Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 368

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Tuy nhiên trái ngược với sự kích động của Ngu Thư Hàng, Kỷ Thời Đình lại bình tĩnh đến kỳ lạ.“Cậu tin tưởng nhân phẩm của cô ấy.” Người đàn ông trầm giọng nói: “Nhưng lại nghi ngờ nhân phẩm của tôi.”Ngu Thư Hàng cứng họng không nói được gì.“Tôi nói Tiểu Tranh không phải con trai tôi thì tất nhiên có lý do của tôi.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói: “Nếu cô ấy không muốn cho tôi và đứa bé làm xét nghiệm ADN một lần nữa, vậy thì cô ấy đừng bao giờ đổ đứa bé đó lên đầu của tôi. Những gì tôi nợ cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp. Nhưng đó là hai chuyện khác nhau.”Ngu Thư Hàng đưa tay xoa xoa mặt, cười khổ: “Đôi khi tôi thật sự ghét sự bình tĩnh của cậu.”“Cậu hăng hái nói đỡ cho cô ấy như vậy là vì điều gì?” Kỷ Thời Đình đột nhiên nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.“Tôi…” Ngu Thư Hàng dừng một chút rồi mới nói: “Không phải tôi đang nói đỡ cho cô ấy, tôi chỉ thấy không đáng cho cô ấy thôi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ trong lòng cậu vẫn còn cô ấy, kể cả khi cậu cưới chị dâu, tôi cũng nghĩ…”Kỷ Thời Đình đột nhiên cười nhàn nhạt: “Thật sao? Cậu nghĩ trong lòng tôi còn cô ấy cho nên không dám hành động sao?”Ngu Thư Hàng đột nhiên đứng phắt dậy: “Kỷ Thời Đình!”Giọng nói có chút thẹn quá hóa giận.“Tôi và cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh nhạt: “Cậu thật sự không cần phải kiêng kị nhiều như vậy.”“Nhưng cô ấy dù sao cũng từng là người phụ nữ của cậu, cậu rốt cuộc cũng đã từng yêu cô ấy.” Giọng Ngu Thư Hàng đột nhiên khàn đi: “Tôi sẽ không…”Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày đang định lên tiếng, thì ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của chị Tú: “Thiếu phu nhân, sao cô lại không vào?”…Lúc Ngu Thư Hàng lên lầu, Diệp Sanh Ca đã nhìn thấy từ khe cửa.Cô biết Ngu Thư Hàng đến đây phần lớn là để nói chuyện với Kỷ Thời Đình về chuyện của Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh, vì vậy không nhịn được mà đến nghe lén.Cô ngồi xổm, áp sát tai áp vào khung cửa, có lẽ vì nghe quá chăm chú mà cô hoàn toàn không biết chị Tú đã đi đến phía sau từ lúc nào.Kết quả là nghe đến đoạn quan trọng, đột nhiên vang lên giọng nói của chị Tú phía sau, dọa cô suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc!“Suỵt!” Diệp Sanh Ca vội vàng quay đầu lại làm động tác im lặng với chị.“Hay là để tôi mang trà và điểm tâm vào cho hai ngài ấy?” Chị Tú cũng hạ thấp giọng, ra hiệu bằng cách giơ khay trên tay lên.Diệp Sanh Ca đang do dự, nhưng tiếng nói chuyện trong thư phòng đã biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân.… Xong rồi, Kỷ Thời Đình chắc chắn biết cô đang nghe lén rồi.“Không, vẫn phải là chị mang vào đi.” Diệp Sanh Ca vứt lại câu nói đó rồi xoay người chạy hối hả về phòng.“Dừng lại.”Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau, Diệp Sanh Ca không thể không dừng bước.Cô cam chịu xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bước ra từ thư phòng: “A, Thư Hàng đến rồi à? Ha ha, chị Tú mang trà bánh đến cho hai người rồi, hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi, tiếp tục trò chuyện đi ha…”Khóe miệng Ngu Thư Hàng giật giật: “Chị dâu khách sáo rồi, tôi và Thời Đình đã nói chuyện xong rồi, tôi đi ngay đây, không làm phiền hai người nữa.”Nói xong anh ta nhìn Kỷ Thời Đình một cái, Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu.“Ngu thiếu gia, để tôi tiễn ngài ra ngoài.” Chị Tú lên tiếng.“Làm phiền chị rồi.” Ngu Thư Hàng gật đầu đi theo chị Tú xuống tầng.Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hận không thể đi cùng bọn họ.Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẩy, cô đỏ mặt bất đắc dĩ phải nhìn về phía Kỷ Thời Đình.Người đàn ông nhếch miệng: “Không phải em nói không có chút hứng thú nào sao?”

