Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 382

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Nói ra có thể khiến người ta khó tin, nhưng sự thật là Diệp Sanh Ca hoàn toàn không biết gì về bố mẹ mình.Cô chỉ nhớ luật sư từng nói với rằng bố mẹ cô là những nhà ngoại giao xuất sắc, qua đời trong cuộc chiến tranh loạn lạc tại nơi đóng quân, để lại cho cô bao nhiêu tài sản, cô chỉ nhìn thấy tên của họ trên bản di chúc mà họ đã ký, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ hình dáng của họ.Tất cả bằng chứng về việc cô từng sống chung với bố mẹ đều bị Diệp Văn Hoa cố ý hay vô tình hủy hoại sạch sẽ. Bố mẹ trong lòng cô chỉ là một danh từ ấm áp, nhưng đã là sự tồn tại mà cả đời này cũng không thể nào chạm tới được. Thế nhưng hiện tại lại có một người đột nhiên xuất hiện nói rằng ông ta là bạn của bố mẹ cô.Theo bản năng của Diệp Sanh Ca là không tin, nhưng cô chợt nhớ tới buổi tối hôm tiệc rượu hôm đó, dường như Quân Hoa cố ý quan sát cô vài lần, lúc đó cô không để ý, nhưng bây giờ ngẫm lại chẳng lẽ lúc đó ông ta đã nhận ra cô rồi sao?“Ngài thật sự là bạn của bố mẹ tôi sao?” Diệp Sanh Ca không nhịn được hỏi.“Phải, bố cô tên là Diệp Hạo Thành đúng không?” Quân Hoa thở dài: “Tôi từng công tác cùng ông ấy, tôi còn biết trên mặt cô có một vết bớt… Bố cô từng cho tôi xem ảnh của cô, hơn nữa cô và mẹ cô rất giống nhau.”Diệp Sanh Ca đột nhiên nắm chặt điện thoại, nhưng giọng điệu vẫn cảnh giác: “Được rồi, coi như ngài là bạn của bố mẹ tôi… Vậy thì ngài gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện gì?”Cô không tin Quân Hoa chỉ định nói với cô chuyện này.“Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh.” Quân Hoa thở dài: “Tôi muốn nói chuyện với cô về vết bớt của cô. Có phải cô đã tìm được cách giải quyết vết bớt đó rồi không?”Hơi thở của Diệp Sanh Ca đột nhiên thay đổi.Cô mím môi: “Ngài đang nói gì vậy? Nếu có cách giải quyết, tôi đã giải quyết từ lâu rồi.”Quân Hoa cười lên: “Cô đừng lo lắng, tôi thật sự không có ác ý gì với cô. Mặc dù cô và Vũ Đồng có chút bất hòa, nhưng tôi cũng không đến mức vì vậy mà gây khó dễ với một cô gái nhỏ như cô, hơn nữa Kỷ Thời Đình là chồng của cô, tôi không có ý định đối đầu với cậu ta. Tôi biết vết bớt của cô đã nhỏ hơn trước rất nhiều. Tôi muốn nói là, bất kể cô đang dùng cách gì, hy vọng cô có thể dừng lại. Giữ lại vết bớt đó là có lợi cho cô.”“Ý của ngài là gì?” Cuối cùng Diệp Sanh Ca không thể giữ được bình tĩnh, lật người ngồi dậy.“Nói qua điện thoại không rõ ràng, nếu cô không ngại, có thể dành chút thời gian gặp mặt tôi một chút không? Ở đây tôi còn một số tư liệu về bố mẹ cô, có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú.” Quân Hoa nhẹ giọng nói: “Chờ khi nào cô rảnh, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”“Ngài…” Diệp Sanh Ca vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, bỗng chốc chưa hoàn hồn lại được.“Tóm lại, xin cô nhất định phải giữ lại vết bớt đó.” Quân Hoa nói: “Tôi chờ điện thoại của cô.”Diệp Sanh Ca nghe tiếng tút tút trong điện thoại mà đầu óc rối bời. Nếu nói vết bớt này nhất định phải giữ lại, vậy sự nghiệp diễn xuất của cô phải làm sao? Điều đó có nghĩa là cô có thể sẽ vĩnh viễn không thể mang thai, vậy cô và Kỷ Thời Đình phải làm sao?Lừa người sao? Một vết bớt thì có lợi ích gì chứ?Thế nhưng, nghĩ đến cách xóa bỏ vết bớt, cô không khỏi bất an… Dẫu sao cách xóa bỏ vết bớt đã thật kỳ lạ như vậy, thì bản thân vết bớt này chỉ có thể còn kỳ lạ hơn.Diệp Sanh Ca cắn môi, đột nhiên có chút bực bội đấm mạnh xuống giường một cái. Vốn tưởng rằng tối nay có thể loại bỏ hoàn toàn phiền não này, vậy mà lại bị thông báo là không thể xóa bỏ vết bớt.Mặc dù cô cảm thấy rất vô lý, nhưng lại không dám mạo hiểm.Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình bước vào.

