Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 194

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca luôn nghĩ trái tim mình kiên định như đá nhưng hóa ra… Từ rất lâu rồi, cô đã bỏ mọi phòng bị trước Kỷ Thời Đình. Cô lấy cớ xóa vết bớt, không chút kiêng kỵ quyến rũ anh nhưng nếu không phải là Kỷ Thời Đình, mà là người khác, cho dù để xóa vết bớt, cô cũng không thể làm như những gì đã làm với anh.Vì sao? Chỉ đơn giản vì cô tín nhiệm anh sao?Cô gục đầu trước gương, bài xích đáp án của câu hỏi theo bản năng này.Lại một lát sau, Diệp Sanh Ca ngẩng đầu, hít sâu một hơi.Bây giờ vấn đề này không quan trọng, quan trọng là, cô nên làm thế nào để gỡ bỏ sự phòng bị với Tần Hựu Huy.Biết đâu chỉ vì cô và anh ta còn chưa quen thuộc. Có thể là vì cô vẫn chưa nhập vai đủ sâu.Cô nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, cố gắng hòa mình vào tâm trạng của Tiết Ninh.Đối với Tiết Ninh, Dung Duật Tu không phải một người xa lạ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nàng có một chút tình cảm không thể nói rõ dành cho hắn. Trong thâm cung vắng vẻ này, nàng chỉ dám dành một chút tín nhiệm cho nam nhân này.Cho nên, thực ra sâu trong lòng nàng rất khao khát vòng tay của nam nhân này, đó là một sự ấm áp chân thành, hoàn toàn khác với Hoàng đế.Mang tâm trạng như vậy, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh.“Thế nào?” Tần Hựu Huy đưa di động cho Tiểu Lưu, ân cần nhìn cô: “Bắt đầu lại từ đầu à?”“Không, vẫn như lúc nãy, anh nằm sấp trên người tôi.” Diệp Sanh Ca nói, nằm xuống sofa, nhắm mắt lại, khi mở ra, biểu hiện đã hoàn toàn khác.Cô đổi tư thế, nghiêng người nhìn Tần Hựu Huy, biểu cảm khổ sở nhưng lại mang theo một chút quyến rũ chết người và xảo quyệt: “Dung đại nhân, ta cần sự giúp đỡ của ngài.”Giọng nói u oán mà dịu dàng.Tần Hựu Huy ngạc nhiên, rồi ánh mắt của anh ta thay đổi, bước nhẹ nhàng về phía trước vài bước, dường như mất thăng bằng, cả người té ngã trên người cô.Hắn bắt lấy hai tay của nàng, cúi người, dừng lại trước khi chạm đến mặt nàng, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng: “Tiết tần nương nương, sự trợ giúp của ta… có cái giá của nó.”“Trả giá gì?” Tiết Ninh nhếch môi, giống như đang thật lòng đặt câu hỏi, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không phải như vậy.Hô hấp Dung Duật Tu trở nên dồn dập hơn, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân này, đã bắt đầu muốn nàng. Không sai, hắn biết nàng là phi tử của Hoàng đế nhưng hắn vẫn không khắc chế được việc bị nàng thu hút. Nàng thông minh và tự biết, lạnh nhạt chỉ biết lo cho bản thân, đau khổ giãy dụa quật cường, giống như một loại anh túc hấp dẫn hắn.Hắn biết mình nên buông nàng ra, nếu hắn vượt qua một bước này thì hắn xong rồi, cả đời này cũng tiêu rồi.Dường như Tiết Ninh nhìn ra sự giãy dụa hắn, cho nên nàng lại cười, nụ cười này mang theo sự vô tội đáng thương, cũng đầy sự khiêu khích: “Cuối cùng giá phải trả là gì hả, Dung đại nhân?”Dung Duật Tu rên khẽ một tiếng.Hắn nghe được âm thanh sợi dây nào đó đứt gãy trong đầu mình. Gia tộc, trách nhiệm, khát vọng, vinh dự, tất cả chôn vùi trong nụ cười này của nàng, trong giọng nói dịu dàng của nàng.Hô hấp của hắn càng dồn dập hơn, bàn tay hắn nặng nề rơi xuống hông nàng, kéo mạnh, dây buộc áo choàng tuột xuống.Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu ở bên cạnh cầm điện thoại quay cũng bị cuốn vào tình cảnh này, hai người cũng vô cùng kích động.Bởi vậy, không ai nghe được âm thanh mở khóa “Cạch” một tiếng từ bên ngoài truyền đến.