Tuy nhiên trái ngược với sự kích động của Ngu Thư Hàng, Kỷ Thời Đình lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

“Cậu tin tưởng nhân phẩm của cô ấy.” Người đàn ông trầm giọng nói: “Nhưng lại nghi ngờ nhân phẩm của tôi.”

Ngu Thư Hàng cứng họng không nói được gì.

“Tôi nói Tiểu Tranh không phải con trai tôi thì tất nhiên có lý do của tôi.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói: “Nếu cô ấy không muốn cho tôi và đứa bé làm xét nghiệm ADN một lần nữa, vậy thì cô ấy đừng bao giờ đổ đứa bé đó lên đầu của tôi. Những gì tôi nợ cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp. Nhưng đó là hai chuyện khác nhau.”

Ngu Thư Hàng đưa tay xoa xoa mặt, cười khổ: “Đôi khi tôi thật sự ghét sự bình tĩnh của cậu.”

“Cậu hăng hái nói đỡ cho cô ấy như vậy là vì điều gì?” Kỷ Thời Đình đột nhiên nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

“Tôi…” Ngu Thư Hàng dừng một chút rồi mới nói: “Không phải tôi đang nói đỡ cho cô ấy, tôi chỉ thấy không đáng cho cô ấy thôi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ trong lòng cậu vẫn còn cô ấy, kể cả khi cậu cưới chị dâu, tôi cũng nghĩ…”

Kỷ Thời Đình đột nhiên cười nhàn nhạt: “Thật sao? Cậu nghĩ trong lòng tôi còn cô ấy cho nên không dám hành động sao?”

Ngu Thư Hàng đột nhiên đứng phắt dậy: “Kỷ Thời Đình!”

Giọng nói có chút thẹn quá hóa giận.

“Tôi và cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh nhạt: “Cậu thật sự không cần phải kiêng kị nhiều như vậy.”

“Nhưng cô ấy dù sao cũng từng là người phụ nữ của cậu, cậu rốt cuộc cũng đã từng yêu cô ấy.” Giọng Ngu Thư Hàng đột nhiên khàn đi: “Tôi sẽ không…”

Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày đang định lên tiếng, thì ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của chị Tú: “Thiếu phu nhân, sao cô lại không vào?”

Lúc Ngu Thư Hàng lên lầu, Diệp Sanh Ca đã nhìn thấy từ khe cửa.

Cô biết Ngu Thư Hàng đến đây phần lớn là để nói chuyện với Kỷ Thời Đình về chuyện của Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh, vì vậy không nhịn được mà đến nghe lén.

Cô ngồi xổm, áp sát tai áp vào khung cửa, có lẽ vì nghe quá chăm chú mà cô hoàn toàn không biết chị Tú đã đi đến phía sau từ lúc nào.

Kết quả là nghe đến đoạn quan trọng, đột nhiên vang lên giọng nói của chị Tú phía sau, dọa cô suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc!

“Suỵt!” Diệp Sanh Ca vội vàng quay đầu lại làm động tác im lặng với chị.

“Hay là để tôi mang trà và điểm tâm vào cho hai ngài ấy?” Chị Tú cũng hạ thấp giọng, ra hiệu bằng cách giơ khay trên tay lên.

Diệp Sanh Ca đang do dự, nhưng tiếng nói chuyện trong thư phòng đã biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân.

… Xong rồi, Kỷ Thời Đình chắc chắn biết cô đang nghe lén rồi.

“Không, vẫn phải là chị mang vào đi.” Diệp Sanh Ca vứt lại câu nói đó rồi xoay người chạy hối hả về phòng.

“Dừng lại.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau, Diệp Sanh Ca không thể không dừng bước.

Cô cam chịu xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bước ra từ thư phòng: “A, Thư Hàng đến rồi à? Ha ha, chị Tú mang trà bánh đến cho hai người rồi, hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi, tiếp tục trò chuyện đi ha…”

Khóe miệng Ngu Thư Hàng giật giật: “Chị dâu khách sáo rồi, tôi và Thời Đình đã nói chuyện xong rồi, tôi đi ngay đây, không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong anh ta nhìn Kỷ Thời Đình một cái, Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu.

“Ngu thiếu gia, để tôi tiễn ngài ra ngoài.” Chị Tú lên tiếng.

“Làm phiền chị rồi.” Ngu Thư Hàng gật đầu đi theo chị Tú xuống tầng.

Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hận không thể đi cùng bọn họ.

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẩy, cô đỏ mặt bất đắc dĩ phải nhìn về phía Kỷ Thời Đình.

