Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 296

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… “Tôi không có gì để nói với cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Tránh đường.”“Tôi nhớ, cha anh là Kỷ Tử Lương đã mất từ rất sớm rồi phải không?” Tiêu Duệ Lãng tự ý nói, trên mặt mang theo nụ cười chắc nịch, “Anh chưa từng tò mò về nguyên nhân cái chết của ông ta sao?”Ánh mắt Kỷ Thời Đình đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén: “Cút.”“Xem ra anh cũng biết cái chết của ông ta kỳ lạ.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Nhưng anh không biết kẻ đứng sau màn là ai.”Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi co lại, môi mỏng mím chặt.Anh nhìn Diệp Sanh Ca, giúp cô chỉnh lại áo khoác, giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta đi đường khác.”Diệp Sanh Ca đột nhiên nghe được bí mật động trời như vậy, đang ngẩn người nghe anh nói liền vội vàng gật đầu.“Không phải người mà anh nghĩ đâu.” Tiêu Duệ Lãng lại cười khẽ thốt ra câu này, “Tôi có bằng chứng.”Diệp Sanh Ca rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Thời Đình thay đổi, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.Cô mím môi, chủ động nói: “Hay là, em xuống lầu đợi anh trước?”Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Tìm Kiều Nghiễn Trạch hoặc Ngu Thư Hàng.”Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, bên kia Tiêu Duệ Lãng cũng phối hợp nhường đường, dịu dàng cười nói: “Chị dâu đi thong thả.”Diệp Sanh Ca không để ý đến anh ta, nhanh chóng xuống lầu đến đại sảnh tiệc cưới.Lúc này đại sảnh tiệc cưới đang là lúc náo nhiệt nhất, còn có không ít người đang khiêu vũ, nhưng Diệp Sanh Ca hoàn toàn không có tâm trạng tham gia.Tâm trí cô đã hoàn toàn bị mấy câu nói vừa rồi của Tiêu Duệ Lãng chiếm cứ. Cô không ngờ cha của Kỷ Thời Đình lại không phải chết bình thường. Chẳng lẽ… có liên quan đến Hứa Thiều Khanh?Vậy nên nhiều năm qua, anh đối với Hứa Thiều Khanh mới lạnh nhạt như vậy sao?…Trên boong tàu, Tiêu Duệ Lãng móc bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Kỷ Thời Đình.Nhưng Kỷ Thời Đình không nhận, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Cậu biết những gì?”“Ông già nhà tôi luôn rất tán thưởng anh, trong công việc cũng khá chiếu cố anh.” Tiêu Duệ Lãng tự ý ngậm điếu thuốc chưa châm lửa vào miệng, cười nói, “Anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?”Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, cười lạnh không nói.“Ông già nhà tôi là người như thế nào, anh cũng rõ. Ông ta vốn là người lạnh lùng từ trong xương cốt, sống chết của con trai ruột cũng không quan tâm vậy mà lại tán thưởng thậm trí là chiếu cố một người nào đó? Không thể nào.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ, “Trước đây ông ta luôn thích so sánh anh với tôi để tôi căm hận anh, chán ghét anh… Trước đây tôi không hiểu, sau này tôi mới biết thì ra ông ta cố ý.”Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nhướng mày: “Cậu muốn nói kẻ đứng sau màn là Tiêu Thành?”“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Chính là ông ta hại chết Kỷ Tử Lương, nhưng ông ta lại không có bản lĩnh tiêu diệt nhà họ Kỷ trong một hơi, huống chi ông cụ nhà anh cũng không phải người dễ chọc, ông ta không tìm được cơ hội ra tay, vậy nên dứt khoát tỏ ra tốt với anh, để anh buông lỏng cảnh giác với ông ta, đồng thời để tôi hận anh. Nếu tôi có bản lĩnh trừ khử anh, ông ta cầu còn không được. Nếu không được, tôi sẽ bị ông ta đẩy ra làm bia đỡ đạn, dùng để dập tắt lửa giận của nhà họ Kỷ các anh.”“Suy luận rất logic.” Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không có gì dao động, “Nhưng mà, động cơ đâu? Cậu nói cha ruột của tôi là do ông ta hại chết, tại sao?”“Tại sao?” Tiêu Duệ Lãng đột nhiên cười ha hả, trong mắt dâng lên một tia cuồng nhiệt kỳ lạ, “Câu hỏi này hỏi hay lắm. Anh biết không? Mẹ tôi chính là bị ông già này hành hạ đến chết, sau khi bà ấy chết, ông ta lại bắt đầu hành hạ tôi. Anh cảm thấy tại sao ông ta lại hành hạ mẹ con chúng tôi?”

