Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 396
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca giật mình hoảng hốt: “Anh… anh… anh muốn ban ngày đến thăm phim trường sao?”Nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình tối sầm lại.“Nói thẳng ra thì hình như anh là nhà đầu tư?” Anh chậm rãi nói: “Em không muốn anh đến hả?”“Đương nhiên là không phải.” Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng người đàn ông này xuất hiện ở phim trường: “Chỉ cảm thấy không cần thiết thôi.”“Anh cảm thấy rất cần thiết.” Người đàn ông đầy ẩn ý nói, đầu ngón tay nóng bỏng lướt nhẹ trên má cô, giọng nói khàn xuống: “Kết thúc rồi hả?”Diệp Sanh Ca ngẩn người, chợt bừng tỉnh.“A… vẫn chưa.”“Lâu như vậy sao?” Anh có chút thiếu kiên nhẫn.“Em thường phải duy trì một tuần, đây mới là ngày thứ năm.” Cô chột dạ nói.“Đạo diễn Trần biết về vết bớt của em chứ?” Người đàn ông hơi nhướng mày.Diệp Sanh Ca mím chặt môi, khẽ lắc đầu, cô vốn tưởng rằng có thể giải quyết vết bớt này trước khi gặp đạo diễn Trần, ai ngờ lại xảy ra biến cố. Hôm nay cô theo bản năng lựa chọn giấu diếm, vì vậy đã dùng kem nền và che khuyết điểm che đi vết bớt, nhưng cô đột nhiên nhận ra hóa ra cô đã không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.Nếu như cô lựa chọn tham gia bộ phim của đạo diễn Trần, đồng nghĩa với việc cô phải loại bỏ vết bớt này, nếu như cô không muốn loại bỏ, vậy thì nên lập tức từ chối vai diễn, chẳng lẽ đợi đến lúc bấm máy quay mới nói với Trần An Chi sao? Như vậy thật sự quá thiếu chuyên nghiệp.“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình mơ hồ nhận ra điều gì, anh nâng mặt cô lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm.“Em…” Cô mấp máy môi, trong lòng vô cùng đấu tranh.Cô không muốn làm khó anh. Nhưng bọn họ đã là vợ chồng, dù cô lựa chọn như thế nào, anh cũng phải cùng cô gánh vác hậu quả, cho nên, cô nên cho anh biết.Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông – Cô có nên tin tưởng anh không? Tin tưởng anh một cách triệt để.Kỷ Thời Đình nhìn ra sự do dự của cô, vì vậy anh không hề thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi.Diệp Sanh Ca khẽ mấp máy môi, đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ the thé: “Kỷ Thời Đình!”Diệp Sanh Ca giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.Là… Lăng Vũ Đồng?Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, đưa tay hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Sanh Ca đang định bò sang ghế phụ, thì bị Kỷ Thời Đình giữ chặt eo không cho cô nhúc nhích.Cô đành phải duy trì tư thế mờ ám này – Nếu để người khác nhìn thấy, có lẽ cô sẽ ngại ngùng, nhưng nếu người xem là Lăng Vũ Đồng, vậy thì cô cũng chẳng ngại thân mật với Kỷ Thời Đình.“Có chuyện gì?” Giọng người đàn ông lạnh nhạt hỏi.Lăng Vũ Đồng đứng bên ngoài, nhìn hai người đang dựa vào nhau, hốc mắt lập tức đỏ hoe.“Đạo diễn Trần vừa nói với em là ông ấy đã quyết định để Diệp Sanh Ca đóng vai nữ chính.” Lăng Vũ Đồng uất ức nói: “Rốt cuộc anh đã bỏ ra cái giá gì mới khiến đạo diễn Trần đưa ra quyết định như vậy? Cô ta đối với anh quan trọng đến thế sao?”Diệp Sanh Ca lập tức nổi giận, tuy rằng cơ hội là do Kỷ Thời Đình giúp cô giành lấy, nhưng việc có được vai diễn này hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân cô.“Có là vậy thì đã sao?” