Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 209
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Nói xong, cô len lén quan sát biểu cảm của người đàn ông.Nhưng anh trông rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, khó lường hơn bao giờ hết.Có một khoảnh khắc, Diệp Sanh Ca cảm thấy anh rất muốn bóp cổ cô.Nhưng dù anh có tức giận, cô cũng phải từ chối anh, ít nhất là cho đến khi cô bình tĩnh lại, cô không thể thân mật với anh nữa, từng giây từng phút ở bên anh quá nguy hiểm.Cô đã quen với việc ở một mình từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô lại mất sớm, dường như cô cũng chưa từng yêu ai, kể cả người thân và bạn bè. Bởi vì yêu có nghĩa là yếu đuối, cô không cho phép bản thân yếu đuối, càng không cho phép bản thân ỷ lại vào bất kỳ ai.Kể cả người đó là Kỷ Thời Đình.Nghĩ thế, ánh mắt cô dần trở nên kiên định, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Xin lỗi.”Căn phòng dường như lạnh đi vài độ, ngay cả Lâm Nhiễm cũng cảm nhận được mà rùng mình.Không biết qua bao lâu, Kỷ Thời Đình đột nhiên khẽ cười.“Ừ.” Anh nhấc khăn giấy lau khóe môi một cách tao nhã: “Vậy thì thôi.”Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tươi, ân cần hỏi: “Bây giờ anh về sao?”Kỷ Thời Đình nhếch môi, bước đến bên cạnh cô luồn tay phải vào mái tóc dài của cô.“Em muốn tôi tin tưởng em.” Giọng anh rất nhạt, dường như không có bất kỳ cảm xúc nào: “Vậy em, em có đủ tin tưởng tôi không?”Diệp Sanh Ca như bị anh ta hỏi khó, không nói lên lời.Kỷ Thời Đình khẽ cười giễu cợt, xoay người đi ra ngoài, lướt qua Lâm Nhiễm mà không thèm liếc mắt nhìn.Lâm Nhiễm còn không dám thở mạnh, đợi người đàn ông đi ra khỏi cửa cô ta mới dám thò đầu ra nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài cửa có thêm mấy vệ sĩ, người đàn ông được đám vệ sĩ vây quanh, sải bước rời đi.Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên cạnh Diệp Sanh Ca cố kìm tiếng hét: “Chị Sanh Ca, kim chủ kia của chị đẹp trai quá đi mất! Hơn nữa nhìn là biết ngay là người quyền quý, còn hơn cả cậu chủ Tiêu chết tiệt kia! Haiz, tiếc là anh ấy đã có gia đình… Giá như anh ấy chưa kết hôn thì tốt rồi…”Cô ấy nói không ngừng một hồi lâu mới phát hiện Diệp Sanh Ca đang ngẩn ngơ.“Chị Sanh Ca?” Cô ta cao giọng gọi.“À.” Lúc này Diệp Sanh Ca mới hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đến phim trường.”…Hai giờ chiều, Diệp Sanh Ca đã hóa trang và thay trang phục xong nhưng tinh thần hôm nay của cô không tốt. Có lẽ là do tối qua bị giày vò quá sức, hoặc có lẽ là vì câu nói lúc rời đi của Kỷ Thời Đình.Cô luôn nghĩ rằng mình tin tưởng anh nhưng nếu cô thực sự đủ tin tưởng anh, tại sao lại không dám yêu anh? Gần như ngay từ đầu, cô đã ra sức từ chối chuyện này.Nhưng sự thật chứng minh nỗ lực của cô dường như không có tác dụng gì. Cô bất chấp nguy cơ chọc giận Kỷ Thời Đình cũng phải từ chối anh, bởi vì… cô gần như đã không còn sức chống cự với anh nữa, có lẽ cô chỉ đang giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.Nghĩ thế, Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn mình trong gương.Lúc này, Từ Hướng Kiệt đi vào.“Tôi còn tưởng hôm nay cô không thể quay phim buổi chiều được chứ.” Ông ấy cười khà khà: “Tối qua… ổn chứ?”Diệp Sanh Ca không kìm được giơ ngón giữa về phía Từ Hướng Kiệt trong gương.Chẳng trách tối qua ông ấy lại gọi tất cả mọi người trong đoàn phim đi ăn thì ra là tạo cơ hội cho Kỷ Thời Đình đến.Ông già chết dẫm này!
