"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…
Chương 294: Đùa giỡn vớ vẩn!
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… "Con muốn đuổi ai ra khỏi nhà?” Một giọng nói uy nghiêm và tỏa ra sự tức giận đột nhiên vang lên.Nghe thấy giọng nói này, An Duệ cả người liền run lên.Cậu ta không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện ra An Thụ Hải đang cau mày, đôi mắt chứa đựng lửa giận, cơ mặt căng cứng, rõ ràng đã đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận."Cha?” Trong lòng An Duệ cuối cùng cũng có một tia sợ hãi.Cậu ta không dám nhìn vào mắt An Thụ Hải, ánh mắt lảng đi dừng lại ở phía sau ông, mới thấy đằng sau còn có những người khác."Mẹ? Anh cả, anh hai?” Đại não An Duệ trống rỗng, giọng nói cũng có chút run rẩy. "Mọi người không phải đang ở phòng nghỉ sao? Tại sao lại đến đây?”"Nếu chúng ta không đến, làm sao biết được con đã làm ra những chuyện tốt này?” An Thụ Hải bước vào. Khí thế uy nghiêm của ông làm cho mấy kẻ đồng lõa của An Duệ đều co rúm lại vào một góc nhà vệ sinh, sợ bị lửa giận của ông lan đến.Bọn họ chỉ là những kẻ tay sai đi theo nịnh bợ An thiếu gia thôi mà, sao lại xui xẻo bị gia đình An thiếu gia phát hiện thế này!Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn có một chút may mắn. Dù sao thì An Duệ mới là kẻ cầm đầu. Dù chuyện có bị phơi bày, người bị ảnh hưởng lớn nhất chắc chắn cũng là An Duệ. An gia chắc chắn cũng không muốn hình tượng tiêu cực của con mình bị người khác biết đến chứ?Nói không chừng ông An cũng chỉ là đang tức giận một chút, thực tế cũng không muốn làm lớn chuyện này."Không, không phải đâu cha." An Duệ tuy sợ hãi, nhưng vẫn phải tìm cách chối cãi. "Bọn con đều là đồng đội, chỉ là… chỉ là đùa giỡn nhau một chút thôi, không có gì to tát đâu, cha đừng làm nghiêm trọng như vậy.”"Không tin cha cứ hỏi Thẩm Lạc!” An Duệ vội vàng quay đầu hỏi Thẩm Lạc. "Cậu nói đúng không? Chúng ta chỉ là đang đùa giỡn thôi.”Lúc này, Thẩm Lạc đã được Bùi Ngọc Ngưng bước nhanh đến đỡ dậy.Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Thẩm Lạc ngồi dưới đất, Bùi Ngọc Ngưng đã cảm thấy trong lòng thắt lại, một cảm giác đau lòng khôn tả.Cho nên bà vừa đến đã vội vàng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc, nhẹ giọng hỏi anh: "Con không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không, còn đứng dậy được không?”Thẩm Lạc không trả lời, chỉ gật đầu, sau đó đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Bùi Ngọc Ngưng.Nghe được câu hỏi của An Duệ, anh ngước mắt nhìn qua những người xung quanh, sau đó lại đánh giá An Linh một chút, cuối cùng bình tĩnh mở miệng."Đúng vậy. Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi.”Sau khi Thẩm Lạc nói ra những lời này, không chỉ An gia vừa mới đến mà ngay cả An Duệ cũng rõ ràng không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy.Trên mặt An Duệ lộ ra một tia mừng thầm, cậu ta gần như vội vàng nói với An Thụ Hải:"Cha thấy chưa, con đã nói rồi mà, chúng con chỉ là đùa giỡn giữa đồng đội với nhau thôi, không có chuyện gì to tát cả.”"Đùa giỡn vớ vẩn!” An Linh trực tiếp phản bác. "Đùa giỡn mà có thể làm người ta bị thương như vậy à?”Cô trước mặt mọi người trực tiếp vạch áo của Thẩm Lạc lên. Trên bụng anh có vài vết bầm tím, màu sắc của các vết bầm còn khác nhau, rõ ràng không phải là do cùng một lúc gây ra.
