Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…
Chương 746
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Đình mới lên tiếng: “Ông nội, ông yên tâm, con đã không còn là trẻ con nữa. Việc cha là người như thế nào đã không còn quan trọng với con.”Ông nội gật đầu: “Ta phải đi rồi, con nhớ chăm sóc Sanh Ca thật tốt. Hai đứa… cẩn thận một chút.”Có lẽ ông vẫn lo lắng về việc Kỷ Thời Đình từng bị thương, nên ông không nhịn được mà dặn dò thêm.“Ông nội, ông cứ yên tâm.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc nhìn ông, “Con sẽ không để Thời Đình gặp nguy hiểm.”Ông nội cười hiền, ánh mắt lại liếc qua bụng cô: “Nghỉ ngơi sớm nhé, bây giờ con phải giữ sức khỏe.”…Sau một khoảng thời gian xa cách, cuối cùng Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình lại sống chung một nhà.Sau khi tắm xong, Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn leo lên giường lớn, vòng tay ôm lấy eo anh.Kỷ Thời Đình cũng thuận thế ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn ấm áp lên trán cô.Anh không nói gì, Diệp Sanh Ca cũng không lên tiếng, chỉ với việc ở bên anh như thế này thôi, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.“Em đang nghĩ gì thế?” Đôi ngón tay dài của Kỷ Thời Đình khẽ vuốt nhẹ lên má cô.“Em đang nghĩ… anh có phải là người đầu tiên trong lịch sử cắt đứt quan hệ với mẹ ruột vì vợ không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, “Nếu tất cả đàn ông đều lý trí như anh, chắc chẳng còn mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu nữa.”Kỷ Thời Đình khẽ cười: “Em vui à?”Diệp Sanh Ca lắc đầu: “Không, em thấy thương anh.”Hứa Thiều Khanh không phải không quan tâm đến Kỷ Thời Đình, chỉ là bà ta rõ ràng quan tâm đến bản thân mình hơn. Bà ta dùng danh nghĩa lo lắng nhưng lại luôn can thiệp vào cuộc sống của anh, khiến sự quan tâm ấy trở nên vô cùng giả tạo. Kỷ Thời Đình nhận ra điều này, và đó là lý do anh lạnh nhạt với bà.Bây giờ có thể anh không còn bận tâm nữa, nhưng chắc chắn trước đây anh đã rất buồn.Kỷ Thời Đình cười khẽ, đột nhiên xoay người đè cô xuống giường, nắm chặt hai tay cô và giữ trên đầu.Diệp Sanh Ca thốt lên một tiếng nhỏ, cảm thấy hơi căng thẳng.Cô biết Kỷ Thời Đình sẽ không làm gì mình, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp một cách không thể kiểm soát.Gần đến mức này, gương mặt điển trai của anh càng hiện lên rõ nét và đầy sức cuốn hút. Ánh mắt đen láy của anh nhìn cô thật sâu, nhưng không mang theo chút dục vọng nào, chỉ là sự tập trung tuyệt đối.Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình đang bị cuốn vào đôi mắt của anh.Một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, cô ngẩng đầu lên, khẽ chạm vào cằm anh.Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm: “Đừng chọc lửa.”“Em không kiềm được.” Cô đáp đầy chính đáng, “Ai bảo anh quyến rũ em.”Kỷ Thời Đình bật cười, cắn nhẹ vào má cô để trả thù.Diệp Sanh Ca liền cắn lại đôi môi mỏng của anh.Và thế là không lâu sau, tai cô bị anh ngậm lấy, khiến cô cảm thấy bị tra tấn một cách nhẹ nhàng.Không chịu nổi nữa, cuối cùng cô phải rên rỉ cầu xin tha thứ.Kỷ Thời Đình mới thả cô ra, hơi thở vẫn còn chút rối loạn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp: “Còn dám nữa không?”Cô vội vàng lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ.Kỷ Thời Đình khẽ rên một tiếng, cảm giác như bị cô gái này hành hạ đến chết.Anh nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, giọng khàn khàn đầy vẻ chịu đựng: “Ngủ thôi, được không?”Diệp Sanh Ca chiến thắng vẻ vang, hài lòng gật đầu.Nhìn khuôn mặt đắc ý của cô, Kỷ Thời Đình lại một lần nữa cảm thấy đứa bé này thực sự đến không đúng lúc.…Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh dậy trong vòng tay nóng bỏng của anh.Cảm giác này đối với cô đã lâu lắm rồi không có, cô rất thích khoảnh khắc này, dù đã tỉnh nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi giường.
Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Đình mới lên tiếng: “Ông nội, ông yên tâm, con đã không còn là trẻ con nữa. Việc cha là người như thế nào đã không còn quan trọng với con.”
Ông nội gật đầu: “Ta phải đi rồi, con nhớ chăm sóc Sanh Ca thật tốt. Hai đứa… cẩn thận một chút.”
Có lẽ ông vẫn lo lắng về việc Kỷ Thời Đình từng bị thương, nên ông không nhịn được mà dặn dò thêm.
“Ông nội, ông cứ yên tâm.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc nhìn ông, “Con sẽ không để Thời Đình gặp nguy hiểm.”
Ông nội cười hiền, ánh mắt lại liếc qua bụng cô: “Nghỉ ngơi sớm nhé, bây giờ con phải giữ sức khỏe.”
…
Sau một khoảng thời gian xa cách, cuối cùng Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình lại sống chung một nhà.
Sau khi tắm xong, Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn leo lên giường lớn, vòng tay ôm lấy eo anh.
Kỷ Thời Đình cũng thuận thế ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn ấm áp lên trán cô.