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ tôi, tôi vẫn có thể giành cho cô ấy phúc lợi nhỏ này.”“Anh…” Lăng Vũ Đồng nhìn gương mặt tuấn tú cao quý của người đàn ông, mà đột nhiên nhớ tới lời Tạ Tư Ỷ nói với cô ta hôm đó.Rõ ràng cô ta mới là thanh mai trúc mã của người đàn ông này, cô ta mới là người đã đồng hành cùng người đàn ông này hơn mười năm, cô ta còn sinh Tiểu Tranh cho anh ta.Thế nhưng người đàn ông này lại coi người phụ nữ khác như báu vật.Sự đau lòng bị thay thế bởi lòng ghen tị và không cam lòng, cô ta siết chặt nắm đấm: “Kỷ Thời Đình, anh quên em là nhiếp ảnh gia riêng của Trần An Chi sao? Em và đạo diễn Trần đã hợp tác ba bộ phim rồi, sắp tới sẽ hợp tác bộ thứ tư, anh cảm thấy, là em – người hợp tác ăn ý với ông ấy quan trọng hơn, hay là Diệp Sanh Ca – nữ chính quan trọng hơn?”“Lăng Vũ Đồng!” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên lạnh lẽo.“Em không có ý định uy hiếp ai.” Cô ta ngẩng cao cằm, giọng nói trở nên bình tĩnh và chuyên nghiệp: “Mà là, trên phương diện khách quan, em không thể cộng tác với cô ta. Em và cô ta không thể ở cùng một đoàn phim.”
Diệp Sanh Ca giật mình hoảng hốt: “Anh… anh… anh muốn ban ngày đến thăm phim trường sao?”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình tối sầm lại.
“Nói thẳng ra thì hình như anh là nhà đầu tư?” Anh chậm rãi nói: “Em không muốn anh đến hả?”
“Đương nhiên là không phải.” Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng người đàn ông này xuất hiện ở phim trường: “Chỉ cảm thấy không cần thiết thôi.”
“Anh cảm thấy rất cần thiết.” Người đàn ông đầy ẩn ý nói, đầu ngón tay nóng bỏng lướt nhẹ trên má cô, giọng nói khàn xuống: “Kết thúc rồi hả?”
Diệp Sanh Ca ngẩn người, chợt bừng tỉnh.
“A… vẫn chưa.”
“Lâu như vậy sao?” Anh có chút thiếu kiên nhẫn.
“Em thường phải duy trì một tuần, đây mới là ngày thứ năm.” Cô chột dạ nói.
“Đạo diễn Trần biết về vết bớt của em chứ?” Người đàn ông hơi nhướng mày.
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, khẽ lắc đầu, cô vốn tưởng rằng có thể giải quyết vết bớt này trước khi gặp đạo diễn Trần, ai ngờ lại xảy ra biến cố. Hôm nay cô theo bản năng lựa chọn giấu diếm, vì vậy đã dùng kem nền và che khuyết điểm che đi vết bớt, nhưng cô đột nhiên nhận ra hóa ra cô đã không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.
Nếu như cô lựa chọn tham gia bộ phim của đạo diễn Trần, đồng nghĩa với việc cô phải loại bỏ vết bớt này, nếu như cô không muốn loại bỏ, vậy thì nên lập tức từ chối vai diễn, chẳng lẽ đợi đến lúc bấm máy quay mới nói với Trần An Chi sao? Như vậy thật sự quá thiếu chuyên nghiệp.
“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình mơ hồ nhận ra điều gì, anh nâng mặt cô lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Em…” Cô mấp máy môi, trong lòng vô cùng đấu tranh.
Cô không muốn làm khó anh. Nhưng bọn họ đã là vợ chồng, dù cô lựa chọn như thế nào, anh cũng phải cùng cô gánh vác hậu quả, cho nên, cô nên cho anh biết.
Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông – Cô có nên tin tưởng anh không? Tin tưởng anh một cách triệt để.
Kỷ Thời Đình nhìn ra sự do dự của cô, vì vậy anh không hề thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp Sanh Ca khẽ mấp máy môi, đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ the thé: “Kỷ Thời Đình!”
Diệp Sanh Ca giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Là… Lăng Vũ Đồng?
