"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…
Chương 351
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… Làm xong những điều đó, Hà Phong Bân lại loạng choạng xoay người đối mặt với Thẩm Hồng Huy, rồi đưa tay đẩy ông ta một cái."Mày làm gì đó? Ai cho mày động tay động chân với Hiểu Nguyệt!"Mặt Thẩm Hồng Huy đã tái đi vì tức giận, không chịu yếu thế đẩy lại: "Liên quan quái gì đến mày, mày là cái thá gì mà dám quản tao?"Hai người giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.Những người có mặt ở đây, người An gia chỉ mong hai người này có thể chó cắn chó. Dù sao thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.Vừa nãy An Thụ Hải ngăn cản Thẩm Hồng Huy ra tay với Hà Phong Bân là vì Hà Phong Bân còn đang trong trạng thái không thể đánh trả, ông là chủ nhà có nghĩa vụ can ngăn.Bây giờ cả hai đều có khả năng ra tay, nếu thật sự đánh nhau thì cũng là ẩu đả, không liên quan nhiều đến An gia của họ.Đám người đội bảo an do quản gia Lâm dẫn đầu cũng đều đứng yên tại chỗ. Dù sao An Thụ Hải cũng chưa ra lệnh cho họ, cứ xem kịch đã rồi nói, đợi đến khi đánh nhau dữ dội họ lại vào can là được.Mà Vân Hiểu Nguyệt ngược lại là người căng thẳng nhất.Vừa nãy nếu không phải tên nghiện rượu Hà Phong Bân này tự mình bại lộ, bà ta sao lại rơi vào kết cục như vậy.Bà ta bây giờ thật sự rất lo lắng ông ta lại không lựa lời mà nói ra thêm điều gì đó, chỉ có thể cố gắng đi can ngăn."Hà Phong Bân!" Bà ta muốn kéo người ra phía sau: "Ông câm miệng cho tôi, ông say rồi!""Tôi không say!" Hà Phong Bân một phen hất tay Vân Hiểu Nguyệt ra: "Bà sợ nó chứ tôi không sợ nó!"Vân Hiểu Nguyệt vốn gầy yếu, bị hất như vậy thiếu chút nữa ngã nhào ra ngoài. Nhưng sau khi đứng vững lại, việc đầu tiên bà ta vẫn là muốn đi kéo Hà Phong Bân.Quản gia Lâm ra hiệu cho đội bảo an, hai nhân viên an ninh nhanh chóng tiến lên, bề ngoài là đỡ Vân Hiểu Nguyệt để bảo vệ bà, thực chất là ngăn cản bà đi ngăn cản tiếp.Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Vân Hiểu Nguyệt không muốn để Hà Phong Bân tiếp tục nói, vậy thì họ lại càng muốn nghe xem rốt cuộc còn có chuyện gì, có thể khiến Vân Hiểu Nguyệt muốn che giấu đến vậy.Lúc này, Hà Phong Bân đi lên trước hai bước, lại giơ tay đẩy Thẩm Hồng Huy một cái, sau đó ngẩng đầu làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, dùng cằm chỉ vào Thẩm Hồng Huy và dùng một ánh mắt khinh miệt nhìn ông ta, cười nhạo nói:"Một tên thái giám, có gì mà phải sợ, ha ha ha ha."Những người đang xem kịch đều choáng váng: Thái, thái giám?Là cái ý mà họ đang nghĩ sao?"Phụt!" Một thành viên đội bảo an không nhịn được cười thành tiếng, bị quản gia Lâm lườm cho một cái liền vội vàng mím miệng nín lại.Mà Thẩm Hồng Huy đã bị tức đến mức m.á.u xông lên não, cả khuôn mặt trông còn đỏ hơn cả Hà Phong Bân đang say rượu.Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một nặn ra từ kẽ răng: "Mày, nói, cái, gì."Hà Phong Bân đang ở trong trạng thái rượu vào lời ra, hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của Thẩm Hồng Huy, ngược lại còn ha hả cười hai tiếng tiếp tục nói:"Tao nói mày là thái giám, lại còn là loại thái giám vô sinh mà con cháu đầy đàn, ha ha ha ha."