Nói xong, cô len lén quan sát biểu cảm của người đàn ông.
Nhưng anh trông rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, khó lường hơn bao giờ hết.
Có một khoảnh khắc, Diệp Sanh Ca cảm thấy anh rất muốn bóp cổ cô.
Nhưng dù anh có tức giận, cô cũng phải từ chối anh, ít nhất là cho đến khi cô bình tĩnh lại, cô không thể thân mật với anh nữa, từng giây từng phút ở bên anh quá nguy hiểm.
Cô đã quen với việc ở một mình từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô lại mất sớm, dường như cô cũng chưa từng yêu ai, kể cả người thân và bạn bè. Bởi vì yêu có nghĩa là yếu đuối, cô không cho phép bản thân yếu đuối, càng không cho phép bản thân ỷ lại vào bất kỳ ai.
Kể cả người đó là Kỷ Thời Đình.
Nghĩ thế, ánh mắt cô dần trở nên kiên định, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Xin lỗi.”
Căn phòng dường như lạnh đi vài độ, ngay cả Lâm Nhiễm cũng cảm nhận được mà rùng mình.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Thời Đình đột nhiên khẽ cười.
“Ừ.” Anh nhấc khăn giấy lau khóe môi một cách tao nhã: “Vậy thì thôi.”
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tươi, ân cần hỏi: “Bây giờ anh về sao?”
Kỷ Thời Đình nhếch môi, bước đến bên cạnh cô luồn tay phải vào mái tóc dài của cô.
“Em muốn tôi tin tưởng em.” Giọng anh rất nhạt, dường như không có bất kỳ cảm xúc nào: “Vậy em, em có đủ tin tưởng tôi không?”
Diệp Sanh Ca như bị anh ta hỏi khó, không nói lên lời.
Kỷ Thời Đình khẽ cười giễu cợt, xoay người đi ra ngoài, lướt qua Lâm Nhiễm mà không thèm liếc mắt nhìn.
Lâm Nhiễm còn không dám thở mạnh, đợi người đàn ông đi ra khỏi cửa cô ta mới dám thò đầu ra nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài cửa có thêm mấy vệ sĩ, người đàn ông được đám vệ sĩ vây quanh, sải bước rời đi.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên cạnh Diệp Sanh Ca cố kìm tiếng hét: “Chị Sanh Ca, kim chủ kia của chị đẹp trai quá đi mất! Hơn nữa nhìn là biết ngay là người quyền quý, còn hơn cả cậu chủ Tiêu chết tiệt kia! Haiz, tiếc là anh ấy đã có gia đình… Giá như anh ấy chưa kết hôn thì tốt rồi…”
Cô ấy nói không ngừng một hồi lâu mới phát hiện Diệp Sanh Ca đang ngẩn ngơ.
“Chị Sanh Ca?” Cô ta cao giọng gọi.
“À.” Lúc này Diệp Sanh Ca mới hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đến phim trường.”
…
Hai giờ chiều, Diệp Sanh Ca đã hóa trang và thay trang phục xong nhưng tinh thần hôm nay của cô không tốt. Có lẽ là do tối qua bị giày vò quá sức, hoặc có lẽ là vì câu nói lúc rời đi của Kỷ Thời Đình.
Cô luôn nghĩ rằng mình tin tưởng anh nhưng nếu cô thực sự đủ tin tưởng anh, tại sao lại không dám yêu anh? Gần như ngay từ đầu, cô đã ra sức từ chối chuyện này.
Nhưng sự thật chứng minh nỗ lực của cô dường như không có tác dụng gì. Cô bất chấp nguy cơ chọc giận Kỷ Thời Đình cũng phải từ chối anh, bởi vì… cô gần như đã không còn sức chống cự với anh nữa, có lẽ cô chỉ đang giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.
Nghĩ thế, Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn mình trong gương.
Lúc này, Từ Hướng Kiệt đi vào.
“Tôi còn tưởng hôm nay cô không thể quay phim buổi chiều được chứ.” Ông ấy cười khà khà: “Tối qua… ổn chứ?”
Diệp Sanh Ca không kìm được giơ ngón giữa về phía Từ Hướng Kiệt trong gương.
Chẳng trách tối qua ông ấy lại gọi tất cả mọi người trong đoàn phim đi ăn thì ra là tạo cơ hội cho Kỷ Thời Đình đến.
Ông già chết dẫm này!
