Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 539
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Ánh đèn đường chiếu xuống, tạo ra bóng hai người ôm nhau, gắn kết như thể sẽ không bao giờ rời xa. Cả thế giới tĩnh lặng, dường như thời gian đã ngừng trôi tại khoảnh khắc này.Diệp Sanh Ca không kiềm được nghĩ, nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.“Còn lạnh không?” Bàn tay nóng rực của người đàn ông luồn vào tóc cô, giọng trầm ấm đầy dịu dàng.Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, bỗng nhiên cất tiếng nghẹn ngào: “Kỷ Thời Đình.”“Ừ?”“Anh… định bao giờ mới khôi phục ký ức?”“Chuyện này, anh làm sao kiểm soát được.” Giọng anh nghe có vẻ khó hiểu, “Câu hỏi của em thật kỳ lạ.”Diệp Sanh Ca cạn lời.“Yên tâm, mất trí nhớ cũng không cản trở anh ngủ với em.” Anh bỗng cười khẽ, nắm lấy hai tay cô, “Chúng ta về nhà thôi.”…Phòng ngủ của Diệp Sanh Ca có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng.Cô tắm xong bước ra, liền thấy Kỷ Thời Đình đang ngồi bên mép giường, trong tay nắm chặt một sợi dây chuyền, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt đầy thâm trầm.Nghe thấy tiếng động, anh thản nhiên ném sợi dây chuyền xuống đất, ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói đã nhuốm chút khàn khàn của dục vọng: “Lại đây.”Người đàn ông đã tắm trước đó, đôi mày đen sắc nét, nụ cười ấm áp nhưng lười biếng. Anh mặc áo choàng tắm, dây lưng buộc lỏng lẻo, cơ bụng rắn chắc thoáng ẩn hiện.Trong khoảnh khắc đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy mơ hồ. Cảnh tượng này tại biệt thự Thiên Phàm đã xảy ra vô số lần. Dường như ngoài địa điểm khác nhau, mọi thứ đều không thay đổi, anh vẫn là Kỷ Thời Đình, cô vẫn là vợ anh.Diệp Sanh Ca chớp mắt, cố gắng nén lại cảm giác chua xót vừa dâng lên trong lòng, cô ngoan ngoãn bước đến bên anh, rơi vào vòng tay anh. Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, để cô ngồi lên đùi anh.Khoảng cách giữa hai người gần như không còn, khí tức mạnh mẽ từ người đàn ông khiến Diệp Sanh Ca hơi choáng váng. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng của anh, như thể có chút do dự.Kỷ Thời Đình khẽ cười, ngẩng đầu một chút, hôn lên môi cô.Nụ hôn này kéo dài bất thường, âm thanh của đôi môi quấn quýt nghe rõ mồn một và đầy ám muội. Khi nụ hôn kết thúc, Diệp Sanh Ca bất ngờ cúi đầu, siết chặt vòng tay, úp mặt vào cổ anh, hơi thở vốn đã gấp gáp lại càng thêm rối loạn.Yết hầu Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, những nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống má cô, giọng khàn khàn mơ hồ: “Sao thế?”Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, nhưng không thốt lên lời.Kỷ Thời Đình đưa tay nâng mặt cô lên, nhưng phát hiện ra khóe mắt cô đã đỏ hoe.Đồng tử anh đột nhiên co lại đến cực độ, tay anh siết chặt eo cô, các mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ từng đường.“Sợ à?” Anh cười khàn, “Xem ra trước đây anh giỏi trên giường lắm, chưa bắt đầu em đã sợ khóc rồi.”Tất cả cảm xúc u buồn trong lòng Diệp Sanh Ca bị câu nói này phá tan tành. Cô đỏ mắt lườm anh, giọng vẫn nghẹn ngào: “Không phải.”“Vậy là quá phấn khích rồi.” Giọng anh khàn đặc chắc chắn, bàn tay nóng bỏng vuốt ve má cô.Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy tâm sự của anh, lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn.Anh rất lo cho cô, cũng rất đau lòng vì cô, cô đều biết. Vì vậy, dù ở lại bên cạnh cô nguy hiểm đến đâu, dù cô có nói những lời cương quyết đến mức nào, người đàn ông này cũng không thể thực sự bỏ cô lại một mình.
