”Kỷ Thời Đình lạnh lùng mỉm cười, lại hút thêm một hơi thuốc.“Dục vọng không được thoả mãn à?” Kiều Nghiễn Trạch cố đoán mò.Kỷ Thời Đình không ngó ngàng đến anh.Kiều Nghiễn Trạch quan sát anh thêm hồi lâu, nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ anh, không kìm được mà bật cười: “Không đúng, có vẻ là không phải cầu mà không được. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy? “Ngủ” chưa đủ sướng à?”“Chỉ cần sướng là đủ rồi sao?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp lại, vùi tắt điếu thuốc rồi vứt vào gạt tàn.Kiều Nghiễn Trạch giật mình, sắc mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc.“Thời Đình, lẽ nào cậu nghiêm túc thật đấy à?” Anh cái ghế đang ngồi xuống, nhíu mày nhìn Kỷ Thời Đình: “không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, phụ nữ mà, nếu thích thì chơi đùa một chút là được rồi, nhưng đừng bao giờ nghiêm túc nhé, nếu không cậu sẽ trở thành tên đại ngốc trong mắt cô ta đấy.”Kiều Nghiễn Trạch Nói xong thì lại bắt đầu nghiến răng, sắc mặt trầm xuống, cũng không biết là đang nghĩ gì.“Vậy sao, xem ra bài học của cậu cũng hay lắm đấy.” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh nhìn anh: “Nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi không phải là cậu, không tệ đến mức đến người phụ nữ của mình mà cũng không giữ được.”Kiều Nghiễn Trạch như bị chạm vào nỗi đau, lạnh lùng bật cười: “Vậy vừa nãy sao cậu lại tức giận với cấp dưới của mình chứ? Theo tôi thấy, em dâu hình như không hề thích cậu! Nhất định là bị cậu gài vào bẫy ép đi đăng ký kết hôn nên bây giờ hối hận rồi.”“Cút!” Sắc mặt của Kỷ Thời Đình trầm xuống.“Xem ra tôi đoán không sai nhỉ?” Kiều Nghiễn Trạch “chậc” vài tiếng, rồi lại liếc nhìn về phía vết hằn đỏ trên cổ Kỷ Thời Đình, nở một nụ cười xấu xa gian trá: “Ít nhất là em dâu còn chịu “ngủ” với anh. Chưa nghe qua câu này sao? Âm đạo là đường đi dẫn đến linh hồn của người phụ nữ. Biết đâu “ngủ” thêm mấy lần nữa, khiến em dâu thoả mãn thì sẽ thích cậu thôi.”Ánh mắt của Kỷ Thời Đình lại trầm xuống.Làm cô ấy thoả mãn sao? Vậy thì đơn giản quá rồi còn gì, chỉ cần vết bớt đó biến mất, có làm kiểu gì thì cô ấy cũng thấy thoả mãn thôi.Chỉ có điều, một khi vết bớt đó biến mất thì cô cũng sẽ không do dự gì mà chạy mất.Từ lần đầu họ gặp nhau đến nay, cô tiếp cận anh, lấy lòng anh, quyến rũ anh đều là vì mục đích đó. Anh vốn nghĩ bản thân cũng chẳng để tâm lắm, nhưng khi cô cứ hết lần này đến lần khác thể hiện mục đích đó rõ ràng như vậy, anh mới phát hiện ra bản thân mình thật sự vô cùng để tâm đến việc này, chết tiệt thật.Đặc biệt là khi cô chắc chắn rằng bản thân sẽ không đạt được mục đích thì toàn thân cô biểu thị một ý thức kháng cự dữ dội.Nghĩ đến đây, Kỷ Thời Đình giận dữ nghiến răng.Kiều Nghiễn Trạch thấy sắc mặt của anh như vậy thì cười vô cùng sảng khoái, vì muốn trả đũa lại nói thêm một câu: “Xem ra em dâu không hài lòng với cậu nhỉ?”Kỷ Thời Đình bình tĩnh đáp: “Vậy theo như cách nói của cậu, cậu và Lê Dĩ Niệm chia tay chắc đều là do cậu quá yếu, không thể làm cô ta hài lòng à?”“Kỷ Thời Đình! Ông nội nhà cậu!” Kiều Nghiễn Trạch vô cùng tức giận.Thấy anh ta ngại quá hoá giận, Kỷ Thời Đình chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, vùi tắt điếu thuốc trong tay rồi vứt vào gạt tàn.“Cậu lăn đi được rồi đấy.” Anh đứng dậy, cầm áo khoát lên.“Đi đâu vậy?” Kiều Nghiễn Trạch ngạc nhiên.Kỷ Thời Đình không đáp lại.