“Tôi không có gì để nói với cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Tránh đường.”

“Tôi nhớ, cha anh là Kỷ Tử Lương đã mất từ rất sớm rồi phải không?” Tiêu Duệ Lãng tự ý nói, trên mặt mang theo nụ cười chắc nịch, “Anh chưa từng tò mò về nguyên nhân cái chết của ông ta sao?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén: “Cút.”

“Xem ra anh cũng biết cái chết của ông ta kỳ lạ.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Nhưng anh không biết kẻ đứng sau màn là ai.”

Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi co lại, môi mỏng mím chặt.

Anh nhìn Diệp Sanh Ca, giúp cô chỉnh lại áo khoác, giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta đi đường khác.”

Diệp Sanh Ca đột nhiên nghe được bí mật động trời như vậy, đang ngẩn người nghe anh nói liền vội vàng gật đầu.

“Không phải người mà anh nghĩ đâu.” Tiêu Duệ Lãng lại cười khẽ thốt ra câu này, “Tôi có bằng chứng.”

Diệp Sanh Ca rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Thời Đình thay đổi, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

Cô mím môi, chủ động nói: “Hay là, em xuống lầu đợi anh trước?”

Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Tìm Kiều Nghiễn Trạch hoặc Ngu Thư Hàng.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, bên kia Tiêu Duệ Lãng cũng phối hợp nhường đường, dịu dàng cười nói: “Chị dâu đi thong thả.”

Diệp Sanh Ca không để ý đến anh ta, nhanh chóng xuống lầu đến đại sảnh tiệc cưới.

Lúc này đại sảnh tiệc cưới đang là lúc náo nhiệt nhất, còn có không ít người đang khiêu vũ, nhưng Diệp Sanh Ca hoàn toàn không có tâm trạng tham gia.

Tâm trí cô đã hoàn toàn bị mấy câu nói vừa rồi của Tiêu Duệ Lãng chiếm cứ. Cô không ngờ cha của Kỷ Thời Đình lại không phải chết bình thường. Chẳng lẽ… có liên quan đến Hứa Thiều Khanh?

Vậy nên nhiều năm qua, anh đối với Hứa Thiều Khanh mới lạnh nhạt như vậy sao?

Trên boong tàu, Tiêu Duệ Lãng móc bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Kỷ Thời Đình.

Nhưng Kỷ Thời Đình không nhận, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Cậu biết những gì?”

“Ông già nhà tôi luôn rất tán thưởng anh, trong công việc cũng khá chiếu cố anh.” Tiêu Duệ Lãng tự ý ngậm điếu thuốc chưa châm lửa vào miệng, cười nói, “Anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?”

Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, cười lạnh không nói.

“Ông già nhà tôi là người như thế nào, anh cũng rõ. Ông ta vốn là người lạnh lùng từ trong xương cốt, sống chết của con trai ruột cũng không quan tâm vậy mà lại tán thưởng thậm trí là chiếu cố một người nào đó? Không thể nào.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ, “Trước đây ông ta luôn thích so sánh anh với tôi để tôi căm hận anh, chán ghét anh… Trước đây tôi không hiểu, sau này tôi mới biết thì ra ông ta cố ý.”

Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nhướng mày: “Cậu muốn nói kẻ đứng sau màn là Tiêu Thành?”

“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Chính là ông ta hại chết Kỷ Tử Lương, nhưng ông ta lại không có bản lĩnh tiêu diệt nhà họ Kỷ trong một hơi, huống chi ông cụ nhà anh cũng không phải người dễ chọc, ông ta không tìm được cơ hội ra tay, vậy nên dứt khoát tỏ ra tốt với anh, để anh buông lỏng cảnh giác với ông ta, đồng thời để tôi hận anh. Nếu tôi có bản lĩnh trừ khử anh, ông ta cầu còn không được. Nếu không được, tôi sẽ bị ông ta đẩy ra làm bia đỡ đạn, dùng để dập tắt lửa giận của nhà họ Kỷ các anh.”

“Suy luận rất logic.” Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không có gì dao động, “Nhưng mà, động cơ đâu? Cậu nói cha ruột của tôi là do ông ta hại chết, tại sao?”