Diệp Sanh Ca luôn nghĩ trái tim mình kiên định như đá nhưng hóa ra… Từ rất lâu rồi, cô đã bỏ mọi phòng bị trước Kỷ Thời Đình. Cô lấy cớ xóa vết bớt, không chút kiêng kỵ quyến rũ anh nhưng nếu không phải là Kỷ Thời Đình, mà là người khác, cho dù để xóa vết bớt, cô cũng không thể làm như những gì đã làm với anh.

Vì sao? Chỉ đơn giản vì cô tín nhiệm anh sao?

Cô gục đầu trước gương, bài xích đáp án của câu hỏi theo bản năng này.

Lại một lát sau, Diệp Sanh Ca ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Bây giờ vấn đề này không quan trọng, quan trọng là, cô nên làm thế nào để gỡ bỏ sự phòng bị với Tần Hựu Huy.

Biết đâu chỉ vì cô và anh ta còn chưa quen thuộc. Có thể là vì cô vẫn chưa nhập vai đủ sâu.

Cô nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, cố gắng hòa mình vào tâm trạng của Tiết Ninh.

Đối với Tiết Ninh, Dung Duật Tu không phải một người xa lạ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nàng có một chút tình cảm không thể nói rõ dành cho hắn. Trong thâm cung vắng vẻ này, nàng chỉ dám dành một chút tín nhiệm cho nam nhân này.

Cho nên, thực ra sâu trong lòng nàng rất khao khát vòng tay của nam nhân này, đó là một sự ấm áp chân thành, hoàn toàn khác với Hoàng đế.

Mang tâm trạng như vậy, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh.

“Thế nào?” Tần Hựu Huy đưa di động cho Tiểu Lưu, ân cần nhìn cô: “Bắt đầu lại từ đầu à?”

“Không, vẫn như lúc nãy, anh nằm sấp trên người tôi.” Diệp Sanh Ca nói, nằm xuống sofa, nhắm mắt lại, khi mở ra, biểu hiện đã hoàn toàn khác.

Cô đổi tư thế, nghiêng người nhìn Tần Hựu Huy, biểu cảm khổ sở nhưng lại mang theo một chút quyến rũ chết người và xảo quyệt: “Dung đại nhân, ta cần sự giúp đỡ của ngài.”

Giọng nói u oán mà dịu dàng.

Tần Hựu Huy ngạc nhiên, rồi ánh mắt của anh ta thay đổi, bước nhẹ nhàng về phía trước vài bước, dường như mất thăng bằng, cả người té ngã trên người cô.

Hắn bắt lấy hai tay của nàng, cúi người, dừng lại trước khi chạm đến mặt nàng, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng: “Tiết tần nương nương, sự trợ giúp của ta… có cái giá của nó.”

“Trả giá gì?” Tiết Ninh nhếch môi, giống như đang thật lòng đặt câu hỏi, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không phải như vậy.

Hô hấp Dung Duật Tu trở nên dồn dập hơn, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân này, đã bắt đầu muốn nàng. Không sai, hắn biết nàng là phi tử của Hoàng đế nhưng hắn vẫn không khắc chế được việc bị nàng thu hút. Nàng thông minh và tự biết, lạnh nhạt chỉ biết lo cho bản thân, đau khổ giãy dụa quật cường, giống như một loại anh túc hấp dẫn hắn.

Hắn biết mình nên buông nàng ra, nếu hắn vượt qua một bước này thì hắn xong rồi, cả đời này cũng tiêu rồi.

Dường như Tiết Ninh nhìn ra sự giãy dụa hắn, cho nên nàng lại cười, nụ cười này mang theo sự vô tội đáng thương, cũng đầy sự khiêu khích: “Cuối cùng giá phải trả là gì hả, Dung đại nhân?”

Dung Duật Tu rên khẽ một tiếng.

Hắn nghe được âm thanh sợi dây nào đó đứt gãy trong đầu mình. Gia tộc, trách nhiệm, khát vọng, vinh dự, tất cả chôn vùi trong nụ cười này của nàng, trong giọng nói dịu dàng của nàng.

Hô hấp của hắn càng dồn dập hơn, bàn tay hắn nặng nề rơi xuống hông nàng, kéo mạnh, dây buộc áo choàng tuột xuống.

Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu ở bên cạnh cầm điện thoại quay cũng bị cuốn vào tình cảnh này, hai người cũng vô cùng kích động.

Bởi vậy, không ai nghe được âm thanh mở khóa “Cạch” một tiếng từ bên ngoài truyền đến.