Kỷ Thời Đình chầm chậm hút một hơi thuốc, rồi dùng ngón tay kẹp điếu thuốc lại, điềm tĩnh nói: “Cậu đến đây làm gì?”
“Đi ngang qua thôi.” Kiều Nghiễn Trạch đang nghịch cây bút trên tay, gương mặt thể hiện sự tò mò mãnh liệt: “Cậu không phải vừa mới đăng ký kết hôn xong sao? Tuy rằng là do ông nội ép buộc, nhưng tôi thấy cậu cũng rất thích chuyện này mà. Vừa cưới vợ xong, sao lại nổi giận đùng đùng thế này?”
Kỷ Thời Đình không phải là người dễ bị khuất phục, nếu anh đã đồng ý kết hôn với tiểu thư nhà họ Diệp kia thì có lẽ phần lớn là cũng thích người ta. Kiều Nghiễn Trạch thậm chí còn nghi ngờ rằng việc kết hôn cũng nằm trong kế hoạch mà một tay Kỷ Thời Đình dựng lên.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại: “Không có việc gì thì cút đi.”
Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày: “Lẽ nào, người chọc cậu là cô Diệp à? À không, bây giờ thì nên gọi là em dâu rồi.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng mỉm cười, lại hút thêm một hơi thuốc.
“Dục vọng không được thoả mãn à?” Kiều Nghiễn Trạch cố đoán mò.
Kỷ Thời Đình không ngó ngàng đến anh.
Kiều Nghiễn Trạch quan sát anh thêm hồi lâu, nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ anh, không kìm được mà bật cười: “Không đúng, có vẻ là không phải cầu mà không được. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy? “Ngủ” chưa đủ sướng à?”
“Chỉ cần sướng là đủ rồi sao?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp lại, vùi tắt điếu thuốc rồi vứt vào gạt tàn.
Kiều Nghiễn Trạch giật mình, sắc mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
“Thời Đình, lẽ nào cậu nghiêm túc thật đấy à?” Anh cái ghế đang ngồi xuống, nhíu mày nhìn Kỷ Thời Đình: “không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, phụ nữ mà, nếu thích thì chơi đùa một chút là được rồi, nhưng đừng bao giờ nghiêm túc nhé, nếu không cậu sẽ trở thành tên đại ngốc trong mắt cô ta đấy.”
Kiều Nghiễn Trạch Nói xong thì lại bắt đầu nghiến răng, sắc mặt trầm xuống, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“Vậy sao, xem ra bài học của cậu cũng hay lắm đấy.” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh nhìn anh: “Nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi không phải là cậu, không tệ đến mức đến người phụ nữ của mình mà cũng không giữ được.”
Kiều Nghiễn Trạch như bị chạm vào nỗi đau, lạnh lùng bật cười: “Vậy vừa nãy sao cậu lại tức giận với cấp dưới của mình chứ? Theo tôi thấy, em dâu hình như không hề thích cậu! Nhất định là bị cậu gài vào bẫy ép đi đăng ký kết hôn nên bây giờ hối hận rồi.”
“Cút!” Sắc mặt của Kỷ Thời Đình trầm xuống.
“Xem ra tôi đoán không sai nhỉ?” Kiều Nghiễn Trạch “chậc” vài tiếng, rồi lại liếc nhìn về phía vết hằn đỏ trên cổ Kỷ Thời Đình, nở một nụ cười xấu xa gian trá: “Ít nhất là em dâu còn chịu “ngủ” với anh. Chưa nghe qua câu này sao? Âm đạo là đường đi dẫn đến linh hồn của người phụ nữ. Biết đâu “ngủ” thêm mấy lần nữa, khiến em dâu thoả mãn thì sẽ thích cậu thôi.”
