Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 158
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Thân là một sủng phi, Thành Vãn vân luôn không để mắt đến người hầu trong cung, nhưng hôm nay, chỉ vô tình liếc nhìn một cái lại phát hiện ra một cung nữ có tướng mạo vô cùng xinh đẹp.Đôi mắt của bà ta nheo lại.Tiết Ninh mặc quần áo của cung nữ, cài trên đầu chiếc trâm hoa sơ sài cũ kĩ, dè dặt quỳ rạp dưới sân, đầu cúi chạm đất, không hề phát hiện ra có điều gì khác thường, nàng vốn nghĩ cũng chỉ giống như những lần quỳ gối hành lễ trước đây, chỉ cần đợi vị phi tần không biết đến từ cung nào này bước qua là có thể đứng dậy tiếp tục quét dọn.Cho đến khi có một đôi giày thêu hoa tinh xảo dừng lại trước mặt nàng , nàng mới phát hiện ra có điều gì đó rất khác.Tiếp theo, trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói của một nữ nhân, có chút uể oải nhưng đầy sự uy nghiêm: “Ngẩng đầu lên cho ta xem.”Tiết Ninh có chút kinh ngạc, nhìn sang hai bên quan sát một hồi mới xác định được là vị quý nhân này đang nói chuyện với nàng.Nàng e dè ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn xuống mặt đất.“Ngươi tên gì?”“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ là Tiết Ninh.”“Bao nhiêu tuổi?”“Mười bảy ạ.”“Thật sự rất xinh đẹp.” Thành Vãn quan sát một hồi, ánh mắt của bà ta không hề có chút cảm xúc nào, dường như nàng trong mắt bà ta căn bản không phải là một con người, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi: “Gương mặt tinh xảo thế này mà lại ở đây quét dọn sao, thiệt thòi quá đi mất.”Tiết Ninh khẽ run lên.Nàng trước giờ luôn nhận thức rất rõ về vẻ bề ngoài của mình, từ hai câu nói đơn giản đó của Thành Vãn, nàng đã phát hiện được ý đồ phía sau. Có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác này thì chắc chắn không phải là kẻ ngốc.Sự hoảng sợ tột cùng hiện rõ trên gương mặt của nàng, sáu phần là thật, bốn phần là giả: “Không…không thiệt thòi ạ, đây là bổn phận của nô tỳ.”“Hay cho câu bổn phận.” Thành Vãn mỉm cười, ánh mắt quyến rũ nhìn cô, thể hiện ra khí thế của một sủng phi: “Nếu bổn cung tiến cử ngươi làm phi, không biết ngươi có đồng ý không?”“Nô tỳ, nô tỳ ngu muội, chỉ sợ phụ lòng tiến cử của nương nương.” Toàn thân nàng run rẩy, khó khăn lắm mới giữ vững được giọng nói của mình, hơn nữa lúc này hay tay nàng đã bám sâu vào đất, để lộ ra các khớp xương mảnh khảnh.Chính vào lúc này, nhân viên xung quanh trường dường như đều đang nín thở, bao gồm cả nam chính Tần Hựu Huy.Diễn xuất vốn là một loại hình nghệ thuật yêu cầu năng khiếu rất cao. Một diễn viên ưu tú có thể diễn được tất cả các cảm xúc mà đạo diễn yêu cầu, nhưng một diễn viên xuất chúng còn cần có một loại “cảm giác” quan trọng nữa.Loại cảm giác này, có thể hiểu như là một loại hào quang, cũng có thể hiểu như một loại năng lực diễn xuất. Khi bạn xem cô ấy biểu diễn, cũng không cảm thấy cô ấy có chỗ nào xuất chúng hơn người cả, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô ấy, bạn sẽ cảm thấy được rằng cô ấy thật sự chính là Tiết Ninh, từ sự run rẩy trên cơ thể, đến những động tác nhỏ nhặt trên hai tay, từng nhịp điệu của giọng nói, thậm chí là cả sự dao động của chiếc trâm cái tóc trên đầu cũng đều khiến bạn nhìn ra rằng lúc này cô ấy đang thật sự hoảng sợ và do dự, cũng một chút dã tâm rất khó để phát hiện ra.Nàng hoảng sợ, đây