Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 567
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm, yết hầu của anh vô thức chuyển động, anh khàn giọng “Ừ” một tiếng.“Anh phải trả lời là có hoặc không chứ.” Diệp Sanh Ca không hài lòng với sự lấp lửng của anh.Kỷ Thời Đình nắm chặt eo cô, trong đôi mắt đen sâu của anh đã tràn đầy h@m muốn mãnh liệt.“Có.” Anh cười khẽ thốt ra từ này, rồi giữ chặt gáy cô, kéo cô xuống và hôn lên môi cô.Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, hốc mắt cô có chút nóng lên.Kết thúc nụ hôn sâu đó, cô mỉm cười với anh một cách đầy quyến rũ và quyết định thực hiện lời hứa của mình. Cô chậm rãi ngồi dậy, rồi ngồi lên người anh…Cơ thể trắng nõn của cô lọt vào tầm mắt của Kỷ Thời Đình, hơi thở của anh lập tức trở nên hỗn loạn.…Tư thế này khiến cô mệt mỏi hơn cô tưởng tượng, chẳng bao lâu sau cô đã kiệt sức. Cuối cùng, cô phải nhờ đến sự hỗ trợ của anh để kết thúc.Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ không ngừng, nhưng nhiệt độ trong phòng lại chưa bao giờ hạ xuống.Đêm nay đầy lãng mạn, như một giấc mộng. Nụ cười của người phụ nữ ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đầy ắp tình yêu dành cho anh. Kỷ Thời Đình chìm đắm trong sự dịu dàng mềm mại của cô, gần như không thể thoát ra. Vì thế, anh không nhận ra nét buồn bã và sự lưu luyến ẩn hiện trong đôi mắt của cô.Mãi sau này, khi Kỷ Thời Đình nhớ lại đêm đó, anh mới nhận ra rằng nét buồn đó đã luôn ẩn trong mỗi nụ cười ngọt ngào của cô, từ lúc anh đưa cô ra khỏi nhà Tiêu Duệ Lãng.Nửa đêm, sau những phút giây ân ái cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Sanh Ca rõ ràng đã kiệt sức, cô cuộn tròn trong vòng tay anh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Thấy cô đã ngủ say, Kỷ Thời Đình mới yên lòng nhắm mắt lại.…Sáng hôm sau, khi Kỷ Thời Đình tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.Thời gian không còn sớm, anh có chút ngạc nhiên vì hiếm khi anh ngủ sâu đến vậy. Theo phản xạ, anh quay đầu nhìn sang — giường bên cạnh trống không, anh bất ngờ ngồi bật dậy, trong phòng cũng không thấy bóng dáng Diệp Sanh Ca đâu.Hơi thở của Kỷ Thời Đình như bị ngưng lại trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của anh là có thể con người khác của cô đã xuất hiện. Nhưng nếu thật sự như vậy, anh không thể nào vẫn còn nguyên vẹn, và quan trọng hơn là anh không thể ngủ sâu đến thế.Anh nhặt áo choàng tắm lên, khoác vào người, bước nhanh ra khỏi phòng đến phòng khách: “Sanh Ca?”Kỷ Thời Đình nghĩ rằng có lẽ cô muốn tạo bất ngờ cho anh, như làm bữa sáng tình yêu gì đó, nhưng trong phòng khách chỉ có bóng dáng người giúp việc.“Thiếu gia, có chuyện gì sao?” Chị Tú thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn, lập tức tiến lại gần.“Thiếu phu nhân đâu rồi?” Kỷ Thời Đình siết chặt tay, ánh mắt đầy đáng sợ.Chị Tú giật mình: “Thiếu phu nhân đi rồi, cô ấy rời đi từ sáng sớm, nói là hôm nay có một hoạt động…”Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, giọng nói có phần mỉa mai: “Có hoạt động? Sao tôi không nghe cô ấy nói gì?”Chị Tú lập tức á khẩu.Kỷ Thời Đình mím chặt môi, lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng điện thoại hoàn toàn không liên lạc được.Anh nắm chặt điện thoại, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, gương mặt anh tối sầm lại đáng sợ.Chị Tú bị dọa đến mức đứng chôn chân tại chỗ: “Thiếu gia, đừng lo lắng, thiếu phu nhân chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu?”Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình trở nên u ám, anh không nói lời nào mà bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Tôn Diệp.“Kiểm tra giúp tôi xem hôm nay có lịch bay nào của Diệp Sanh Ca không.”“Không cần kiểm tra đâu.”Kỷ Thời Đình khựng lại, hạ điện thoại xuống, nhìn ông nội đang bước tới, giọng nói khàn đặc: “Ông nội, ông đã đưa Sanh Ca đi đâu rồi?”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm, yết hầu của anh vô thức chuyển động, anh khàn giọng “Ừ” một tiếng.
