Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 216

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… “Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, rõ ràng mang theo vài phần chế giễu.Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hàng mi cô khẽ run. Cô chậm rãi mở mắt, khoảnh khắc nhìn thấy anh cô còn ngỡ mình đang mơ.“Kỷ Thời Đình?” Cô thều thào, đầy mơ hồ.Đáp lại cô chỉ là một tiếng cười lạnh. Tiếp theo, cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh nâng hông mình lên, một thứ nóng rực áp vào giữa hai chân khiến cô giật mình tỉnh táo.“Chờ, chờ đã!” Cô vội đưa tay chống lên ngực anh, lắp bắp nói, “Sao, sao anh lại đến nữa?”Lại?Nghe thấy chữ này, sắc mặt Kỷ Thời Đình lạnh đi, đáy mắt u ám như bùng lên ngọn lửa giận dữ, hoặc cũng có thể là d ục vọng.Cơ thể anh nặng nề đè xuống, không chút báo trước mà tiến vào.Đồng tử Diệp Sanh Ca đột nhiên co rút, cơn đau khiến cô chỉ có thể hít thở dồn dập, nhất thời không thể thốt nên lời.…Cơ thể của cô rõ ràng còn chưa kịp chuẩn bị, theo bản năng kháng cự lại sự xâm nhập của anh.Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, suýt chút nữa cậu bạn nhỏ của anh đã đầu hàng trước sự siết chặt của cô.Cơ bắp toàn thân anh căng cứng, cố gắng tiến vào sâu hơn. Tiếng r3n rỉ khe khẽ thoát ra từ người con gái bên dưới. Hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh, gương mặt trắng bệch đầy đau đớn.Kỷ Thời Đình thở hắt ra, bàn tay nóng rực lướt trên bụng của cô. Những ngón tay chai sạn thô ráp khẽ vuốt v e xuống phía dưới. Hành động này ngay lập tức có tác dụng khiến Diệp Sanh Ca không nhịn được mà bật ra những tiếng r3n rỉ, cơ thể cứng đờ cũng dần thả lỏng.Hàng mi cô run rẩy, theo bản năng giải thích: “Em không… Em vô tình ngủ quên mất, không phải cố ý không gọi cho anh…”Giọng nói mềm mại, yếu ớt của cô càng khiến d ục vọng trong anh bùng cháy dữ dội hơn. Kỷ Thời Đình phát ra tiếng cười khàn khàn, kéo cô lại gần, bàn tay mân mê cơ thể cô, ánh mắt mang theo sự áp bức.“Thật sao?” Anh khẽ cười, giọng nói khàn đặc khiến da đầu Diệp Sanh Ca tê dại.“Thật…” Cô run rẩy đáp, “Anh… Anh đừng giận có được không…”“Vậy, em cũng không phải cố ý tắt máy?” Anh hỏi, giọng điệu có phần dịu dàng hơn.Diệp Sanh Ca mấp máy môi, không nói nên lời.Nếu cô dám nói “phải” thì chẳng khác nào đang sỉ nhục trí thông minh của người đàn ông trước mặt.Nhìn thấy đáy mắt u ám của anh dần lộ ra tia máu đỏ, Diệp Sanh Ca vội vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.…Lần ân ái này tiêu hao thể lực hơn mọi lần. Có lẽ vì bị nỗi sợ hãi thúc đẩy nên Diệp Sanh Ca chủ động hơn. Cô liên tục hôn lên môi, cằm anh, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ yết hầu anh, quyết tâm biến cơn giận của anh thành d ục vọng để hoàn toàn trút bỏ.Kỷ Thời Đình quả nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của cô, d ục vọng trong anh khiến anh muốn giày vò cô đến khi cô không thể chịu đựng được. Màn ân ái kết thúc cũng là lúc cả hai đều nhễ nhại mồ hôi.Kỷ Thời Đình còn đỡ, Diệp Sanh Ca lại vô cùng chật vật. Cô nằm trên giường thở hổn hển, đôi mắt vô hồn, đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính trên gò má và bờ ngực phập phồng, toát lên vẻ đẹp mê người và mong manh.Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, hơi thở vốn đã ổn định lại trở nên gấp gáp.Diệp Sanh Ca mở mắt ra liền nhìn thấy tia tối quen thuộc trong mắt anh. Trong lòng có chút hoảng sợ vội vàng ôm chặt lấy anh.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, rõ ràng mang theo vài phần chế giễu.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hàng mi cô khẽ run. Cô chậm rãi mở mắt, khoảnh khắc nhìn thấy anh cô còn ngỡ mình đang mơ.