Làm xong những điều đó, Hà Phong Bân lại loạng choạng xoay người đối mặt với Thẩm Hồng Huy, rồi đưa tay đẩy ông ta một cái.
"Mày làm gì đó? Ai cho mày động tay động chân với Hiểu Nguyệt!"
Mặt Thẩm Hồng Huy đã tái đi vì tức giận, không chịu yếu thế đẩy lại: "Liên quan quái gì đến mày, mày là cái thá gì mà dám quản tao?"
Hai người giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.
Những người có mặt ở đây, người An gia chỉ mong hai người này có thể chó cắn chó. Dù sao thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Vừa nãy An Thụ Hải ngăn cản Thẩm Hồng Huy ra tay với Hà Phong Bân là vì Hà Phong Bân còn đang trong trạng thái không thể đánh trả, ông là chủ nhà có nghĩa vụ can ngăn.
Bây giờ cả hai đều có khả năng ra tay, nếu thật sự đánh nhau thì cũng là ẩu đả, không liên quan nhiều đến An gia của họ.
Đám người đội bảo an do quản gia Lâm dẫn đầu cũng đều đứng yên tại chỗ. Dù sao An Thụ Hải cũng chưa ra lệnh cho họ, cứ xem kịch đã rồi nói, đợi đến khi đánh nhau dữ dội họ lại vào can là được.
Mà Vân Hiểu Nguyệt ngược lại là người căng thẳng nhất.
Vừa nãy nếu không phải tên nghiện rượu Hà Phong Bân này tự mình bại lộ, bà ta sao lại rơi vào kết cục như vậy.
Bà ta bây giờ thật sự rất lo lắng ông ta lại không lựa lời mà nói ra thêm điều gì đó, chỉ có thể cố gắng đi can ngăn.
"Hà Phong Bân!" Bà ta muốn kéo người ra phía sau: "Ông câm miệng cho tôi, ông say rồi!"
"Tôi không say!" Hà Phong Bân một phen hất tay Vân Hiểu Nguyệt ra: "Bà sợ nó chứ tôi không sợ nó!"
Vân Hiểu Nguyệt vốn gầy yếu, bị hất như vậy thiếu chút nữa ngã nhào ra ngoài. Nhưng sau khi đứng vững lại, việc đầu tiên bà ta vẫn là muốn đi kéo Hà Phong Bân.
Quản gia Lâm ra hiệu cho đội bảo an, hai nhân viên an ninh nhanh chóng tiến lên, bề ngoài là đỡ Vân Hiểu Nguyệt để bảo vệ bà, thực chất là ngăn cản bà đi ngăn cản tiếp.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Vân Hiểu Nguyệt không muốn để Hà Phong Bân tiếp tục nói, vậy thì họ lại càng muốn nghe xem rốt cuộc còn có chuyện gì, có thể khiến Vân Hiểu Nguyệt muốn che giấu đến vậy.
Lúc này, Hà Phong Bân đi lên trước hai bước, lại giơ tay đẩy Thẩm Hồng Huy một cái, sau đó ngẩng đầu làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, dùng cằm chỉ vào Thẩm Hồng Huy và dùng một ánh mắt khinh miệt nhìn ông ta, cười nhạo nói:
"Một tên thái giám, có gì mà phải sợ, ha ha ha ha."
Những người đang xem kịch đều choáng váng: Thái, thái giám?
Là cái ý mà họ đang nghĩ sao?
"Phụt!" Một thành viên đội bảo an không nhịn được cười thành tiếng, bị quản gia Lâm lườm cho một cái liền vội vàng mím miệng nín lại.
Mà Thẩm Hồng Huy đã bị tức đến mức m.á.u xông lên não, cả khuôn mặt trông còn đỏ hơn cả Hà Phong Bân đang say rượu.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một nặn ra từ kẽ răng: "Mày, nói, cái, gì."
Hà Phong Bân đang ở trong trạng thái rượu vào lời ra, hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của Thẩm Hồng Huy, ngược lại còn ha hả cười hai tiếng tiếp tục nói:
"Tao nói mày là thái giám, lại còn là loại thái giám vô sinh mà con cháu đầy đàn, ha ha ha ha."