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Nói xong, cô len lén quan sát biểu cảm của người đàn ông.Nhưng anh trông rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, khó lường hơn bao giờ hết.Có một khoảnh khắc, Diệp Sanh Ca cảm thấy anh rất muốn bóp cổ cô.Nhưng dù anh có tức giận, cô cũng phải từ chối anh, ít nhất là cho đến khi cô bình tĩnh lại, cô không thể thân mật với anh nữa, từng giây từng phút ở bên anh quá nguy hiểm.Cô đã quen với việc ở một mình từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô lại mất sớm, dường như cô cũng chưa từng yêu ai, kể cả người thân và bạn bè. Bởi vì yêu có nghĩa là yếu đuối, cô không cho phép bản thân yếu đuối, càng không cho phép bản thân ỷ lại vào bất kỳ ai.Kể cả người đó là Kỷ Thời Đình.Nghĩ thế, ánh mắt cô dần trở nên kiên định, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Xin lỗi.”Căn phòng dường như lạnh đi vài độ, ngay cả Lâm Nhiễm cũng cảm nhận được mà rùng mình.Không biết qua bao lâu, Kỷ Thời Đình đột nhiên khẽ cười.“Ừ.” Anh nhấc khăn giấy lau khóe môi một cách tao nhã: “Vậy thì thôi.”Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tươi, ân cần hỏi: “Bây giờ anh về sao?”Kỷ Thời Đình nhếch môi, bước đến bên cạnh cô luồn tay phải vào mái tóc dài của cô.“Em muốn tôi tin tưởng em.” Giọng anh rất nhạt, dường như không có bất kỳ cảm xúc nào: “Vậy em, em có đủ tin tưởng tôi không?”Diệp Sanh Ca như bị anh ta hỏi khó, không nói lên lời.Kỷ Thời Đình khẽ cười giễu cợt, xoay người đi ra ngoài, lướt qua Lâm Nhiễm mà không thèm liếc mắt nhìn.Lâm Nhiễm còn không dám thở mạnh, đợi người đàn ông đi ra khỏi cửa cô ta mới dám thò đầu ra nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài cửa có thêm mấy vệ sĩ, người đàn ông được đám vệ sĩ vây quanh, sải bước rời đi.Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên cạnh Diệp Sanh Ca cố kìm tiếng hét: “Chị Sanh Ca, kim chủ kia của chị đẹp trai quá đi mất! Hơn nữa nhìn là biết ngay là người quyền quý, còn hơn cả cậu chủ Tiêu chết tiệt kia! Haiz, tiếc là anh ấy đã có gia đình… Giá như anh ấy chưa kết hôn thì tốt rồi…”Cô ấy nói không ngừng một hồi lâu mới phát hiện Diệp Sanh Ca đang ngẩn ngơ.“Chị Sanh Ca?” Cô ta cao giọng gọi.“À.” Lúc này Diệp Sanh Ca mới hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đến phim trường.”…Hai giờ chiều, Diệp Sanh Ca đã hóa trang và thay trang phục xong nhưng tinh thần hôm nay của cô không tốt. Có lẽ là do tối qua bị giày vò quá sức, hoặc có lẽ là vì câu nói lúc rời đi của Kỷ Thời Đình.Cô luôn nghĩ rằng mình tin tưởng anh nhưng nếu cô thực sự đủ tin tưởng anh, tại sao lại không dám yêu anh? Gần như ngay từ đầu, cô đã ra sức từ chối chuyện này.Nhưng sự thật chứng minh nỗ lực của cô dường như không có tác dụng gì. Cô bất chấp nguy cơ chọc giận Kỷ Thời Đình cũng phải từ chối anh, bởi vì… cô gần như đã không còn sức chống cự với anh nữa, có lẽ cô chỉ đang giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.Nghĩ thế, Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn mình trong gương.Lúc này, Từ Hướng Kiệt đi vào.“Tôi còn tưởng hôm nay cô không thể quay phim buổi chiều được chứ.” Ông ấy cười khà khà: “Tối qua… ổn chứ?”Diệp Sanh Ca không kìm được giơ ngón giữa về phía Từ Hướng Kiệt trong gương.Chẳng trách tối qua ông ấy lại gọi tất cả mọi người trong đoàn phim đi ăn thì ra là tạo cơ hội cho Kỷ Thời Đình đến.Ông già chết dẫm này!