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca luôn nghĩ trái tim mình kiên định như đá nhưng hóa ra… Từ rất lâu rồi, cô đã bỏ mọi phòng bị trước Kỷ Thời Đình. Cô lấy cớ xóa vết bớt, không chút kiêng kỵ quyến rũ anh nhưng nếu không phải là Kỷ Thời Đình, mà là người khác, cho dù để xóa vết bớt, cô cũng không thể làm như những gì đã làm với anh.Vì sao? Chỉ đơn giản vì cô tín nhiệm anh sao?Cô gục đầu trước gương, bài xích đáp án của câu hỏi theo bản năng này.Lại một lát sau, Diệp Sanh Ca ngẩng đầu, hít sâu một hơi.Bây giờ vấn đề này không quan trọng, quan trọng là, cô nên làm thế nào để gỡ bỏ sự phòng bị với Tần Hựu Huy.Biết đâu chỉ vì cô và anh ta còn chưa quen thuộc. Có thể là vì cô vẫn chưa nhập vai đủ sâu.Cô nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, cố gắng hòa mình vào tâm trạng của Tiết Ninh.Đối với Tiết Ninh, Dung Duật Tu không phải một người xa lạ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nàng có một chút tình cảm không thể nói rõ dành cho hắn. Trong thâm cung vắng vẻ này, nàng chỉ dám dành một chút tín nhiệm cho nam nhân này.Cho nên, thực ra sâu trong lòng nàng rất khao khát vòng tay của nam nhân này, đó là một sự ấm áp chân thành, hoàn toàn khác với Hoàng đế.Mang tâm trạng như vậy, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh.“Thế nào?” Tần Hựu Huy đưa di động cho Tiểu Lưu, ân cần nhìn cô: “Bắt đầu lại từ đầu à?”“Không, vẫn như lúc nãy, anh nằm sấp trên người tôi.” Diệp Sanh Ca nói, nằm xuống sofa, nhắm mắt lại, khi mở ra, biểu hiện đã hoàn toàn khác.Cô đổi tư thế, nghiêng người nhìn Tần Hựu Huy, biểu cảm khổ sở nhưng lại mang theo một chút quyến rũ chết người và xảo quyệt: “Dung đại nhân, ta cần sự giúp đỡ của ngài.”Giọng nói u oán mà dịu dàng.Tần Hựu Huy ngạc nhiên, rồi ánh mắt của anh ta thay đổi, bước nhẹ nhàng về phía trước vài bước, dường như mất thăng bằng, cả người té ngã trên người cô.Hắn bắt lấy hai tay của nàng, cúi người, dừng lại trước khi chạm đến mặt nàng, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng: “Tiết tần nương nương, sự trợ giúp của ta… có cái giá của nó.”“Trả giá gì?” Tiết Ninh nhếch môi, giống như đang thật lòng đặt câu hỏi, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không phải như vậy.Hô hấp Dung Duật Tu trở nên dồn dập hơn, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân này, đã bắt đầu muốn nàng. Không sai, hắn biết nàng là phi tử của Hoàng đế nhưng hắn vẫn không khắc chế được việc bị nàng thu hút. Nàng thông minh và tự biết, lạnh nhạt chỉ biết lo cho bản thân, đau khổ giãy dụa quật cường, giống như một loại anh túc hấp dẫn hắn.Hắn biết mình nên buông nàng ra, nếu hắn vượt qua một bước này thì hắn xong rồi, cả đời này cũng tiêu rồi.Dường như Tiết Ninh nhìn ra sự giãy dụa hắn, cho nên nàng lại cười, nụ cười này mang theo sự vô tội đáng thương, cũng đầy sự khiêu khích: “Cuối cùng giá phải trả là gì hả, Dung đại nhân?”Dung Duật Tu rên khẽ một tiếng.Hắn nghe được âm thanh sợi dây nào đó đứt gãy trong đầu mình. Gia tộc, trách nhiệm, khát vọng, vinh dự, tất cả chôn vùi trong nụ cười này của nàng, trong giọng nói dịu dàng của nàng.Hô hấp của hắn càng dồn dập hơn, bàn tay hắn nặng nề rơi xuống hông nàng, kéo mạnh, dây buộc áo choàng tuột xuống.Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu ở bên cạnh cầm điện thoại quay cũng bị cuốn vào tình cảnh này, hai người cũng vô cùng kích động.Bởi vậy, không ai nghe được âm thanh mở khóa “Cạch” một tiếng từ bên ngoài truyền đến.

Chương 194