Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 604

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca lẩm bẩm nói năng lộn xộn, men rượu xộc lên, cô lại ngã vào lòng người đàn ông, lần này răng lại cắn trúng xương quai xanh anh.Kỷ Thời Đình ánh mắt sâu thẳm, giữ cằm cô, cúi người hôn xuống.Trong miệng người con gái toàn mùi rượu nồng nàn, đôi môi mềm mại lạnh lẽo khiến Kỷ Thời Đình chìm đắm không thôi. Nụ hôn này càng ngày càng sâu, cũng càng lúc càng bá đạo mất khống chế, mãi đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ bất mãn, Kỷ Thời Đình mới thở d ốc một tiếng buông cô ra.Đáy mắt người đàn ông đã tràn ngập d ục vọng đen tối, yết hầu anh lên xuống, lật người đè cô xuống dưới thân, bàn tay nóng bỏng luồn vào trong lớp váy ngủ, phủ lên cơ thể mềm mại trơn láng của cô.Diệp Sanh Ca rất ngoan ngoãn, hay nói đúng hơn là, rượu khiến phản ứng của cô chậm chạp vô cùng, cả người đều ngây ngốc, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ nụ hôn sâu vừa rồi. Trong mắt cô tràn ngập hơi nước mông lung, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở hổn hển, bộ dạng này lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, khiến anh càng thêm không thể kìm chế.Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông tách hai chân cô ra, để cơ thể rắn chắc của mình ngăn cách bởi lớp vải vóc áp sát vào cô, sau đó lại cúi người hôn cô lần nữa, thế nhưng lần này, cô gái lại giãy dụa né tránh.“Đừng…” Cô khàn giọng thì thầm, “Anh… Anh không thể chạm vào em, như vậy là sai.”Kỷ Thời Đình gặm cắn gương mặt cô: “Rõ ràng là em đang quyến rũ anh.”“Hả?” Cô mờ mịt chớp chớp mắt.“Em nói, em muốn quyến rũ anh, để lén lút sinh con cho anh.” Người đàn ông khàn giọng cười khẽ, “Em nuốt lời sao?”“Em không có, em nói được làm được.” Cô theo bản năng phản bác, lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đầu óc trì độn nhất thời không nghĩ ra.“Ừm. Em là người giữ chữ tín.” Kỷ Thời Đình dịu dàng dỗ dành, “Thè lưỡi ra.”“Làm gì?” Cô ngây ngốc hỏi lại…“Không phải em muốn quyến rũ anh sao.” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, “Anh đang dạy em đấy.”Diệp Sanh Ca lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn hé môi, thè đầu lưỡi ra. Kỷ Thời Đình lập tức cúi người chặn môi cô lại, cuốn lấy lưỡi cô quấn quýt m út vào, nụ hôn này kết thúc, đôi môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông bắt đầu chuyển động xuống dưới. Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến run rẩy, hai tay theo bản năng vung lên muốn nắm lấy cái gì đó, lại bị người đàn ông giữ chặt trong không trung.“Kỷ Thời Đình…” Cô thở d ốc lên tiếng, “Lăng Vũ Đồng nói, anh… Anh chưa từng chạm vào cô ta…”Động tác của người đàn ông hơi khựng lại, anh khàn giọng hỏi: “Em tin sao?”“Em tin…” Giọng cô mang theo sự vui sướng và đắc ý khó giấu, “Chỉ có em… Chỉ có em mới được thấy dáng vẻ nồng nhiệt như lửa của anh.”Nồng nhiệt như lửa.Kỷ Thời Đình khàn giọng cười khẽ: “Không, em cũng chưa từng thấy.”“Hừ… Anh lại gạt em.”“Thật mà.” Người đàn ông cúi đầu cắn một cái lên người cô, giọng nói khàn đặc đến cực điểm, “Nhưng chẳng mấy chốc em sẽ được thấy thôi.”Cô có một thoáng ngây người, dường như không nhận ra câu nói của người đàn ông có ý nghĩa gì. Ngập ngừng một lát, cô lại nhỏ giọng nói: “Thời Đình, anh đừng gửi thiệp mời cho em, em mới không… mới không thèm đi xem anh kết hôn với người phụ nữ khác đâu.”Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, lại một lần nữa hôn lên môi cô.“Không phải em muốn chúc phúc cho anh sao.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng của cô gái.“Em…” Đôi môi bị người đàn ông ngậm lấy, giọng cô đứt quãng, “Em chúc phúc… Nhưng em không muốn nhìn thấy… Em sẽ chết vì ghen mất.”