Ánh đèn đường chiếu xuống, tạo ra bóng hai người ôm nhau, gắn kết như thể sẽ không bao giờ rời xa. Cả thế giới tĩnh lặng, dường như thời gian đã ngừng trôi tại khoảnh khắc này.
Diệp Sanh Ca không kiềm được nghĩ, nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
“Còn lạnh không?” Bàn tay nóng rực của người đàn ông luồn vào tóc cô, giọng trầm ấm đầy dịu dàng.
Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, bỗng nhiên cất tiếng nghẹn ngào: “Kỷ Thời Đình.”
“Ừ?”
“Anh… định bao giờ mới khôi phục ký ức?”
“Chuyện này, anh làm sao kiểm soát được.” Giọng anh nghe có vẻ khó hiểu, “Câu hỏi của em thật kỳ lạ.”
Diệp Sanh Ca cạn lời.
“Yên tâm, mất trí nhớ cũng không cản trở anh ngủ với em.” Anh bỗng cười khẽ, nắm lấy hai tay cô, “Chúng ta về nhà thôi.”
…
Phòng ngủ của Diệp Sanh Ca có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng.
Cô tắm xong bước ra, liền thấy Kỷ Thời Đình đang ngồi bên mép giường, trong tay nắm chặt một sợi dây chuyền, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt đầy thâm trầm.
Nghe thấy tiếng động, anh thản nhiên ném sợi dây chuyền xuống đất, ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói đã nhuốm chút khàn khàn của dục vọng: “Lại đây.”
Người đàn ông đã tắm trước đó, đôi mày đen sắc nét, nụ cười ấm áp nhưng lười biếng. Anh mặc áo choàng tắm, dây lưng buộc lỏng lẻo, cơ bụng rắn chắc thoáng ẩn hiện.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy mơ hồ. Cảnh tượng này tại biệt thự Thiên Phàm đã xảy ra vô số lần. Dường như ngoài địa điểm khác nhau, mọi thứ đều không thay đổi, anh vẫn là Kỷ Thời Đình, cô vẫn là vợ anh.
Diệp Sanh Ca chớp mắt, cố gắng nén lại cảm giác chua xót vừa dâng lên trong lòng, cô ngoan ngoãn bước đến bên anh, rơi vào vòng tay anh. Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, để cô ngồi lên đùi anh.
Khoảng cách giữa hai người gần như không còn, khí tức mạnh mẽ từ người đàn ông khiến Diệp Sanh Ca hơi choáng váng. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng của anh, như thể có chút do dự.
Kỷ Thời Đình khẽ cười, ngẩng đầu một chút, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này kéo dài bất thường, âm thanh của đôi môi quấn quýt nghe rõ mồn một và đầy ám muội. Khi nụ hôn kết thúc, Diệp Sanh Ca bất ngờ cúi đầu, siết chặt vòng tay, úp mặt vào cổ anh, hơi thở vốn đã gấp gáp lại càng thêm rối loạn.
Yết hầu Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, những nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống má cô, giọng khàn khàn mơ hồ: “Sao thế?”
Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, nhưng không thốt lên lời.
Kỷ Thời Đình đưa tay nâng mặt cô lên, nhưng phát hiện ra khóe mắt cô đã đỏ hoe.
Đồng tử anh đột nhiên co lại đến cực độ, tay anh siết chặt eo cô, các mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ từng đường.
“Sợ à?” Anh cười khàn, “Xem ra trước đây anh giỏi trên giường lắm, chưa bắt đầu em đã sợ khóc rồi.”
Tất cả cảm xúc u buồn trong lòng Diệp Sanh Ca bị câu nói này phá tan tành. Cô đỏ mắt lườm anh, giọng vẫn nghẹn ngào: “Không phải.”
“Vậy là quá phấn khích rồi.” Giọng anh khàn đặc chắc chắn, bàn tay nóng bỏng vuốt ve má cô.
Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy tâm sự của anh, lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn.
Anh rất lo cho cô, cũng rất đau lòng vì cô, cô đều biết. Vì vậy, dù ở lại bên cạnh cô nguy hiểm đến đâu, dù cô có nói những lời cương quyết đến mức nào, người đàn ông này cũng không thể thực sự bỏ cô lại một mình.