“Kỷ Thời Đình?” Cô thều thào, đầy mơ hồ.

Đáp lại cô chỉ là một tiếng cười lạnh. Tiếp theo, cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh nâng hông mình lên, một thứ nóng rực áp vào giữa hai chân khiến cô giật mình tỉnh táo.

“Chờ, chờ đã!” Cô vội đưa tay chống lên ngực anh, lắp bắp nói, “Sao, sao anh lại đến nữa?”

Lại?

Nghe thấy chữ này, sắc mặt Kỷ Thời Đình lạnh đi, đáy mắt u ám như bùng lên ngọn lửa giận dữ, hoặc cũng có thể là d ục vọng.

Cơ thể anh nặng nề đè xuống, không chút báo trước mà tiến vào.

Đồng tử Diệp Sanh Ca đột nhiên co rút, cơn đau khiến cô chỉ có thể hít thở dồn dập, nhất thời không thể thốt nên lời.

Cơ thể của cô rõ ràng còn chưa kịp chuẩn bị, theo bản năng kháng cự lại sự xâm nhập của anh.

Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, suýt chút nữa cậu bạn nhỏ của anh đã đầu hàng trước sự siết chặt của cô.

Cơ bắp toàn thân anh căng cứng, cố gắng tiến vào sâu hơn. Tiếng r3n rỉ khe khẽ thoát ra từ người con gái bên dưới. Hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh, gương mặt trắng bệch đầy đau đớn.

Kỷ Thời Đình thở hắt ra, bàn tay nóng rực lướt trên bụng của cô. Những ngón tay chai sạn thô ráp khẽ vuốt v e xuống phía dưới. Hành động này ngay lập tức có tác dụng khiến Diệp Sanh Ca không nhịn được mà bật ra những tiếng r3n rỉ, cơ thể cứng đờ cũng dần thả lỏng.

Hàng mi cô run rẩy, theo bản năng giải thích: “Em không… Em vô tình ngủ quên mất, không phải cố ý không gọi cho anh…”

Giọng nói mềm mại, yếu ớt của cô càng khiến d ục vọng trong anh bùng cháy dữ dội hơn. Kỷ Thời Đình phát ra tiếng cười khàn khàn, kéo cô lại gần, bàn tay mân mê cơ thể cô, ánh mắt mang theo sự áp bức.

“Thật sao?” Anh khẽ cười, giọng nói khàn đặc khiến da đầu Diệp Sanh Ca tê dại.

“Thật…” Cô run rẩy đáp, “Anh… Anh đừng giận có được không…”

“Vậy, em cũng không phải cố ý tắt máy?” Anh hỏi, giọng điệu có phần dịu dàng hơn.

Diệp Sanh Ca mấp máy môi, không nói nên lời.

Nếu cô dám nói “phải” thì chẳng khác nào đang sỉ nhục trí thông minh của người đàn ông trước mặt.

Nhìn thấy đáy mắt u ám của anh dần lộ ra tia máu đỏ, Diệp Sanh Ca vội vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

Lần ân ái này tiêu hao thể lực hơn mọi lần. Có lẽ vì bị nỗi sợ hãi thúc đẩy nên Diệp Sanh Ca chủ động hơn. Cô liên tục hôn lên môi, cằm anh, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ yết hầu anh, quyết tâm biến cơn giận của anh thành d ục vọng để hoàn toàn trút bỏ.

Kỷ Thời Đình quả nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của cô, d ục vọng trong anh khiến anh muốn giày vò cô đến khi cô không thể chịu đựng được. Màn ân ái kết thúc cũng là lúc cả hai đều nhễ nhại mồ hôi.

Kỷ Thời Đình còn đỡ, Diệp Sanh Ca lại vô cùng chật vật. Cô nằm trên giường thở hổn hển, đôi mắt vô hồn, đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính trên gò má và bờ ngực phập phồng, toát lên vẻ đẹp mê người và mong manh.

Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, hơi thở vốn đã ổn định lại trở nên gấp gáp.

Diệp Sanh Ca mở mắt ra liền nhìn thấy tia tối quen thuộc trong mắt anh. Trong lòng có chút hoảng sợ vội vàng ôm chặt lấy anh.