"Con muốn đuổi ai ra khỏi nhà?” Một giọng nói uy nghiêm và tỏa ra sự tức giận đột nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, An Duệ cả người liền run lên.
Cậu ta không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện ra An Thụ Hải đang cau mày, đôi mắt chứa đựng lửa giận, cơ mặt căng cứng, rõ ràng đã đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận.
"Cha?” Trong lòng An Duệ cuối cùng cũng có một tia sợ hãi.
Cậu ta không dám nhìn vào mắt An Thụ Hải, ánh mắt lảng đi dừng lại ở phía sau ông, mới thấy đằng sau còn có những người khác.
"Mẹ? Anh cả, anh hai?” Đại não An Duệ trống rỗng, giọng nói cũng có chút run rẩy. "Mọi người không phải đang ở phòng nghỉ sao? Tại sao lại đến đây?”
"Nếu chúng ta không đến, làm sao biết được con đã làm ra những chuyện tốt này?” An Thụ Hải bước vào. Khí thế uy nghiêm của ông làm cho mấy kẻ đồng lõa của An Duệ đều co rúm lại vào một góc nhà vệ sinh, sợ bị lửa giận của ông lan đến.
Bọn họ chỉ là những kẻ tay sai đi theo nịnh bợ An thiếu gia thôi mà, sao lại xui xẻo bị gia đình An thiếu gia phát hiện thế này!
Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn có một chút may mắn. Dù sao thì An Duệ mới là kẻ cầm đầu. Dù chuyện có bị phơi bày, người bị ảnh hưởng lớn nhất chắc chắn cũng là An Duệ. An gia chắc chắn cũng không muốn hình tượng tiêu cực của con mình bị người khác biết đến chứ?
Nói không chừng ông An cũng chỉ là đang tức giận một chút, thực tế cũng không muốn làm lớn chuyện này.
"Không, không phải đâu cha." An Duệ tuy sợ hãi, nhưng vẫn phải tìm cách chối cãi. "Bọn con đều là đồng đội, chỉ là… chỉ là đùa giỡn nhau một chút thôi, không có gì to tát đâu, cha đừng làm nghiêm trọng như vậy.”
"Không tin cha cứ hỏi Thẩm Lạc!” An Duệ vội vàng quay đầu hỏi Thẩm Lạc. "Cậu nói đúng không? Chúng ta chỉ là đang đùa giỡn thôi.”
Lúc này, Thẩm Lạc đã được Bùi Ngọc Ngưng bước nhanh đến đỡ dậy.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Thẩm Lạc ngồi dưới đất, Bùi Ngọc Ngưng đã cảm thấy trong lòng thắt lại, một cảm giác đau lòng khôn tả.
Cho nên bà vừa đến đã vội vàng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc, nhẹ giọng hỏi anh: "Con không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không, còn đứng dậy được không?”
Thẩm Lạc không trả lời, chỉ gật đầu, sau đó đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Bùi Ngọc Ngưng.
Nghe được câu hỏi của An Duệ, anh ngước mắt nhìn qua những người xung quanh, sau đó lại đánh giá An Linh một chút, cuối cùng bình tĩnh mở miệng.
"Đúng vậy. Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi.”
Sau khi Thẩm Lạc nói ra những lời này, không chỉ An gia vừa mới đến mà ngay cả An Duệ cũng rõ ràng không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy.
Trên mặt An Duệ lộ ra một tia mừng thầm, cậu ta gần như vội vàng nói với An Thụ Hải:
"Cha thấy chưa, con đã nói rồi mà, chúng con chỉ là đùa giỡn giữa đồng đội với nhau thôi, không có chuyện gì to tát cả.”
"Đùa giỡn vớ vẩn!” An Linh trực tiếp phản bác. "Đùa giỡn mà có thể làm người ta bị thương như vậy à?”
Cô trước mặt mọi người trực tiếp vạch áo của Thẩm Lạc lên. Trên bụng anh có vài vết bầm tím, màu sắc của các vết bầm còn khác nhau, rõ ràng không phải là do cùng một lúc gây ra.