Nói ra có thể khiến người ta khó tin, nhưng sự thật là Diệp Sanh Ca hoàn toàn không biết gì về bố mẹ mình.

Cô chỉ nhớ luật sư từng nói với rằng bố mẹ cô là những nhà ngoại giao xuất sắc, qua đời trong cuộc chiến tranh loạn lạc tại nơi đóng quân, để lại cho cô bao nhiêu tài sản, cô chỉ nhìn thấy tên của họ trên bản di chúc mà họ đã ký, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ hình dáng của họ.

Tất cả bằng chứng về việc cô từng sống chung với bố mẹ đều bị Diệp Văn Hoa cố ý hay vô tình hủy hoại sạch sẽ. Bố mẹ trong lòng cô chỉ là một danh từ ấm áp, nhưng đã là sự tồn tại mà cả đời này cũng không thể nào chạm tới được. Thế nhưng hiện tại lại có một người đột nhiên xuất hiện nói rằng ông ta là bạn của bố mẹ cô.

Theo bản năng của Diệp Sanh Ca là không tin, nhưng cô chợt nhớ tới buổi tối hôm tiệc rượu hôm đó, dường như Quân Hoa cố ý quan sát cô vài lần, lúc đó cô không để ý, nhưng bây giờ ngẫm lại chẳng lẽ lúc đó ông ta đã nhận ra cô rồi sao?

“Ngài thật sự là bạn của bố mẹ tôi sao?” Diệp Sanh Ca không nhịn được hỏi.

“Phải, bố cô tên là Diệp Hạo Thành đúng không?” Quân Hoa thở dài: “Tôi từng công tác cùng ông ấy, tôi còn biết trên mặt cô có một vết bớt… Bố cô từng cho tôi xem ảnh của cô, hơn nữa cô và mẹ cô rất giống nhau.”

Diệp Sanh Ca đột nhiên nắm chặt điện thoại, nhưng giọng điệu vẫn cảnh giác: “Được rồi, coi như ngài là bạn của bố mẹ tôi… Vậy thì ngài gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện gì?”

Cô không tin Quân Hoa chỉ định nói với cô chuyện này.

“Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh.” Quân Hoa thở dài: “Tôi muốn nói chuyện với cô về vết bớt của cô. Có phải cô đã tìm được cách giải quyết vết bớt đó rồi không?”

Hơi thở của Diệp Sanh Ca đột nhiên thay đổi.

Cô mím môi: “Ngài đang nói gì vậy? Nếu có cách giải quyết, tôi đã giải quyết từ lâu rồi.”

Quân Hoa cười lên: “Cô đừng lo lắng, tôi thật sự không có ác ý gì với cô. Mặc dù cô và Vũ Đồng có chút bất hòa, nhưng tôi cũng không đến mức vì vậy mà gây khó dễ với một cô gái nhỏ như cô, hơn nữa Kỷ Thời Đình là chồng của cô, tôi không có ý định đối đầu với cậu ta. Tôi biết vết bớt của cô đã nhỏ hơn trước rất nhiều. Tôi muốn nói là, bất kể cô đang dùng cách gì, hy vọng cô có thể dừng lại. Giữ lại vết bớt đó là có lợi cho cô.”

“Ý của ngài là gì?” Cuối cùng Diệp Sanh Ca không thể giữ được bình tĩnh, lật người ngồi dậy.

“Nói qua điện thoại không rõ ràng, nếu cô không ngại, có thể dành chút thời gian gặp mặt tôi một chút không? Ở đây tôi còn một số tư liệu về bố mẹ cô, có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú.” Quân Hoa nhẹ giọng nói: “Chờ khi nào cô rảnh, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

“Ngài…” Diệp Sanh Ca vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, bỗng chốc chưa hoàn hồn lại được.

“Tóm lại, xin cô nhất định phải giữ lại vết bớt đó.” Quân Hoa nói: “Tôi chờ điện thoại của cô.”

Diệp Sanh Ca nghe tiếng tút tút trong điện thoại mà đầu óc rối bời. Nếu nói vết bớt này nhất định phải giữ lại, vậy sự nghiệp diễn xuất của cô phải làm sao? Điều đó có nghĩa là cô có thể sẽ vĩnh viễn không thể mang thai, vậy cô và Kỷ Thời Đình phải làm sao?

Lừa người sao? Một vết bớt thì có lợi ích gì chứ?

Thế nhưng, nghĩ đến cách xóa bỏ vết bớt, cô không khỏi bất an… Dẫu sao cách xóa bỏ vết bớt đã thật kỳ lạ như vậy, thì bản thân vết bớt này chỉ có thể còn kỳ lạ hơn.

Diệp Sanh Ca cắn môi, đột nhiên có chút bực bội đấm mạnh xuống giường một cái. Vốn tưởng rằng tối nay có thể loại bỏ hoàn toàn phiền não này, vậy mà lại bị thông báo là không thể xóa bỏ vết bớt.

Mặc dù cô cảm thấy rất vô lý, nhưng lại không dám mạo hiểm.

Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình bước vào.