Ánh mắt của Kỷ Thời Đình lại trầm xuống.
Làm cô ấy thoả mãn sao? Vậy thì đơn giản quá rồi còn gì, chỉ cần vết bớt đó biến mất, có làm kiểu gì thì cô ấy cũng thấy thoả mãn thôi.
Chỉ có điều, một khi vết bớt đó biến mất thì cô cũng sẽ không do dự gì mà chạy mất.
Từ lần đầu họ gặp nhau đến nay, cô tiếp cận anh, lấy lòng anh, quyến rũ anh đều là vì mục đích đó. Anh vốn nghĩ bản thân cũng chẳng để tâm lắm, nhưng khi cô cứ hết lần này đến lần khác thể hiện mục đích đó rõ ràng như vậy, anh mới phát hiện ra bản thân mình thật sự vô cùng để tâm đến việc này, chết tiệt thật.
Đặc biệt là khi cô chắc chắn rằng bản thân sẽ không đạt được mục đích thì toàn thân cô biểu thị một ý thức kháng cự dữ dội.
Nghĩ đến đây, Kỷ Thời Đình giận dữ nghiến răng.
Kiều Nghiễn Trạch thấy sắc mặt của anh như vậy thì cười vô cùng sảng khoái, vì muốn trả đũa lại nói thêm một câu: “Xem ra em dâu không hài lòng với cậu nhỉ?”
Kỷ Thời Đình bình tĩnh đáp: “Vậy theo như cách nói của cậu, cậu và Lê Dĩ Niệm chia tay chắc đều là do cậu quá yếu, không thể làm cô ta hài lòng à?”
“Kỷ Thời Đình! Ông nội nhà cậu!” Kiều Nghiễn Trạch vô cùng tức giận.
Thấy anh ta ngại quá hoá giận, Kỷ Thời Đình chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, vùi tắt điếu thuốc trong tay rồi vứt vào gạt tàn.
“Cậu lăn đi được rồi đấy.” Anh đứng dậy, cầm áo khoát lên.
“Đi đâu vậy?” Kiều Nghiễn Trạch ngạc nhiên.
Kỷ Thời Đình không đáp lại.
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Kỷ Thời Đình chầm chậm hút một hơi thuốc, rồi dùng ngón tay kẹp điếu thuốc lại, điềm tĩnh nói: “Cậu đến đây làm gì?”“Đi ngang qua thôi.” Kiều Nghiễn Trạch đang nghịch cây bút trên tay, gương mặt thể hiện sự tò mò mãnh liệt: “Cậu không phải vừa mới đăng ký kết hôn xong sao? Tuy rằng là do ông nội ép buộc, nhưng tôi thấy cậu cũng rất thích chuyện này mà. Vừa cưới vợ xong, sao lại nổi giận đùng đùng thế này?”Kỷ Thời Đình không phải là người dễ bị khuất phục, nếu anh đã đồng ý kết hôn với tiểu thư nhà họ Diệp kia thì có lẽ phần lớn là cũng thích người ta. Kiều Nghiễn Trạch thậm chí còn nghi ngờ rằng việc kết hôn cũng nằm trong kế hoạch mà một tay Kỷ Thời Đình dựng lên.Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại: “Không có việc gì thì cút đi.”Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày: “Lẽ nào, người chọc cậu là cô Diệp à? À không, bây giờ thì nên gọi là em dâu rồi.”Kỷ Thời Đình lạnh lùng mỉm cười, lại hút thêm một hơi thuốc.“Dục vọng không được thoả mãn à?” Kiều Nghiễn Trạch cố đoán mò.Kỷ Thời Đình không ngó ngàng đến anh.Kiều Nghiễn Trạch quan sát anh thêm hồi lâu, nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ anh, không kìm được mà bật cười: “Không đúng, có vẻ là không phải cầu mà không được. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy? “Ngủ” chưa đủ sướng à?”“Chỉ cần sướng là đủ rồi sao?