Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 303

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca vẫn ngơ ngác nhìn anh, hàng mi dính đầy nước mắt chớp nhẹ, khẽ hỏi: “Cách gì?”Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn ông, chỉ có thể theo bản năng hỏi lại.Kỷ Thời Đình giao mắt với cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống. Ánh mắt cô như động vật nhỏ mới sinh mang theo sự lệ thuộc và ngây thơ nồng đậm.Anh khàn giọng cười khẽ, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: “Sao vậy, hửm?”Diệp Sanh Ca đột nhiên cúi đầu, áp mặt vào ngực anh, giọng nói uất ức: “Không có gì…”Tâm trạng dâng trào khiến cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.Tiêu Duệ Lãng nói, anh thật sự rất để ý đến cô.Cô muốn hỏi, có phải thật không, có phải… đối với anh mà nói, cô thật sự rất quan trọng?Nhưng trong khoảnh khắc cô đột nhiên lại cảm thấy, kỳ thật không cần phải hỏi, cô thậm chí đã đoán được kết quả- anh hoặc là im lặng không nói, hoặc là tiếp tục lái câu chuyện sang hướng khác.Quan trọng nhất là, một người đàn ông có thể vì cô mà không màng đến an nguy của bản thân, một người đàn ông dù nguy hiểm đến đâu cũng không từ bỏ cô, cô còn có gì phải sợ hãi nữa? Cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay chẳng phải là muốn có được một người không rời không bỏ như vậy sao, anh là vì trách nhiệm cũng được, vì điều gì khác cũng được đều không quan trọng.Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại rơi lã chã.Nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực khiến Kỷ Thời Đình hơi chấn động, nâng mặt cô lên, mi tâm hơi nhíu lại: “Rốt cuộc là làm sao, em nói đi.”Giọng điệu của anh trở nên nghiêm khắc.Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca vừa khóc vừa lắc đầu.Kỷ Thời Đình mím môi nhìn cô một lúc, đột nhiên nhếch mép: “Diệp Sanh Ca, chẳng lẽ em cảm động rồi?”Cô nấc lên một tiếng, không nói gì.“Muốn tỏ lòng cảm ơn thì phải có hành động thiết thực một chút.” Giọng anh trở nên khàn khàn, “Chỉ khóc có ích gì.”Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, tất cả uất ức đều bị nuốt ngược vào trong.Anh luôn như vậy, vừa hy vọng cô đối với anh một lòng một dạ, vừa sợ cô hiểu lầm. Cho dù thỉnh thoảng cô vì một hành động nào đó của anh mà rung động, người đàn ông này cũng có thể phá hỏng bầu không khí tốt đẹp.Nhưng hôm nay, cô quyết định không so đo với anh nữa.Vì vậy, Diệp Sanh Ca hít hít mũi, dụi nước mắt vào lồng ngực trần trụi của anh.Kỷ Thời Đình bị cô dụi đến mức hơi thở hỗn loạn, giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình.Môi cô vẫn còn lạnh, nhưng anh cũng chẳng khá hơn là bao.Cánh môi mềm mại của người phụ nữ vẫn mang đến cảm giác tuyệt vời, Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy eo thon của cô, nâng cô lên một chút để nụ hôn này diễn ra thuận tiện hơn. Không cần anh tốn sức, cô đã tự giác hé môi mặc cho anh xâm nhập, cô còn vụng về đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh nhận được sự chào đón nồng nhiệt của người đàn ông.Nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa triền miên, kéo dài đến mấy phút, đôi môi lạnh lẽo của hai người rốt cuộc cũng nóng lên.Đồng thời nóng lên, còn có cơ thể của anh.… Quả nhiên là một cách hay.Anh thở hổn hển buông môi cô ra, để dục vọng đang dần thức tỉnh của mình chống lên giữa hai chân cô, trong mắt đen cuồn cuộn ngọn lửa nóng bỏng: “Không phải em hỏi cách gì sao? Bây giờ biết rồi chứ?”Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt.“Anh… anh còn sức sao?” Cô hỏi, trên mặt là vẻ kinh ngạc.Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.