Diệp Sanh Ca lẩm bẩm nói năng lộn xộn, men rượu xộc lên, cô lại ngã vào lòng người đàn ông, lần này răng lại cắn trúng xương quai xanh anh.

Kỷ Thời Đình ánh mắt sâu thẳm, giữ cằm cô, cúi người hôn xuống.

Trong miệng người con gái toàn mùi rượu nồng nàn, đôi môi mềm mại lạnh lẽo khiến Kỷ Thời Đình chìm đắm không thôi. Nụ hôn này càng ngày càng sâu, cũng càng lúc càng bá đạo mất khống chế, mãi đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ bất mãn, Kỷ Thời Đình mới thở d ốc một tiếng buông cô ra.

Đáy mắt người đàn ông đã tràn ngập d ục vọng đen tối, yết hầu anh lên xuống, lật người đè cô xuống dưới thân, bàn tay nóng bỏng luồn vào trong lớp váy ngủ, phủ lên cơ thể mềm mại trơn láng của cô.

Diệp Sanh Ca rất ngoan ngoãn, hay nói đúng hơn là, rượu khiến phản ứng của cô chậm chạp vô cùng, cả người đều ngây ngốc, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ nụ hôn sâu vừa rồi. Trong mắt cô tràn ngập hơi nước mông lung, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở hổn hển, bộ dạng này lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, khiến anh càng thêm không thể kìm chế.

Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông tách hai chân cô ra, để cơ thể rắn chắc của mình ngăn cách bởi lớp vải vóc áp sát vào cô, sau đó lại cúi người hôn cô lần nữa, thế nhưng lần này, cô gái lại giãy dụa né tránh.

“Đừng…” Cô khàn giọng thì thầm, “Anh… Anh không thể chạm vào em, như vậy là sai.”

Kỷ Thời Đình gặm cắn gương mặt cô: “Rõ ràng là em đang quyến rũ anh.”

“Hả?” Cô mờ mịt chớp chớp mắt.

“Em nói, em muốn quyến rũ anh, để lén lút sinh con cho anh.” Người đàn ông khàn giọng cười khẽ, “Em nuốt lời sao?”

“Em không có, em nói được làm được.” Cô theo bản năng phản bác, lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đầu óc trì độn nhất thời không nghĩ ra.

“Ừm. Em là người giữ chữ tín.” Kỷ Thời Đình dịu dàng dỗ dành, “Thè lưỡi ra.”

“Làm gì?” Cô ngây ngốc hỏi lại…

“Không phải em muốn quyến rũ anh sao.” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, “Anh đang dạy em đấy.”

Diệp Sanh Ca lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn hé môi, thè đầu lưỡi ra. Kỷ Thời Đình lập tức cúi người chặn môi cô lại, cuốn lấy lưỡi cô quấn quýt m út vào, nụ hôn này kết thúc, đôi môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông bắt đầu chuyển động xuống dưới. Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến run rẩy, hai tay theo bản năng vung lên muốn nắm lấy cái gì đó, lại bị người đàn ông giữ chặt trong không trung.

“Kỷ Thời Đình…” Cô thở d ốc lên tiếng, “Lăng Vũ Đồng nói, anh… Anh chưa từng chạm vào cô ta…”

Động tác của người đàn ông hơi khựng lại, anh khàn giọng hỏi: “Em tin sao?”

“Em tin…” Giọng cô mang theo sự vui sướng và đắc ý khó giấu, “Chỉ có em… Chỉ có em mới được thấy dáng vẻ nồng nhiệt như lửa của anh.”

Nồng nhiệt như lửa.

Kỷ Thời Đình khàn giọng cười khẽ: “Không, em cũng chưa từng thấy.”

“Hừ… Anh lại gạt em.”

“Thật mà.” Người đàn ông cúi đầu cắn một cái lên người cô, giọng nói khàn đặc đến cực điểm, “Nhưng chẳng mấy chốc em sẽ được thấy thôi.”

Cô có một thoáng ngây người, dường như không nhận ra câu nói của người đàn ông có ý nghĩa gì. Ngập ngừng một lát, cô lại nhỏ giọng nói: “Thời Đình, anh đừng gửi thiệp mời cho em, em mới không… mới không thèm đi xem anh kết hôn với người phụ nữ khác đâu.”

Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, lại một lần nữa hôn lên môi cô.

“Không phải em muốn chúc phúc cho anh sao.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng của cô gái.