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp lại, vùi tắt điếu thuốc rồi vứt vào gạt tàn.Kiều Nghiễn Trạch giật mình, sắc mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc.“Thời Đình, lẽ nào cậu nghiêm túc thật đấy à?” Anh cái ghế đang ngồi xuống, nhíu mày nhìn Kỷ Thời Đình: “không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, phụ nữ mà, nếu thích thì chơi đùa một chút là được rồi, nhưng đừng bao giờ nghiêm túc nhé, nếu không cậu sẽ trở thành tên đại ngốc trong mắt cô ta đấy.”Kiều Nghiễn Trạch Nói xong thì lại bắt đầu nghiến răng, sắc mặt trầm xuống, cũng không biết là đang nghĩ gì.“Vậy sao, xem ra bài học của cậu cũng hay lắm đấy.” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh nhìn anh: “Nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi không phải là cậu, không tệ đến mức đến người phụ nữ của mình mà cũng không giữ được.”Kiều Nghiễn Trạch như bị chạm vào nỗi đau, lạnh lùng bật cười: “Vậy vừa nãy sao cậu lại tức giận với cấp dưới của mình chứ? Theo tôi thấy, em dâu hình như không hề thích cậu! Nhất định là bị cậu gài vào bẫy ép đi đăng ký kết hôn nên bây giờ hối hận rồi.”“Cút!” Sắc mặt của Kỷ Thời Đình trầm xuống.“Xem ra tôi đoán không sai nhỉ?” Kiều Nghiễn Trạch “chậc” vài tiếng, rồi lại liếc nhìn về phía vết hằn đỏ trên cổ Kỷ Thời Đình, nở một nụ cười xấu xa gian trá: “Ít nhất là em dâu còn chịu “ngủ” với anh. Chưa nghe qua câu này sao? Âm đạo là đường đi dẫn đến linh hồn của người phụ nữ. Biết đâu “ngủ” thêm mấy lần nữa, khiến em dâu thoả mãn thì sẽ thích cậu thôi.”Ánh mắt của Kỷ Thời Đình lại trầm xuống.Làm cô ấy thoả mãn sao? Vậy thì đơn giản quá rồi còn gì, chỉ cần vết bớt đó biến mất, có làm kiểu gì thì cô ấy cũng thấy thoả mãn thôi.Chỉ có điều, một khi vết bớt đó biến mất thì cô cũng sẽ không do dự gì mà chạy mất.Từ lần đầu họ gặp nhau đến nay, cô tiếp cận anh, lấy lòng anh, quyến rũ anh đều là vì mục đích đó. Anh vốn nghĩ bản thân cũng chẳng để tâm lắm, nhưng khi cô cứ hết lần này đến lần khác thể hiện mục đích đó rõ ràng như vậy, anh mới phát hiện ra bản thân mình thật sự vô cùng để tâm đến việc này, chết tiệt thật.Đặc biệt là khi cô chắc chắn rằng bản thân sẽ không đạt được mục đích thì toàn thân cô biểu thị một ý thức kháng cự dữ dội.Nghĩ đến đây, Kỷ Thời Đình giận dữ nghiến răng.Kiều Nghiễn Trạch thấy sắc mặt của anh như vậy thì cười vô cùng sảng khoái, vì muốn trả đũa lại nói thêm một câu: “Xem ra em dâu không hài lòng với cậu nhỉ?”Kỷ Thời Đình bình tĩnh đáp: “Vậy theo như cách nói của cậu, cậu và Lê Dĩ Niệm chia tay chắc đều là do cậu quá yếu, không thể làm cô ta hài lòng à?”“Kỷ Thời Đình! Ông nội nhà cậu!” Kiều Nghiễn Trạch vô cùng tức giận.Thấy anh ta ngại quá hoá giận, Kỷ Thời Đình chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, vùi tắt điếu thuốc trong tay rồi vứt vào gạt tàn.“Cậu lăn đi được rồi đấy.” Anh đứng dậy, cầm áo khoát lên.“Đi đâu vậy?” Kiều Nghiễn Trạch ngạc nhiên.Kỷ Thời Đình không đáp lại.