Diệp Sanh Ca vẫn ngơ ngác nhìn anh, hàng mi dính đầy nước mắt chớp nhẹ, khẽ hỏi: “Cách gì?”

Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn ông, chỉ có thể theo bản năng hỏi lại.

Kỷ Thời Đình giao mắt với cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống. Ánh mắt cô như động vật nhỏ mới sinh mang theo sự lệ thuộc và ngây thơ nồng đậm.

Anh khàn giọng cười khẽ, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: “Sao vậy, hửm?”

Diệp Sanh Ca đột nhiên cúi đầu, áp mặt vào ngực anh, giọng nói uất ức: “Không có gì…”

Tâm trạng dâng trào khiến cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiêu Duệ Lãng nói, anh thật sự rất để ý đến cô.

Cô muốn hỏi, có phải thật không, có phải… đối với anh mà nói, cô thật sự rất quan trọng?

Nhưng trong khoảnh khắc cô đột nhiên lại cảm thấy, kỳ thật không cần phải hỏi, cô thậm chí đã đoán được kết quả- anh hoặc là im lặng không nói, hoặc là tiếp tục lái câu chuyện sang hướng khác.

Quan trọng nhất là, một người đàn ông có thể vì cô mà không màng đến an nguy của bản thân, một người đàn ông dù nguy hiểm đến đâu cũng không từ bỏ cô, cô còn có gì phải sợ hãi nữa? Cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay chẳng phải là muốn có được một người không rời không bỏ như vậy sao, anh là vì trách nhiệm cũng được, vì điều gì khác cũng được đều không quan trọng.

Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại rơi lã chã.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực khiến Kỷ Thời Đình hơi chấn động, nâng mặt cô lên, mi tâm hơi nhíu lại: “Rốt cuộc là làm sao, em nói đi.”

Giọng điệu của anh trở nên nghiêm khắc.

Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca vừa khóc vừa lắc đầu.

Kỷ Thời Đình mím môi nhìn cô một lúc, đột nhiên nhếch mép: “Diệp Sanh Ca, chẳng lẽ em cảm động rồi?”

Cô nấc lên một tiếng, không nói gì.

“Muốn tỏ lòng cảm ơn thì phải có hành động thiết thực một chút.” Giọng anh trở nên khàn khàn, “Chỉ khóc có ích gì.”

Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, tất cả uất ức đều bị nuốt ngược vào trong.

Anh luôn như vậy, vừa hy vọng cô đối với anh một lòng một dạ, vừa sợ cô hiểu lầm. Cho dù thỉnh thoảng cô vì một hành động nào đó của anh mà rung động, người đàn ông này cũng có thể phá hỏng bầu không khí tốt đẹp.

Nhưng hôm nay, cô quyết định không so đo với anh nữa.

Vì vậy, Diệp Sanh Ca hít hít mũi, dụi nước mắt vào lồng ngực trần trụi của anh.

Kỷ Thời Đình bị cô dụi đến mức hơi thở hỗn loạn, giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình.

Môi cô vẫn còn lạnh, nhưng anh cũng chẳng khá hơn là bao.

Cánh môi mềm mại của người phụ nữ vẫn mang đến cảm giác tuyệt vời, Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy eo thon của cô, nâng cô lên một chút để nụ hôn này diễn ra thuận tiện hơn. Không cần anh tốn sức, cô đã tự giác hé môi mặc cho anh xâm nhập, cô còn vụng về đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh nhận được sự chào đón nồng nhiệt của người đàn ông.

Nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa triền miên, kéo dài đến mấy phút, đôi môi lạnh lẽo của hai người rốt cuộc cũng nóng lên.

Đồng thời nóng lên, còn có cơ thể của anh.

… Quả nhiên là một cách hay.

Anh thở hổn hển buông môi cô ra, để dục vọng đang dần thức tỉnh của mình chống lên giữa hai chân cô, trong mắt đen cuồn cuộn ngọn lửa nóng bỏng: “Không phải em hỏi cách gì sao? Bây giờ biết rồi chứ?”

Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt.