“Anh phải trả lời là có hoặc không chứ.” Diệp Sanh Ca không hài lòng với sự lấp lửng của anh.
Kỷ Thời Đình nắm chặt eo cô, trong đôi mắt đen sâu của anh đã tràn đầy h@m muốn mãnh liệt.
“Có.” Anh cười khẽ thốt ra từ này, rồi giữ chặt gáy cô, kéo cô xuống và hôn lên môi cô.
Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, hốc mắt cô có chút nóng lên.
Kết thúc nụ hôn sâu đó, cô mỉm cười với anh một cách đầy quyến rũ và quyết định thực hiện lời hứa của mình. Cô chậm rãi ngồi dậy, rồi ngồi lên người anh…
Cơ thể trắng nõn của cô lọt vào tầm mắt của Kỷ Thời Đình, hơi thở của anh lập tức trở nên hỗn loạn.
…
Tư thế này khiến cô mệt mỏi hơn cô tưởng tượng, chẳng bao lâu sau cô đã kiệt sức. Cuối cùng, cô phải nhờ đến sự hỗ trợ của anh để kết thúc.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ không ngừng, nhưng nhiệt độ trong phòng lại chưa bao giờ hạ xuống.
Đêm nay đầy lãng mạn, như một giấc mộng. Nụ cười của người phụ nữ ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đầy ắp tình yêu dành cho anh. Kỷ Thời Đình chìm đắm trong sự dịu dàng mềm mại của cô, gần như không thể thoát ra. Vì thế, anh không nhận ra nét buồn bã và sự lưu luyến ẩn hiện trong đôi mắt của cô.
Mãi sau này, khi Kỷ Thời Đình nhớ lại đêm đó, anh mới nhận ra rằng nét buồn đó đã luôn ẩn trong mỗi nụ cười ngọt ngào của cô, từ lúc anh đưa cô ra khỏi nhà Tiêu Duệ Lãng.
Nửa đêm, sau những phút giây ân ái cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Sanh Ca rõ ràng đã kiệt sức, cô cuộn tròn trong vòng tay anh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô đã ngủ say, Kỷ Thời Đình mới yên lòng nhắm mắt lại.
…
Sáng hôm sau, khi Kỷ Thời Đình tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.
Thời gian không còn sớm, anh có chút ngạc nhiên vì hiếm khi anh ngủ sâu đến vậy. Theo phản xạ, anh quay đầu nhìn sang — giường bên cạnh trống không, anh bất ngờ ngồi bật dậy, trong phòng cũng không thấy bóng dáng Diệp Sanh Ca đâu.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình như bị ngưng lại trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của anh là có thể con người khác của cô đã xuất hiện. Nhưng nếu thật sự như vậy, anh không thể nào vẫn còn nguyên vẹn, và quan trọng hơn là anh không thể ngủ sâu đến thế.
Anh nhặt áo choàng tắm lên, khoác vào người, bước nhanh ra khỏi phòng đến phòng khách: “Sanh Ca?”
Kỷ Thời Đình nghĩ rằng có lẽ cô muốn tạo bất ngờ cho anh, như làm bữa sáng tình yêu gì đó, nhưng trong phòng khách chỉ có bóng dáng người giúp việc.
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?” Chị Tú thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn, lập tức tiến lại gần.
“Thiếu phu nhân đâu rồi?” Kỷ Thời Đình siết chặt tay, ánh mắt đầy đáng sợ.
Chị Tú giật mình: “Thiếu phu nhân đi rồi, cô ấy rời đi từ sáng sớm, nói là hôm nay có một hoạt động…”
Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, giọng nói có phần mỉa mai: “Có hoạt động? Sao tôi không nghe cô ấy nói gì?”
Chị Tú lập tức á khẩu.
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng điện thoại hoàn toàn không liên lạc được.
Anh nắm chặt điện thoại, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, gương mặt anh tối sầm lại đáng sợ.
Chị Tú bị dọa đến mức đứng chôn chân tại chỗ: “Thiếu gia, đừng lo lắng, thiếu phu nhân chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu?”
Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình trở nên u ám, anh không nói lời nào mà bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Tôn Diệp.
“Kiểm tra giúp tôi xem hôm nay có lịch bay nào của Diệp Sanh Ca không.”
“Không cần kiểm tra đâu.”
Kỷ Thời Đình khựng lại, hạ điện thoại xuống, nhìn ông nội đang bước tới, giọng nói khàn đặc: “Ông nội, ông đã đưa Sanh Ca đi đâu rồi?”