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… "Con muốn đuổi ai ra khỏi nhà?” Một giọng nói uy nghiêm và tỏa ra sự tức giận đột nhiên vang lên.Nghe thấy giọng nói này, An Duệ cả người liền run lên.Cậu ta không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện ra An Thụ Hải đang cau mày, đôi mắt chứa đựng lửa giận, cơ mặt căng cứng, rõ ràng đã đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận."Cha?” Trong lòng An Duệ cuối cùng cũng có một tia sợ hãi.Cậu ta không dám nhìn vào mắt An Thụ Hải, ánh mắt lảng đi dừng lại ở phía sau ông, mới thấy đằng sau còn có những người khác."Mẹ? Anh cả, anh hai?” Đại não An Duệ trống rỗng, giọng nói cũng có chút run rẩy. "Mọi người không phải đang ở phòng nghỉ sao? Tại sao lại đến đây?”"Nếu chúng ta không đến, làm sao biết được con đã làm ra những chuyện tốt này?” An Thụ Hải bước vào. Khí thế uy nghiêm của ông làm cho mấy kẻ đồng lõa của An Duệ đều co rúm lại vào một góc nhà vệ sinh, sợ bị lửa giận của ông lan đến.Bọn họ chỉ là những kẻ tay sai đi theo nịnh bợ An thiếu gia thôi mà, sao lại xui xẻo bị gia đình An thiếu gia phát hiện thế này!Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn có một chút may mắn. Dù sao thì An Duệ mới là kẻ cầm đầu. Dù chuyện có bị phơi bày, người bị ảnh hưởng lớn nhất chắc chắn cũng là An Duệ. An gia chắc chắn cũng không muốn hình tượng tiêu cực của con mình bị người khác biết đến chứ?Nói không chừng ông An cũng chỉ là đang tức giận một chút, thực tế cũng không muốn làm lớn chuyện này."Không, không phải đâu cha." An Duệ tuy sợ hãi, nhưng vẫn phải tìm cách chối cãi. "Bọn con đều là đồng đội, chỉ là… chỉ là đùa giỡn nhau một chút thôi, không có gì to tát đâu, cha đừng làm nghiêm trọng như vậy.”"Không tin cha cứ hỏi Thẩm Lạc!” An Duệ vội vàng quay đầu hỏi Thẩm Lạc. "Cậu nói đúng không? Chúng ta chỉ là đang đùa giỡn thôi.”Lúc này, Thẩm Lạc đã được Bùi Ngọc Ngưng bước nhanh đến đỡ dậy.Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Thẩm Lạc ngồi dưới đất, Bùi Ngọc Ngưng đã cảm thấy trong lòng thắt lại, một cảm giác đau lòng khôn tả.Cho nên bà vừa đến đã vội vàng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc, nhẹ giọng hỏi anh: "Con không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không, còn đứng dậy được không?”Thẩm Lạc không trả lời, chỉ gật đầu, sau đó đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Bùi Ngọc Ngưng.Nghe được câu hỏi của An Duệ, anh ngước mắt nhìn qua những người xung quanh, sau đó lại đánh giá An Linh một chút, cuối cùng bình tĩnh mở miệng."Đúng vậy. Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi.”Sau khi Thẩm Lạc nói ra những lời này, không chỉ An gia vừa mới đến mà ngay cả An Duệ cũng rõ ràng không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy.Trên mặt An Duệ lộ ra một tia mừng thầm, cậu ta gần như vội vàng nói với An Thụ Hải:"Cha thấy chưa, con đã nói rồi mà, chúng con chỉ là đùa giỡn giữa đồng đội với nhau thôi, không có chuyện gì to tát cả.”"Đùa giỡn vớ vẩn!” An Linh trực tiếp phản bác. "Đùa giỡn mà có thể làm người ta bị thương như vậy à?”Cô trước mặt mọi người trực tiếp vạch áo của Thẩm Lạc lên. Trên bụng anh có vài vết bầm tím, màu sắc của các vết bầm còn khác nhau, rõ ràng không phải là do cùng một lúc gây ra.