“Anh… anh còn sức sao?” Cô hỏi, trên mặt là vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca vẫn ngơ ngác nhìn anh, hàng mi dính đầy nước mắt chớp nhẹ, khẽ hỏi: “Cách gì?”Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn ông, chỉ có thể theo bản năng hỏi lại.Kỷ Thời Đình giao mắt với cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống. Ánh mắt cô như động vật nhỏ mới sinh mang theo sự lệ thuộc và ngây thơ nồng đậm.Anh khàn giọng cười khẽ, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: “Sao vậy, hửm?”Diệp Sanh Ca đột nhiên cúi đầu, áp mặt vào ngực anh, giọng nói uất ức: “Không có gì…”Tâm trạng dâng trào khiến cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.Tiêu Duệ Lãng nói, anh thật sự rất để ý đến cô.Cô muốn hỏi, có phải thật không, có phải… đối với anh mà nói, cô thật sự rất quan trọng?Nhưng trong khoảnh khắc cô đột nhiên lại cảm thấy, kỳ thật không cần phải hỏi, cô thậm chí đã đoán được kết quả- anh hoặc là im lặng không nói, hoặc là tiếp tục lái câu chuyện sang hướng khác.Quan trọng nhất là, một người đàn ông có thể vì cô mà không màng đến an nguy của bản thân, một người đàn ông dù nguy hiểm đến đâu cũng không từ bỏ cô, cô còn có gì phải sợ hãi nữa? Cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay chẳng phải là muốn có được một người không rời không bỏ như vậy sao, anh là vì trách nhiệm cũng được, vì điều gì khác cũng được đều không quan trọng.Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại rơi lã chã.Nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực khiến Kỷ Thời Đình hơi chấn động, nâng mặt cô lên, mi tâm hơi nhíu lại: “Rốt cuộc là làm sao, em nói đi.”Giọng điệu của anh trở nên nghiêm khắc.Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca vừa khóc vừa lắc đầu.Kỷ Thời Đình mím môi nhìn cô một lúc, đột nhiên nhếch mép: “Diệp Sanh Ca, chẳng lẽ em cảm động rồi?”Cô nấc lên một tiếng, không nói gì.“Muốn tỏ lòng cảm ơn thì phải có hành động thiết thực một chút.” Giọng anh trở nên khàn khàn, “Chỉ khóc có ích gì.”Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, tất cả uất ức đều bị nuốt ngược vào trong.Anh luôn như vậy, vừa hy vọng cô đối với anh một lòng một dạ, vừa sợ cô hiểu lầm. Cho dù thỉnh thoảng cô vì một hành động nào đó của anh mà rung động, người đàn ông này cũng có thể phá hỏng bầu không khí tốt đẹp.Nhưng hôm nay, cô quyết định không so đo với anh nữa.Vì vậy, Diệp Sanh Ca hít hít mũi, dụi nước mắt vào lồng ngực trần trụi của anh.Kỷ Thời Đình bị cô dụi đến mức hơi thở hỗn loạn, giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình.Môi cô vẫn còn lạnh, nhưng anh cũng chẳng khá hơn là bao.Cánh môi mềm mại của người phụ nữ vẫn mang đến cảm giác tuyệt vời, Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy eo thon của cô, nâng cô lên một chút để nụ hôn này diễn ra thuận tiện hơn. Không cần anh tốn sức, cô đã tự giác hé môi mặc cho anh xâm nhập, cô còn vụng về đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh nhận được sự chào đón nồng nhiệt của người đàn ông.Nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa triền miên, kéo dài đến mấy phút, đôi môi lạnh lẽo của hai người rốt cuộc cũng nóng lên.Đồng thời nóng lên, còn có cơ thể của anh.… Quả nhiên là một cách hay.Anh thở hổn hển buông môi cô ra, để dục vọng đang dần thức tỉnh của mình chống lên giữa hai chân cô, trong mắt đen cuồn cuộn ngọn lửa nóng bỏng: “Không phải em hỏi cách gì sao? Bây giờ biết rồi chứ?”Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt.“Anh… anh còn sức sao?” Cô hỏi, trên mặt là vẻ kinh ngạc.Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.

Chương 303