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… Làm xong những điều đó, Hà Phong Bân lại loạng choạng xoay người đối mặt với Thẩm Hồng Huy, rồi đưa tay đẩy ông ta một cái."Mày làm gì đó? Ai cho mày động tay động chân với Hiểu Nguyệt!"Mặt Thẩm Hồng Huy đã tái đi vì tức giận, không chịu yếu thế đẩy lại: "Liên quan quái gì đến mày, mày là cái thá gì mà dám quản tao?"Hai người giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.Những người có mặt ở đây, người An gia chỉ mong hai người này có thể chó cắn chó. Dù sao thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.Vừa nãy An Thụ Hải ngăn cản Thẩm Hồng Huy ra tay với Hà Phong Bân là vì Hà Phong Bân còn đang trong trạng thái không thể đánh trả, ông là chủ nhà có nghĩa vụ can ngăn.Bây giờ cả hai đều có khả năng ra tay, nếu thật sự đánh nhau thì cũng là ẩu đả, không liên quan nhiều đến An gia của họ.Đám người đội bảo an do quản gia Lâm dẫn đầu cũng đều đứng yên tại chỗ. Dù sao An Thụ Hải cũng chưa ra lệnh cho họ, cứ xem kịch đã rồi nói, đợi đến khi đánh nhau dữ dội họ lại vào can là được.Mà Vân Hiểu Nguyệt ngược lại là người căng thẳng nhất.Vừa nãy nếu không phải tên nghiện rượu Hà Phong Bân này tự mình bại lộ, bà ta sao lại rơi vào kết cục như vậy.Bà ta bây giờ thật sự rất lo lắng ông ta lại không lựa lời mà nói ra thêm điều gì đó, chỉ có thể cố gắng đi can ngăn."Hà Phong Bân!" Bà ta muốn kéo người ra phía sau: "Ông câm miệng cho tôi, ông say rồi!""Tôi không say!" Hà Phong Bân một phen hất tay Vân Hiểu Nguyệt ra: "Bà sợ nó chứ tôi không sợ nó!"Vân Hiểu Nguyệt vốn gầy yếu, bị hất như vậy thiếu chút nữa ngã nhào ra ngoài. Nhưng sau khi đứng vững lại, việc đầu tiên bà ta vẫn là muốn đi kéo Hà Phong Bân.Quản gia Lâm ra hiệu cho đội bảo an, hai nhân viên an ninh nhanh chóng tiến lên, bề ngoài là đỡ Vân Hiểu Nguyệt để bảo vệ bà, thực chất là ngăn cản bà đi ngăn cản tiếp.Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Vân Hiểu Nguyệt không muốn để Hà Phong Bân tiếp tục nói, vậy thì họ lại càng muốn nghe xem rốt cuộc còn có chuyện gì, có thể khiến Vân Hiểu Nguyệt muốn che giấu đến vậy.Lúc này, Hà Phong Bân đi lên trước hai bước, lại giơ tay đẩy Thẩm Hồng Huy một cái, sau đó ngẩng đầu làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, dùng cằm chỉ vào Thẩm Hồng Huy và dùng một ánh mắt khinh miệt nhìn ông ta, cười nhạo nói:"Một tên thái giám, có gì mà phải sợ, ha ha ha ha."Những người đang xem kịch đều choáng váng: Thái, thái giám?Là cái ý mà họ đang nghĩ sao?"Phụt!" Một thành viên đội bảo an không nhịn được cười thành tiếng, bị quản gia Lâm lườm cho một cái liền vội vàng mím miệng nín lại.Mà Thẩm Hồng Huy đã bị tức đến mức m.á.u xông lên não, cả khuôn mặt trông còn đỏ hơn cả Hà Phong Bân đang say rượu.Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một nặn ra từ kẽ răng: "Mày, nói, cái, gì."Hà Phong Bân đang ở trong trạng thái rượu vào lời ra, hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của Thẩm Hồng Huy, ngược lại còn ha hả cười hai tiếng tiếp tục nói:"Tao nói mày là thái giám, lại còn là loại thái giám vô sinh mà con cháu đầy đàn, ha ha ha ha."