“Em…” Đôi môi bị người đàn ông ngậm lấy, giọng cô đứt quãng, “Em chúc phúc… Nhưng em không muốn nhìn thấy… Em sẽ chết vì ghen mất.”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca lẩm bẩm nói năng lộn xộn, men rượu xộc lên, cô lại ngã vào lòng người đàn ông, lần này răng lại cắn trúng xương quai xanh anh.Kỷ Thời Đình ánh mắt sâu thẳm, giữ cằm cô, cúi người hôn xuống.Trong miệng người con gái toàn mùi rượu nồng nàn, đôi môi mềm mại lạnh lẽo khiến Kỷ Thời Đình chìm đắm không thôi. Nụ hôn này càng ngày càng sâu, cũng càng lúc càng bá đạo mất khống chế, mãi đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ bất mãn, Kỷ Thời Đình mới thở d ốc một tiếng buông cô ra.Đáy mắt người đàn ông đã tràn ngập d ục vọng đen tối, yết hầu anh lên xuống, lật người đè cô xuống dưới thân, bàn tay nóng bỏng luồn vào trong lớp váy ngủ, phủ lên cơ thể mềm mại trơn láng của cô.Diệp Sanh Ca rất ngoan ngoãn, hay nói đúng hơn là, rượu khiến phản ứng của cô chậm chạp vô cùng, cả người đều ngây ngốc, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ nụ hôn sâu vừa rồi. Trong mắt cô tràn ngập hơi nước mông lung, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở hổn hển, bộ dạng này lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, khiến anh càng thêm không thể kìm chế.Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông tách hai chân cô ra, để cơ thể rắn chắc của mình ngăn cách bởi lớp vải vóc áp sát vào cô, sau đó lại cúi người hôn cô lần nữa, thế nhưng lần này, cô gái lại giãy dụa né tránh.“Đừng…” Cô khàn giọng thì thầm, “Anh… Anh không thể chạm vào em, như vậy là sai.”Kỷ Thời Đình gặm cắn gương mặt cô: “Rõ ràng là em đang quyến rũ anh.”“Hả?” Cô mờ mịt chớp chớp mắt.“Em nói, em muốn quyến rũ anh, để lén lút sinh con cho anh.” Người đàn ông khàn giọng cười khẽ, “Em nuốt lời sao?”“Em không có, em nói được làm được.” Cô theo bản năng phản bác, lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đầu óc trì độn nhất thời không nghĩ ra.“Ừm. Em là người giữ chữ tín.” Kỷ Thời Đình dịu dàng dỗ dành, “Thè lưỡi ra.”“Làm gì?” Cô ngây ngốc hỏi lại…“Không phải em muốn quyến rũ anh sao.” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, “Anh đang dạy em đấy.”Diệp Sanh Ca lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn hé môi, thè đầu lưỡi ra. Kỷ Thời Đình lập tức cúi người chặn môi cô lại, cuốn lấy lưỡi cô quấn quýt m út vào, nụ hôn này kết thúc, đôi môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông bắt đầu chuyển động xuống dưới. Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến run rẩy, hai tay theo bản năng vung lên muốn nắm lấy cái gì đó, lại bị người đàn ông giữ chặt trong không trung.“Kỷ Thời Đình…” Cô thở d ốc lên tiếng, “Lăng Vũ Đồng nói, anh… Anh chưa từng chạm vào cô ta…”Động tác của người đàn ông hơi khựng lại, anh khàn giọng hỏi: “Em tin sao?”“Em tin…” Giọng cô mang theo sự vui sướng và đắc ý khó giấu, “Chỉ có em… Chỉ có em mới được thấy dáng vẻ nồng nhiệt như lửa của anh.”Nồng nhiệt như lửa.Kỷ Thời Đình khàn giọng cười khẽ: “Không, em cũng chưa từng thấy.”“Hừ… Anh lại gạt em.”“Thật mà.” Người đàn ông cúi đầu cắn một cái lên người cô, giọng nói khàn đặc đến cực điểm, “Nhưng chẳng mấy chốc em sẽ được thấy thôi.”Cô có một thoáng ngây người, dường như không nhận ra câu nói của người đàn ông có ý nghĩa gì. Ngập ngừng một lát, cô lại nhỏ giọng nói: “Thời Đình, anh đừng gửi thiệp mời cho em, em mới không… mới không thèm đi xem anh kết hôn với người phụ nữ khác đâu.”Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, lại một lần nữa hôn lên môi cô.“Không phải em muốn chúc phúc cho anh sao.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng của cô gái.“Em…” Đôi môi bị người đàn ông ngậm lấy, giọng cô đứt quãng, “Em chúc phúc… Nhưng em không muốn nhìn thấy… Em sẽ chết vì ghen mất.”

Chương 604