vốn là một vòng xoáy của quyền lực, nàng do dự, vì chỉ cần một chút sai sót là sẽ chết không có đất chôn thân, nhưng đồng thời nàng cũng đang tự hỏi chính bản thân mình, thật sự phải từ chối cơ hội này sao? Xuất thân là tầng lớp thấp hèn nhất trong chốn thâm cung, nàng hiểu rõ mạng người có thể rẻ mạt đến mức nào, nàng nhìn thấy rất nhiều bằng hữu đã bị giết chết đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Mà cơ hội này, ít nhất khiến cho nàng có được hi vọng một ngày nào đó sẽ thoát được cảnh có thể bị bóp chết bởi bất kì ai này.Sức sống đấu tranh mãnh liệt ấy cũng chính là sự hấp dẫn của Tiết Ninh. Mà loại mị lực này thật sự sẽ thu hút hoàn toàn trái tim của tất cả mọi người. Nếu so sánh, biểu hiện của Tô Hàm quả thật rất tốt nhưng so với diễn xuất xuất thần và mãnh liệt này của Diệp Sanh Ca thì quả thật là có chút lực bất tòng tâm.Sau khi Từ Hướng Kiệt hô “cắt”, cả trường quay chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
Thân là một sủng phi, Thành Vãn vân luôn không để mắt đến người hầu trong cung, nhưng hôm nay, chỉ vô tình liếc nhìn một cái lại phát hiện ra một cung nữ có tướng mạo vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt của bà ta nheo lại.
Tiết Ninh mặc quần áo của cung nữ, cài trên đầu chiếc trâm hoa sơ sài cũ kĩ, dè dặt quỳ rạp dưới sân, đầu cúi chạm đất, không hề phát hiện ra có điều gì khác thường, nàng vốn nghĩ cũng chỉ giống như những lần quỳ gối hành lễ trước đây, chỉ cần đợi vị phi tần không biết đến từ cung nào này bước qua là có thể đứng dậy tiếp tục quét dọn.
Cho đến khi có một đôi giày thêu hoa tinh xảo dừng lại trước mặt nàng , nàng mới phát hiện ra có điều gì đó rất khác.
Tiếp theo, trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói của một nữ nhân, có chút uể oải nhưng đầy sự uy nghiêm: “Ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Tiết Ninh có chút kinh ngạc, nhìn sang hai bên quan sát một hồi mới xác định được là vị quý nhân này đang nói chuyện với nàng.
Nàng e dè ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn xuống mặt đất.
“Ngươi tên gì?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ là Tiết Ninh.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy ạ.”
“Thật sự rất xinh đẹp.” Thành Vãn quan sát một hồi, ánh mắt của bà ta không hề có chút cảm xúc nào, dường như nàng trong mắt bà ta căn bản không phải là một con người, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi: “Gương mặt tinh xảo thế này mà lại ở đây quét dọn sao, thiệt thòi quá đi mất.”
Tiết Ninh khẽ run lên.
Nàng trước giờ luôn nhận thức rất rõ về vẻ bề ngoài của mình, từ hai câu nói đơn giản đó của Thành Vãn, nàng đã phát hiện được ý đồ phía sau. Có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác này thì chắc chắn không phải là kẻ ngốc.
Sự hoảng sợ tột cùng hiện rõ trên gương mặt của nàng, sáu phần là thật, bốn phần là giả: “Không…không thiệt thòi ạ, đây là bổn phận của nô tỳ.”
“Hay cho câu bổn phận.” Thành Vãn mỉm cười, ánh mắt quyến rũ nhìn cô, thể hiện ra khí thế của một sủng phi: “Nếu bổn cung tiến cử ngươi làm phi, không biết ngươi có đồng ý không?”
“Nô tỳ, nô tỳ ngu muội, chỉ sợ phụ lòng tiến cử của nương nương.” Toàn thân nàng run rẩy, khó khăn lắm mới giữ vững được giọng nói của mình, hơn nữa lúc này hay tay nàng đã bám sâu vào đất, để lộ ra các khớp xương mảnh khảnh.