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, đưa tay hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Sanh Ca đang định bò sang ghế phụ, thì bị Kỷ Thời Đình giữ chặt eo không cho cô nhúc nhích.
Cô đành phải duy trì tư thế mờ ám này – Nếu để người khác nhìn thấy, có lẽ cô sẽ ngại ngùng, nhưng nếu người xem là Lăng Vũ Đồng, vậy thì cô cũng chẳng ngại thân mật với Kỷ Thời Đình.
“Có chuyện gì?” Giọng người đàn ông lạnh nhạt hỏi.
Lăng Vũ Đồng đứng bên ngoài, nhìn hai người đang dựa vào nhau, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
“Đạo diễn Trần vừa nói với em là ông ấy đã quyết định để Diệp Sanh Ca đóng vai nữ chính.” Lăng Vũ Đồng uất ức nói: “Rốt cuộc anh đã bỏ ra cái giá gì mới khiến đạo diễn Trần đưa ra quyết định như vậy? Cô ta đối với anh quan trọng đến thế sao?”
Diệp Sanh Ca lập tức nổi giận, tuy rằng cơ hội là do Kỷ Thời Đình giúp cô giành lấy, nhưng việc có được vai diễn này hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân cô.
“Có là vậy thì đã sao?” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ tôi, tôi vẫn có thể giành cho cô ấy phúc lợi nhỏ này.”
“Anh…” Lăng Vũ Đồng nhìn gương mặt tuấn tú cao quý của người đàn ông, mà đột nhiên nhớ tới lời Tạ Tư Ỷ nói với cô ta hôm đó.
Rõ ràng cô ta mới là thanh mai trúc mã của người đàn ông này, cô ta mới là người đã đồng hành cùng người đàn ông này hơn mười năm, cô ta còn sinh Tiểu Tranh cho anh ta.
Thế nhưng người đàn ông này lại coi người phụ nữ khác như báu vật.
Sự đau lòng bị thay thế bởi lòng ghen tị và không cam lòng, cô ta siết chặt nắm đấm: “Kỷ Thời Đình, anh quên em là nhiếp ảnh gia riêng của Trần An Chi sao? Em và đạo diễn Trần đã hợp tác ba bộ phim rồi, sắp tới sẽ hợp tác bộ thứ tư, anh cảm thấy, là em – người hợp tác ăn ý với ông ấy quan trọng hơn, hay là Diệp Sanh Ca – nữ chính quan trọng hơn?”
“Lăng Vũ Đồng!” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên lạnh lẽo.
“Em không có ý định uy hiếp ai.” Cô ta ngẩng cao cằm, giọng nói trở nên bình tĩnh và chuyên nghiệp: “Mà là, trên phương diện khách quan, em không thể cộng tác với cô ta. Em và cô ta không thể ở cùng một đoàn phim.”
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca giật mình hoảng hốt: “Anh… anh… anh muốn ban ngày đến thăm phim trường sao?”Nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình tối sầm lại.“Nói thẳng ra thì hình như anh là nhà đầu tư?” Anh chậm rãi nói: “Em không muốn anh đến hả?”“Đương nhiên là không phải.” Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng người đàn ông này xuất hiện ở phim trường: “Chỉ cảm thấy không cần thiết thôi.”“Anh cảm thấy rất cần thiết.” Người đàn ông đầy ẩn ý nói, đầu ngón tay nóng bỏng lướt nhẹ trên má cô, giọng nói khàn xuống: “Kết thúc rồi hả?”Diệp Sanh Ca ngẩn người, chợt bừng tỉnh.“A… vẫn chưa.”“Lâu như vậy sao?” Anh có chút thiếu kiên nhẫn.“Em thường phải duy trì một tuần, đây mới là ngày thứ năm.” Cô chột dạ nói.