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Ánh đèn đường chiếu xuống, tạo ra bóng hai người ôm nhau, gắn kết như thể sẽ không bao giờ rời xa. Cả thế giới tĩnh lặng, dường như thời gian đã ngừng trôi tại khoảnh khắc này.Diệp Sanh Ca không kiềm được nghĩ, nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.“Còn lạnh không?” Bàn tay nóng rực của người đàn ông luồn vào tóc cô, giọng trầm ấm đầy dịu dàng.Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, bỗng nhiên cất tiếng nghẹn ngào: “Kỷ Thời Đình.”“Ừ?”“Anh… định bao giờ mới khôi phục ký ức?”“Chuyện này, anh làm sao kiểm soát được.” Giọng anh nghe có vẻ khó hiểu, “Câu hỏi của em thật kỳ lạ.”Diệp Sanh Ca cạn lời.“Yên tâm, mất trí nhớ cũng không cản trở anh ngủ với em.” Anh bỗng cười khẽ, nắm lấy hai tay cô, “Chúng ta về nhà thôi.”…Phòng ngủ của Diệp Sanh Ca có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng.Cô tắm xong bước ra, liền thấy Kỷ Thời Đình đang ngồi bên mép giường, trong tay nắm chặt một sợi dây chuyền, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt đầy thâm trầm.Nghe thấy tiếng động, anh thản nhiên ném sợi dây chuyền xuống đất, ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói đã nhuốm chút khàn khàn của dục vọng: “Lại đây.”Người đàn ông đã tắm trước đó, đôi mày đen sắc nét, nụ cười ấm áp nhưng lười biếng. Anh mặc áo choàng tắm, dây lưng buộc lỏng lẻo, cơ bụng rắn chắc thoáng ẩn hiện.Trong khoảnh khắc đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy mơ hồ. Cảnh tượng này tại biệt thự Thiên Phàm đã xảy ra vô số lần. Dường như ngoài địa điểm khác nhau, mọi thứ đều không thay đổi, anh vẫn là Kỷ Thời Đình, cô vẫn là vợ anh.Diệp Sanh Ca chớp mắt, cố gắng nén lại cảm giác chua xót vừa dâng lên trong lòng, cô ngoan ngoãn bước đến bên anh, rơi vào vòng tay anh. Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, để cô ngồi lên đùi anh.Khoảng cách giữa hai người gần như không còn, khí tức mạnh mẽ từ người đàn ông khiến Diệp Sanh Ca hơi choáng váng. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng của anh, như thể có chút do dự.Kỷ Thời Đình khẽ cười, ngẩng đầu một chút, hôn lên môi cô.Nụ hôn này kéo dài bất thường, âm thanh của đôi môi quấn quýt nghe rõ mồn một và đầy ám muội. Khi nụ hôn kết thúc, Diệp Sanh Ca bất ngờ cúi đầu, siết chặt vòng tay, úp mặt vào cổ anh, hơi thở vốn đã gấp gáp lại càng thêm rối loạn.Yết hầu Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, những nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống má cô, giọng khàn khàn mơ hồ: “Sao thế?”Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu, nhưng không thốt lên lời.Kỷ Thời Đình đưa tay nâng mặt cô lên, nhưng phát hiện ra khóe mắt cô đã đỏ hoe.Đồng tử anh đột nhiên co lại đến cực độ, tay anh siết chặt eo cô, các mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ từng đường.“Sợ à?” Anh cười khàn, “Xem ra trước đây anh giỏi trên giường lắm, chưa bắt đầu em đã sợ khóc rồi.”Tất cả cảm xúc u buồn trong lòng Diệp Sanh Ca bị câu nói này phá tan tành. Cô đỏ mắt lườm anh, giọng vẫn nghẹn ngào: “Không phải.”“Vậy là quá phấn khích rồi.” Giọng anh khàn đặc chắc chắn, bàn tay nóng bỏng vuốt ve má cô.Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy tâm sự của anh, lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn.Anh rất lo cho cô, cũng rất đau lòng vì cô, cô đều biết. Vì vậy, dù ở lại bên cạnh cô nguy hiểm đến đâu, dù cô có nói những lời cương quyết đến mức nào, người đàn ông này cũng không thể thực sự bỏ cô lại một mình.