Chính vào lúc này, nhân viên xung quanh trường dường như đều đang nín thở, bao gồm cả nam chính Tần Hựu Huy.
Diễn xuất vốn là một loại hình nghệ thuật yêu cầu năng khiếu rất cao. Một diễn viên ưu tú có thể diễn được tất cả các cảm xúc mà đạo diễn yêu cầu, nhưng một diễn viên xuất chúng còn cần có một loại “cảm giác” quan trọng nữa.
Loại cảm giác này, có thể hiểu như là một loại hào quang, cũng có thể hiểu như một loại năng lực diễn xuất. Khi bạn xem cô ấy biểu diễn, cũng không cảm thấy cô ấy có chỗ nào xuất chúng hơn người cả, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô ấy, bạn sẽ cảm thấy được rằng cô ấy thật sự chính là Tiết Ninh, từ sự run rẩy trên cơ thể, đến những động tác nhỏ nhặt trên hai tay, từng nhịp điệu của giọng nói, thậm chí là cả sự dao động của chiếc trâm cái tóc trên đầu cũng đều khiến bạn nhìn ra rằng lúc này cô ấy đang thật sự hoảng sợ và do dự, cũng một chút dã tâm rất khó để phát hiện ra.
Nàng hoảng sợ, đây vốn là một vòng xoáy của quyền lực, nàng do dự, vì chỉ cần một chút sai sót là sẽ chết không có đất chôn thân, nhưng đồng thời nàng cũng đang tự hỏi chính bản thân mình, thật sự phải từ chối cơ hội này sao? Xuất thân là tầng lớp thấp hèn nhất trong chốn thâm cung, nàng hiểu rõ mạng người có thể rẻ mạt đến mức nào, nàng nhìn thấy rất nhiều bằng hữu đã bị giết chết đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Mà cơ hội này, ít nhất khiến cho nàng có được hi vọng một ngày nào đó sẽ thoát được cảnh có thể bị bóp chết bởi bất kì ai này.
Sức sống đấu tranh mãnh liệt ấy cũng chính là sự hấp dẫn của Tiết Ninh. Mà loại mị lực này thật sự sẽ thu hút hoàn toàn trái tim của tất cả mọi người. Nếu so sánh, biểu hiện của Tô Hàm quả thật rất tốt nhưng so với diễn xuất xuất thần và mãnh liệt này của Diệp Sanh Ca thì quả thật là có chút lực bất tòng tâm.
Sau khi Từ Hướng Kiệt hô “cắt”, cả trường quay chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Thân là một sủng phi, Thành Vãn vân luôn không để mắt đến người hầu trong cung, nhưng hôm nay, chỉ vô tình liếc nhìn một cái lại phát hiện ra một cung nữ có tướng mạo vô cùng xinh đẹp.Đôi mắt của bà ta nheo lại.Tiết Ninh mặc quần áo của cung nữ, cài trên đầu chiếc trâm hoa sơ sài cũ kĩ, dè dặt quỳ rạp dưới sân, đầu cúi chạm đất, không hề phát hiện ra có điều gì khác thường, nàng vốn nghĩ cũng chỉ giống như những lần quỳ gối hành lễ trước đây, chỉ cần đợi vị phi tần không biết đến từ cung nào này bước qua là có thể đứng dậy tiếp tục quét dọn.Cho đến khi có một đôi giày thêu hoa tinh xảo dừng lại trước mặt nàng , nàng mới phát hiện ra có điều gì đó rất khác.Tiếp theo, trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói của một nữ nhân, có chút uể oải nhưng đầy sự uy nghiêm: “Ngẩng đầu lên cho ta xem.”Tiết Ninh có chút kinh ngạc, nhìn sang hai bên quan sát một hồi mới xác định được là vị quý nhân này đang nói chuyện với nàng.Nàng e dè ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn xuống mặt đất.“Ngươi tên gì?”“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ là Tiết Ninh.”“Bao nhiêu tuổi?”