“Đạo diễn Trần biết về vết bớt của em chứ?” Người đàn ông hơi nhướng mày.Diệp Sanh Ca mím chặt môi, khẽ lắc đầu, cô vốn tưởng rằng có thể giải quyết vết bớt này trước khi gặp đạo diễn Trần, ai ngờ lại xảy ra biến cố. Hôm nay cô theo bản năng lựa chọn giấu diếm, vì vậy đã dùng kem nền và che khuyết điểm che đi vết bớt, nhưng cô đột nhiên nhận ra hóa ra cô đã không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.Nếu như cô lựa chọn tham gia bộ phim của đạo diễn Trần, đồng nghĩa với việc cô phải loại bỏ vết bớt này, nếu như cô không muốn loại bỏ, vậy thì nên lập tức từ chối vai diễn, chẳng lẽ đợi đến lúc bấm máy quay mới nói với Trần An Chi sao? Như vậy thật sự quá thiếu chuyên nghiệp.“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình mơ hồ nhận ra điều gì, anh nâng mặt cô lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm.“Em…” Cô mấp máy môi, trong lòng vô cùng đấu tranh.Cô không muốn làm khó anh. Nhưng bọn họ đã là vợ chồng, dù cô lựa chọn như thế nào, anh cũng phải cùng cô gánh vác hậu quả, cho nên, cô nên cho anh biết.Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông – Cô có nên tin tưởng anh không? Tin tưởng anh một cách triệt để.Kỷ Thời Đình nhìn ra sự do dự của cô, vì vậy anh không hề thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi.Diệp Sanh Ca khẽ mấp máy môi, đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ the thé: “Kỷ Thời Đình!”Diệp Sanh Ca giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.Là… Lăng Vũ Đồng?Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, đưa tay hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Sanh Ca đang định bò sang ghế phụ, thì bị Kỷ Thời Đình giữ chặt eo không cho cô nhúc nhích.Cô đành phải duy trì tư thế mờ ám này – Nếu để người khác nhìn thấy, có lẽ cô sẽ ngại ngùng, nhưng nếu người xem là Lăng Vũ Đồng, vậy thì cô cũng chẳng ngại thân mật với Kỷ Thời Đình.“Có chuyện gì?” Giọng người đàn ông lạnh nhạt hỏi.Lăng Vũ Đồng đứng bên ngoài, nhìn hai người đang dựa vào nhau, hốc mắt lập tức đỏ hoe.“Đạo diễn Trần vừa nói với em là ông ấy đã quyết định để Diệp Sanh Ca đóng vai nữ chính.” Lăng Vũ Đồng uất ức nói: “Rốt cuộc anh đã bỏ ra cái giá gì mới khiến đạo diễn Trần đưa ra quyết định như vậy? Cô ta đối với anh quan trọng đến thế sao?”Diệp Sanh Ca lập tức nổi giận, tuy rằng cơ hội là do Kỷ Thời Đình giúp cô giành lấy, nhưng việc có được vai diễn này hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân cô.“Có là vậy thì đã sao?” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ tôi, tôi vẫn có thể giành cho cô ấy phúc lợi nhỏ này.”“Anh…” Lăng Vũ Đồng nhìn gương mặt tuấn tú cao quý của người đàn ông, mà đột nhiên nhớ tới lời Tạ Tư Ỷ nói với cô ta hôm đó.Rõ ràng cô ta mới là thanh mai trúc mã của người đàn ông này, cô ta mới là người đã đồng hành cùng người đàn ông này hơn mười năm, cô ta còn sinh Tiểu Tranh cho anh ta.Thế nhưng người đàn ông này lại coi người phụ nữ khác như báu vật.Sự đau lòng bị thay thế bởi lòng ghen tị và không cam lòng, cô ta siết chặt nắm đấm: “Kỷ Thời Đình, anh quên em là nhiếp ảnh gia riêng của Trần An Chi sao? Em và đạo diễn Trần đã hợp tác ba bộ phim rồi, sắp tới sẽ hợp tác bộ thứ tư, anh cảm thấy, là em – người hợp tác ăn ý với ông ấy quan trọng hơn, hay là Diệp Sanh Ca – nữ chính quan trọng hơn?”“Lăng Vũ Đồng!” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên lạnh lẽo.“Em không có ý định uy hiếp ai.” Cô ta ngẩng cao cằm, giọng nói trở nên bình tĩnh và chuyên nghiệp: “Mà là, trên phương diện khách quan, em không thể cộng tác với cô ta. Em và cô ta không thể ở cùng một đoàn phim.”