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… “Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, rõ ràng mang theo vài phần chế giễu.Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hàng mi cô khẽ run. Cô chậm rãi mở mắt, khoảnh khắc nhìn thấy anh cô còn ngỡ mình đang mơ.“Kỷ Thời Đình?” Cô thều thào, đầy mơ hồ.Đáp lại cô chỉ là một tiếng cười lạnh. Tiếp theo, cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh nâng hông mình lên, một thứ nóng rực áp vào giữa hai chân khiến cô giật mình tỉnh táo.“Chờ, chờ đã!” Cô vội đưa tay chống lên ngực anh, lắp bắp nói, “Sao, sao anh lại đến nữa?”Lại?Nghe thấy chữ này, sắc mặt Kỷ Thời Đình lạnh đi, đáy mắt u ám như bùng lên ngọn lửa giận dữ, hoặc cũng có thể là d ục vọng.Cơ thể anh nặng nề đè xuống, không chút báo trước mà tiến vào.Đồng tử Diệp Sanh Ca đột nhiên co rút, cơn đau khiến cô chỉ có thể hít thở dồn dập, nhất thời không thể thốt nên lời.…Cơ thể của cô rõ ràng còn chưa kịp chuẩn bị, theo bản năng kháng cự lại sự xâm nhập của anh.Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, suýt chút nữa cậu bạn nhỏ của anh đã đầu hàng trước sự siết chặt của cô.Cơ bắp toàn thân anh căng cứng, cố gắng tiến vào sâu hơn. Tiếng r3n rỉ khe khẽ thoát ra từ người con gái bên dưới. Hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh, gương mặt trắng bệch đầy đau đớn.Kỷ Thời Đình thở hắt ra, bàn tay nóng rực lướt trên bụng của cô. Những ngón tay chai sạn thô ráp khẽ vuốt v e xuống phía dưới. Hành động này ngay lập tức có tác dụng khiến Diệp Sanh Ca không nhịn được mà bật ra những tiếng r3n rỉ, cơ thể cứng đờ cũng dần thả lỏng.Hàng mi cô run rẩy, theo bản năng giải thích: “Em không… Em vô tình ngủ quên mất, không phải cố ý không gọi cho anh…”Giọng nói mềm mại, yếu ớt của cô càng khiến d ục vọng trong anh bùng cháy dữ dội hơn. Kỷ Thời Đình phát ra tiếng cười khàn khàn, kéo cô lại gần, bàn tay mân mê cơ thể cô, ánh mắt mang theo sự áp bức.“Thật sao?” Anh khẽ cười, giọng nói khàn đặc khiến da đầu Diệp Sanh Ca tê dại.“Thật…” Cô run rẩy đáp, “Anh… Anh đừng giận có được không…”“Vậy, em cũng không phải cố ý tắt máy?” Anh hỏi, giọng điệu có phần dịu dàng hơn.Diệp Sanh Ca mấp máy môi, không nói nên lời.Nếu cô dám nói “phải” thì chẳng khác nào đang sỉ nhục trí thông minh của người đàn ông trước mặt.Nhìn thấy đáy mắt u ám của anh dần lộ ra tia máu đỏ, Diệp Sanh Ca vội vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.…Lần ân ái này tiêu hao thể lực hơn mọi lần. Có lẽ vì bị nỗi sợ hãi thúc đẩy nên Diệp Sanh Ca chủ động hơn. Cô liên tục hôn lên môi, cằm anh, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ yết hầu anh, quyết tâm biến cơn giận của anh thành d ục vọng để hoàn toàn trút bỏ.Kỷ Thời Đình quả nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của cô, d ục vọng trong anh khiến anh muốn giày vò cô đến khi cô không thể chịu đựng được. Màn ân ái kết thúc cũng là lúc cả hai đều nhễ nhại mồ hôi.Kỷ Thời Đình còn đỡ, Diệp Sanh Ca lại vô cùng chật vật. Cô nằm trên giường thở hổn hển, đôi mắt vô hồn, đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính trên gò má và bờ ngực phập phồng, toát lên vẻ đẹp mê người và mong manh.Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, hơi thở vốn đã ổn định lại trở nên gấp gáp.Diệp Sanh Ca mở mắt ra liền nhìn thấy tia tối quen thuộc trong mắt anh. Trong lòng có chút hoảng sợ vội vàng ôm chặt lấy anh.

Chương 216