“Mười bảy ạ.”“Thật sự rất xinh đẹp.” Thành Vãn quan sát một hồi, ánh mắt của bà ta không hề có chút cảm xúc nào, dường như nàng trong mắt bà ta căn bản không phải là một con người, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi: “Gương mặt tinh xảo thế này mà lại ở đây quét dọn sao, thiệt thòi quá đi mất.”Tiết Ninh khẽ run lên.Nàng trước giờ luôn nhận thức rất rõ về vẻ bề ngoài của mình, từ hai câu nói đơn giản đó của Thành Vãn, nàng đã phát hiện được ý đồ phía sau. Có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác này thì chắc chắn không phải là kẻ ngốc.Sự hoảng sợ tột cùng hiện rõ trên gương mặt của nàng, sáu phần là thật, bốn phần là giả: “Không…không thiệt thòi ạ, đây là bổn phận của nô tỳ.”“Hay cho câu bổn phận.” Thành Vãn mỉm cười, ánh mắt quyến rũ nhìn cô, thể hiện ra khí thế của một sủng phi: “Nếu bổn cung tiến cử ngươi làm phi, không biết ngươi có đồng ý không?”“Nô tỳ, nô tỳ ngu muội, chỉ sợ phụ lòng tiến cử của nương nương.” Toàn thân nàng run rẩy, khó khăn lắm mới giữ vững được giọng nói của mình, hơn nữa lúc này hay tay nàng đã bám sâu vào đất, để lộ ra các khớp xương mảnh khảnh.Chính vào lúc này, nhân viên xung quanh trường dường như đều đang nín thở, bao gồm cả nam chính Tần Hựu Huy.Diễn xuất vốn là một loại hình nghệ thuật yêu cầu năng khiếu rất cao. Một diễn viên ưu tú có thể diễn được tất cả các cảm xúc mà đạo diễn yêu cầu, nhưng một diễn viên xuất chúng còn cần có một loại “cảm giác” quan trọng nữa.Loại cảm giác này, có thể hiểu như là một loại hào quang, cũng có thể hiểu như một loại năng lực diễn xuất. Khi bạn xem cô ấy biểu diễn, cũng không cảm thấy cô ấy có chỗ nào xuất chúng hơn người cả, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô ấy, bạn sẽ cảm thấy được rằng cô ấy thật sự chính là Tiết Ninh, từ sự run rẩy trên cơ thể, đến những động tác nhỏ nhặt trên hai tay, từng nhịp điệu của giọng nói, thậm chí là cả sự dao động của chiếc trâm cái tóc trên đầu cũng đều khiến bạn nhìn ra rằng lúc này cô ấy đang thật sự hoảng sợ và do dự, cũng một chút dã tâm rất khó để phát hiện ra.Nàng hoảng sợ, đây vốn là một vòng xoáy của quyền lực, nàng do dự, vì chỉ cần một chút sai sót là sẽ chết không có đất chôn thân, nhưng đồng thời nàng cũng đang tự hỏi chính bản thân mình, thật sự phải từ chối cơ hội này sao? Xuất thân là tầng lớp thấp hèn nhất trong chốn thâm cung, nàng hiểu rõ mạng người có thể rẻ mạt đến mức nào, nàng nhìn thấy rất nhiều bằng hữu đã bị giết chết đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Mà cơ hội này, ít nhất khiến cho nàng có được hi vọng một ngày nào đó sẽ thoát được cảnh có thể bị bóp chết bởi bất kì ai này.Sức sống đấu tranh mãnh liệt ấy cũng chính là sự hấp dẫn của Tiết Ninh. Mà loại mị lực này thật sự sẽ thu hút hoàn toàn trái tim của tất cả mọi người. Nếu so sánh, biểu hiện của Tô Hàm quả thật rất tốt nhưng so với diễn xuất xuất thần và mãnh liệt này của Diệp Sanh Ca thì quả thật là có chút lực bất tòng tâm.Sau khi Từ Hướng Kiệt hô “cắt”, cả trường quay chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.