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm, yết hầu của anh vô thức chuyển động, anh khàn giọng “Ừ” một tiếng.“Anh phải trả lời là có hoặc không chứ.” Diệp Sanh Ca không hài lòng với sự lấp lửng của anh.Kỷ Thời Đình nắm chặt eo cô, trong đôi mắt đen sâu của anh đã tràn đầy h@m muốn mãnh liệt.“Có.” Anh cười khẽ thốt ra từ này, rồi giữ chặt gáy cô, kéo cô xuống và hôn lên môi cô.Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, hốc mắt cô có chút nóng lên.Kết thúc nụ hôn sâu đó, cô mỉm cười với anh một cách đầy quyến rũ và quyết định thực hiện lời hứa của mình. Cô chậm rãi ngồi dậy, rồi ngồi lên người anh…Cơ thể trắng nõn của cô lọt vào tầm mắt của Kỷ Thời Đình, hơi thở của anh lập tức trở nên hỗn loạn.…Tư thế này khiến cô mệt mỏi hơn cô tưởng tượng, chẳng bao lâu sau cô đã kiệt sức. Cuối cùng, cô phải nhờ đến sự hỗ trợ của anh để kết thúc.Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ không ngừng, nhưng nhiệt độ trong phòng lại chưa bao giờ hạ xuống.Đêm nay đầy lãng mạn, như một giấc mộng. Nụ cười của người phụ nữ ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đầy ắp tình yêu dành cho anh. Kỷ Thời Đình chìm đắm trong sự dịu dàng mềm mại của cô, gần như không thể thoát ra. Vì thế, anh không nhận ra nét buồn bã và sự lưu luyến ẩn hiện trong đôi mắt của cô.Mãi sau này, khi Kỷ Thời Đình nhớ lại đêm đó, anh mới nhận ra rằng nét buồn đó đã luôn ẩn trong mỗi nụ cười ngọt ngào của cô, từ lúc anh đưa cô ra khỏi nhà Tiêu Duệ Lãng.Nửa đêm, sau những phút giây ân ái cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Sanh Ca rõ ràng đã kiệt sức, cô cuộn tròn trong vòng tay anh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Thấy cô đã ngủ say, Kỷ Thời Đình mới yên lòng nhắm mắt lại.…Sáng hôm sau, khi Kỷ Thời Đình tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.Thời gian không còn sớm, anh có chút ngạc nhiên vì hiếm khi anh ngủ sâu đến vậy. Theo phản xạ, anh quay đầu nhìn sang — giường bên cạnh trống không, anh bất ngờ ngồi bật dậy, trong phòng cũng không thấy bóng dáng Diệp Sanh Ca đâu.Hơi thở của Kỷ Thời Đình như bị ngưng lại trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của anh là có thể con người khác của cô đã xuất hiện. Nhưng nếu thật sự như vậy, anh không thể nào vẫn còn nguyên vẹn, và quan trọng hơn là anh không thể ngủ sâu đến thế.Anh nhặt áo choàng tắm lên, khoác vào người, bước nhanh ra khỏi phòng đến phòng khách: “Sanh Ca?”Kỷ Thời Đình nghĩ rằng có lẽ cô muốn tạo bất ngờ cho anh, như làm bữa sáng tình yêu gì đó, nhưng trong phòng khách chỉ có bóng dáng người giúp việc.“Thiếu gia, có chuyện gì sao?” Chị Tú thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn, lập tức tiến lại gần.“Thiếu phu nhân đâu rồi?” Kỷ Thời Đình siết chặt tay, ánh mắt đầy đáng sợ.Chị Tú giật mình: “Thiếu phu nhân đi rồi, cô ấy rời đi từ sáng sớm, nói là hôm nay có một hoạt động…”Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, giọng nói có phần mỉa mai: “Có hoạt động? Sao tôi không nghe cô ấy nói gì?”Chị Tú lập tức á khẩu.Kỷ Thời Đình mím chặt môi, lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng điện thoại hoàn toàn không liên lạc được.Anh nắm chặt điện thoại, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, gương mặt anh tối sầm lại đáng sợ.Chị Tú bị dọa đến mức đứng chôn chân tại chỗ: “Thiếu gia, đừng lo lắng, thiếu phu nhân chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu?”Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình trở nên u ám, anh không nói lời nào mà bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Tôn Diệp.“Kiểm tra giúp tôi xem hôm nay có lịch bay nào của Diệp Sanh Ca không.”“Không cần kiểm tra đâu.”Kỷ Thời Đình khựng lại, hạ điện thoại xuống, nhìn ông nội đang bước tới, giọng nói khàn đặc: “Ông nội, ông đã đưa Sanh Ca đi đâu rồi?”