Người đàn ông nhếch miệng: “Không phải em nói không có chút hứng thú nào sao?”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Tuy nhiên trái ngược với sự kích động của Ngu Thư Hàng, Kỷ Thời Đình lại bình tĩnh đến kỳ lạ.“Cậu tin tưởng nhân phẩm của cô ấy.” Người đàn ông trầm giọng nói: “Nhưng lại nghi ngờ nhân phẩm của tôi.”Ngu Thư Hàng cứng họng không nói được gì.“Tôi nói Tiểu Tranh không phải con trai tôi thì tất nhiên có lý do của tôi.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói: “Nếu cô ấy không muốn cho tôi và đứa bé làm xét nghiệm ADN một lần nữa, vậy thì cô ấy đừng bao giờ đổ đứa bé đó lên đầu của tôi. Những gì tôi nợ cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp. Nhưng đó là hai chuyện khác nhau.”Ngu Thư Hàng đưa tay xoa xoa mặt, cười khổ: “Đôi khi tôi thật sự ghét sự bình tĩnh của cậu.”“Cậu hăng hái nói đỡ cho cô ấy như vậy là vì điều gì?” Kỷ Thời Đình đột nhiên nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.“Tôi…” Ngu Thư Hàng dừng một chút rồi mới nói: “Không phải tôi đang nói đỡ cho cô ấy, tôi chỉ thấy không đáng cho cô ấy thôi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ trong lòng cậu vẫn còn cô ấy, kể cả khi cậu cưới chị dâu, tôi cũng nghĩ…”Kỷ Thời Đình đột nhiên cười nhàn nhạt: “Thật sao? Cậu nghĩ trong lòng tôi còn cô ấy cho nên không dám hành động sao?”Ngu Thư Hàng đột nhiên đứng phắt dậy: “Kỷ Thời Đình!”Giọng nói có chút thẹn quá hóa giận.“Tôi và cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh nhạt: “Cậu thật sự không cần phải kiêng kị nhiều như vậy.”“Nhưng cô ấy dù sao cũng từng là người phụ nữ của cậu, cậu rốt cuộc cũng đã từng yêu cô ấy.” Giọng Ngu Thư Hàng đột nhiên khàn đi: “Tôi sẽ không…”Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày đang định lên tiếng, thì ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của chị Tú: “Thiếu phu nhân, sao cô lại không vào?”…Lúc Ngu Thư Hàng lên lầu, Diệp Sanh Ca đã nhìn thấy từ khe cửa.Cô biết Ngu Thư Hàng đến đây phần lớn là để nói chuyện với Kỷ Thời Đình về chuyện của Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh, vì vậy không nhịn được mà đến nghe lén.Cô ngồi xổm, áp sát tai áp vào khung cửa, có lẽ vì nghe quá chăm chú mà cô hoàn toàn không biết chị Tú đã đi đến phía sau từ lúc nào.Kết quả là nghe đến đoạn quan trọng, đột nhiên vang lên giọng nói của chị Tú phía sau, dọa cô suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc!“Suỵt!” Diệp Sanh Ca vội vàng quay đầu lại làm động tác im lặng với chị.“Hay là để tôi mang trà và điểm tâm vào cho hai ngài ấy?” Chị Tú cũng hạ thấp giọng, ra hiệu bằng cách giơ khay trên tay lên.Diệp Sanh Ca đang do dự, nhưng tiếng nói chuyện trong thư phòng đã biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân.… Xong rồi, Kỷ Thời Đình chắc chắn biết cô đang nghe lén rồi.“Không, vẫn phải là chị mang vào đi.” Diệp Sanh Ca vứt lại câu nói đó rồi xoay người chạy hối hả về phòng.“Dừng lại.”Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau, Diệp Sanh Ca không thể không dừng bước.Cô cam chịu xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bước ra từ thư phòng: “A, Thư Hàng đến rồi à? Ha ha, chị Tú mang trà bánh đến cho hai người rồi, hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi, tiếp tục trò chuyện đi ha…”Khóe miệng Ngu Thư Hàng giật giật: “Chị dâu khách sáo rồi, tôi và Thời Đình đã nói chuyện xong rồi, tôi đi ngay đây, không làm phiền hai người nữa.”Nói xong anh ta nhìn Kỷ Thời Đình một cái, Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu.“Ngu thiếu gia, để tôi tiễn ngài ra ngoài.” Chị Tú lên tiếng.“Làm phiền chị rồi.” Ngu Thư Hàng gật đầu đi theo chị Tú xuống tầng.Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hận không thể đi cùng bọn họ.Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẩy, cô đỏ mặt bất đắc dĩ phải nhìn về phía Kỷ Thời Đình.Người đàn ông nhếch miệng: “Không phải em nói không có chút hứng thú nào sao?”

Chương 368