“Tại sao?” Tiêu Duệ Lãng đột nhiên cười ha hả, trong mắt dâng lên một tia cuồng nhiệt kỳ lạ, “Câu hỏi này hỏi hay lắm. Anh biết không? Mẹ tôi chính là bị ông già này hành hạ đến chết, sau khi bà ấy chết, ông ta lại bắt đầu hành hạ tôi. Anh cảm thấy tại sao ông ta lại hành hạ mẹ con chúng tôi?”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… “Tôi không có gì để nói với cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Tránh đường.”“Tôi nhớ, cha anh là Kỷ Tử Lương đã mất từ rất sớm rồi phải không?” Tiêu Duệ Lãng tự ý nói, trên mặt mang theo nụ cười chắc nịch, “Anh chưa từng tò mò về nguyên nhân cái chết của ông ta sao?”Ánh mắt Kỷ Thời Đình đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén: “Cút.”“Xem ra anh cũng biết cái chết của ông ta kỳ lạ.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Nhưng anh không biết kẻ đứng sau màn là ai.”Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi co lại, môi mỏng mím chặt.Anh nhìn Diệp Sanh Ca, giúp cô chỉnh lại áo khoác, giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta đi đường khác.”Diệp Sanh Ca đột nhiên nghe được bí mật động trời như vậy, đang ngẩn người nghe anh nói liền vội vàng gật đầu.“Không phải người mà anh nghĩ đâu.” Tiêu Duệ Lãng lại cười khẽ thốt ra câu này, “Tôi có bằng chứng.”Diệp Sanh Ca rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Thời Đình thay đổi, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.Cô mím môi, chủ động nói: “Hay là, em xuống lầu đợi anh trước?”Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Tìm Kiều Nghiễn Trạch hoặc Ngu Thư Hàng.”Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, bên kia Tiêu Duệ Lãng cũng phối hợp nhường đường, dịu dàng cười nói: “Chị dâu đi thong thả.”Diệp Sanh Ca không để ý đến anh ta, nhanh chóng xuống lầu đến đại sảnh tiệc cưới.Lúc này đại sảnh tiệc cưới đang là lúc náo nhiệt nhất, còn có không ít người đang khiêu vũ, nhưng Diệp Sanh Ca hoàn toàn không có tâm trạng tham gia.Tâm trí cô đã hoàn toàn bị mấy câu nói vừa rồi của Tiêu Duệ Lãng chiếm cứ. Cô không ngờ cha của Kỷ Thời Đình lại không phải chết bình thường. Chẳng lẽ… có liên quan đến Hứa Thiều Khanh?Vậy nên nhiều năm qua, anh đối với Hứa Thiều Khanh mới lạnh nhạt như vậy sao?…Trên boong tàu, Tiêu Duệ Lãng móc bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Kỷ Thời Đình.Nhưng Kỷ Thời Đình không nhận, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Cậu biết những gì?”“Ông già nhà tôi luôn rất tán thưởng anh, trong công việc cũng khá chiếu cố anh.” Tiêu Duệ Lãng tự ý ngậm điếu thuốc chưa châm lửa vào miệng, cười nói, “Anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?”Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, cười lạnh không nói.“Ông già nhà tôi là người như thế nào, anh cũng rõ. Ông ta vốn là người lạnh lùng từ trong xương cốt, sống chết của con trai ruột cũng không quan tâm vậy mà lại tán thưởng thậm trí là chiếu cố một người nào đó? Không thể nào.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ, “Trước đây ông ta luôn thích so sánh anh với tôi để tôi căm hận anh, chán ghét anh… Trước đây tôi không hiểu, sau này tôi mới biết thì ra ông ta cố ý.”Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nhướng mày: “Cậu muốn nói kẻ đứng sau màn là Tiêu Thành?”“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Chính là ông ta hại chết Kỷ Tử Lương, nhưng ông ta lại không có bản lĩnh tiêu diệt nhà họ Kỷ trong một hơi, huống chi ông cụ nhà anh cũng không phải người dễ chọc, ông ta không tìm được cơ hội ra tay, vậy nên dứt khoát tỏ ra tốt với anh, để anh buông lỏng cảnh giác với ông ta, đồng thời để tôi hận anh. Nếu tôi có bản lĩnh trừ khử anh, ông ta cầu còn không được. Nếu không được, tôi sẽ bị ông ta đẩy ra làm bia đỡ đạn, dùng để dập tắt lửa giận của nhà họ Kỷ các anh.”“Suy luận rất logic.” Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không có gì dao động, “Nhưng mà, động cơ đâu? Cậu nói cha ruột của tôi là do ông ta hại chết, tại sao?”“Tại sao?” Tiêu Duệ Lãng đột nhiên cười ha hả, trong mắt dâng lên một tia cuồng nhiệt kỳ lạ, “Câu hỏi này hỏi hay lắm. Anh biết không? Mẹ tôi chính là bị ông già này hành hạ đến chết, sau khi bà ấy chết, ông ta lại bắt đầu hành hạ tôi. Anh cảm thấy tại sao ông ta lại hành hạ mẹ con chúng tôi?”

Chương 296