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Nói ra có thể khiến người ta khó tin, nhưng sự thật là Diệp Sanh Ca hoàn toàn không biết gì về bố mẹ mình.Cô chỉ nhớ luật sư từng nói với rằng bố mẹ cô là những nhà ngoại giao xuất sắc, qua đời trong cuộc chiến tranh loạn lạc tại nơi đóng quân, để lại cho cô bao nhiêu tài sản, cô chỉ nhìn thấy tên của họ trên bản di chúc mà họ đã ký, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ hình dáng của họ.Tất cả bằng chứng về việc cô từng sống chung với bố mẹ đều bị Diệp Văn Hoa cố ý hay vô tình hủy hoại sạch sẽ. Bố mẹ trong lòng cô chỉ là một danh từ ấm áp, nhưng đã là sự tồn tại mà cả đời này cũng không thể nào chạm tới được. Thế nhưng hiện tại lại có một người đột nhiên xuất hiện nói rằng ông ta là bạn của bố mẹ cô.Theo bản năng của Diệp Sanh Ca là không tin, nhưng cô chợt nhớ tới buổi tối hôm tiệc rượu hôm đó, dường như Quân Hoa cố ý quan sát cô vài lần, lúc đó cô không để ý, nhưng bây giờ ngẫm lại chẳng lẽ lúc đó ông ta đã nhận ra cô rồi sao?“Ngài thật sự là bạn của bố mẹ tôi sao?” Diệp Sanh Ca không nhịn được hỏi.“Phải, bố cô tên là Diệp Hạo Thành đúng không?” Quân Hoa thở dài: “Tôi từng công tác cùng ông ấy, tôi còn biết trên mặt cô có một vết bớt… Bố cô từng cho tôi xem ảnh của cô, hơn nữa cô và mẹ cô rất giống nhau.”Diệp Sanh Ca đột nhiên nắm chặt điện thoại, nhưng giọng điệu vẫn cảnh giác: “Được rồi, coi như ngài là bạn của bố mẹ tôi… Vậy thì ngài gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện gì?”Cô không tin Quân Hoa chỉ định nói với cô chuyện này.“Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh.” Quân Hoa thở dài: “Tôi muốn nói chuyện với cô về vết bớt của cô. Có phải cô đã tìm được cách giải quyết vết bớt đó rồi không?”Hơi thở của Diệp Sanh Ca đột nhiên thay đổi.Cô mím môi: “Ngài đang nói gì vậy? Nếu có cách giải quyết, tôi đã giải quyết từ lâu rồi.”Quân Hoa cười lên: “Cô đừng lo lắng, tôi thật sự không có ác ý gì với cô. Mặc dù cô và Vũ Đồng có chút bất hòa, nhưng tôi cũng không đến mức vì vậy mà gây khó dễ với một cô gái nhỏ như cô, hơn nữa Kỷ Thời Đình là chồng của cô, tôi không có ý định đối đầu với cậu ta. Tôi biết vết bớt của cô đã nhỏ hơn trước rất nhiều. Tôi muốn nói là, bất kể cô đang dùng cách gì, hy vọng cô có thể dừng lại. Giữ lại vết bớt đó là có lợi cho cô.”“Ý của ngài là gì?” Cuối cùng Diệp Sanh Ca không thể giữ được bình tĩnh, lật người ngồi dậy.“Nói qua điện thoại không rõ ràng, nếu cô không ngại, có thể dành chút thời gian gặp mặt tôi một chút không? Ở đây tôi còn một số tư liệu về bố mẹ cô, có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú.” Quân Hoa nhẹ giọng nói: “Chờ khi nào cô rảnh, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”“Ngài…” Diệp Sanh Ca vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, bỗng chốc chưa hoàn hồn lại được.“Tóm lại, xin cô nhất định phải giữ lại vết bớt đó.” Quân Hoa nói: “Tôi chờ điện thoại của cô.”Diệp Sanh Ca nghe tiếng tút tút trong điện thoại mà đầu óc rối bời. Nếu nói vết bớt này nhất định phải giữ lại, vậy sự nghiệp diễn xuất của cô phải làm sao? Điều đó có nghĩa là cô có thể sẽ vĩnh viễn không thể mang thai, vậy cô và Kỷ Thời Đình phải làm sao?Lừa người sao? Một vết bớt thì có lợi ích gì chứ?Thế nhưng, nghĩ đến cách xóa bỏ vết bớt, cô không khỏi bất an… Dẫu sao cách xóa bỏ vết bớt đã thật kỳ lạ như vậy, thì bản thân vết bớt này chỉ có thể còn kỳ lạ hơn.Diệp Sanh Ca cắn môi, đột nhiên có chút bực bội đấm mạnh xuống giường một cái. Vốn tưởng rằng tối nay có thể loại bỏ hoàn toàn phiền não này, vậy mà lại bị thông báo là không thể xóa bỏ vết bớt.Mặc dù cô cảm thấy rất vô lý, nhưng lại không dám mạo hiểm.Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình bước vào.

Chương 382