Anh không nói gì, Diệp Sanh Ca cũng không lên tiếng, chỉ với việc ở bên anh như thế này thôi, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Em đang nghĩ gì thế?” Đôi ngón tay dài của Kỷ Thời Đình khẽ vuốt nhẹ lên má cô.
“Em đang nghĩ… anh có phải là người đầu tiên trong lịch sử cắt đứt quan hệ với mẹ ruột vì vợ không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, “Nếu tất cả đàn ông đều lý trí như anh, chắc chẳng còn mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu nữa.”
Kỷ Thời Đình khẽ cười: “Em vui à?”
Diệp Sanh Ca lắc đầu: “Không, em thấy thương anh.”
Hứa Thiều Khanh không phải không quan tâm đến Kỷ Thời Đình, chỉ là bà ta rõ ràng quan tâm đến bản thân mình hơn. Bà ta dùng danh nghĩa lo lắng nhưng lại luôn can thiệp vào cuộc sống của anh, khiến sự quan tâm ấy trở nên vô cùng giả tạo. Kỷ Thời Đình nhận ra điều này, và đó là lý do anh lạnh nhạt với bà.
Bây giờ có thể anh không còn bận tâm nữa, nhưng chắc chắn trước đây anh đã rất buồn.
Kỷ Thời Đình cười khẽ, đột nhiên xoay người đè cô xuống giường, nắm chặt hai tay cô và giữ trên đầu.
Diệp Sanh Ca thốt lên một tiếng nhỏ, cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô biết Kỷ Thời Đình sẽ không làm gì mình, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp một cách không thể kiểm soát.
Gần đến mức này, gương mặt điển trai của anh càng hiện lên rõ nét và đầy sức cuốn hút. Ánh mắt đen láy của anh nhìn cô thật sâu, nhưng không mang theo chút dục vọng nào, chỉ là sự tập trung tuyệt đối.
Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình đang bị cuốn vào đôi mắt của anh.
Một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, cô ngẩng đầu lên, khẽ chạm vào cằm anh.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm: “Đừng chọc lửa.”
“Em không kiềm được.” Cô đáp đầy chính đáng, “Ai bảo anh quyến rũ em.”
Kỷ Thời Đình bật cười, cắn nhẹ vào má cô để trả thù.
Diệp Sanh Ca liền cắn lại đôi môi mỏng của anh.
Và thế là không lâu sau, tai cô bị anh ngậm lấy, khiến cô cảm thấy bị tra tấn một cách nhẹ nhàng.
Không chịu nổi nữa, cuối cùng cô phải rên rỉ cầu xin tha thứ.
Kỷ Thời Đình mới thả cô ra, hơi thở vẫn còn chút rối loạn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp: “Còn dám nữa không?”
Cô vội vàng lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ.
Kỷ Thời Đình khẽ rên một tiếng, cảm giác như bị cô gái này hành hạ đến chết.
Anh nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, giọng khàn khàn đầy vẻ chịu đựng: “Ngủ thôi, được không?”
Diệp Sanh Ca chiến thắng vẻ vang, hài lòng gật đầu.
Nhìn khuôn mặt đắc ý của cô, Kỷ Thời Đình lại một lần nữa cảm thấy đứa bé này thực sự đến không đúng lúc.
…
Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh dậy trong vòng tay nóng bỏng của anh.
Cảm giác này đối với cô đã lâu lắm rồi không có, cô rất thích khoảnh khắc này, dù đã tỉnh nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi giường.
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Đình mới lên tiếng: “Ông nội, ông yên tâm, con đã không còn là trẻ con nữa. Việc cha là người như thế nào đã không còn quan trọng với con.”Ông nội gật đầu: “Ta phải đi rồi, con nhớ chăm sóc Sanh Ca thật tốt. Hai đứa… cẩn thận một chút.”Có lẽ ông vẫn lo lắng về việc Kỷ Thời Đình từng bị thương, nên ông không nhịn được mà dặn dò thêm.“Ông nội, ông cứ yên tâm.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc nhìn ông, “Con sẽ không để Thời Đình gặp nguy hiểm.”Ông nội cười hiền, ánh mắt lại liếc qua bụng cô: “Nghỉ ngơi sớm nhé, bây giờ con phải giữ sức khỏe.”…Sau một khoảng thời gian xa cách, cuối cùng Diệp Sanh Ca và Kỷ Thời Đình lại sống chung một nhà.Sau khi tắm xong, Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn leo lên giường lớn, vòng tay ôm lấy eo anh.Kỷ Thời Đình cũng thuận thế ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn ấm áp lên trán cô.Anh không nói gì, Diệp Sanh Ca cũng không lên tiếng, chỉ với việc ở bên anh như thế này thôi, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.“Em đang nghĩ gì thế?” Đôi ngón tay dài của Kỷ Thời Đình khẽ vuốt nhẹ lên má cô.“Em đang nghĩ… anh có phải là người đầu tiên trong lịch sử cắt đứt quan hệ với mẹ ruột vì vợ không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, “Nếu tất cả đàn ông đều lý trí như anh, chắc chẳng còn mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu nữa.”Kỷ Thời Đình khẽ cười: “Em vui à?”Diệp Sanh Ca lắc đầu: “Không, em thấy thương anh.”Hứa Thiều Khanh không phải không quan tâm đến Kỷ Thời Đình, chỉ là bà ta rõ ràng quan tâm đến bản thân mình hơn. Bà ta dùng danh nghĩa lo lắng nhưng lại luôn can thiệp vào cuộc sống của anh, khiến sự quan tâm ấy trở nên vô cùng giả tạo. Kỷ Thời Đình nhận ra điều này, và đó là lý do anh lạnh nhạt với bà.Bây giờ có thể anh không còn bận tâm nữa, nhưng chắc chắn trước đây anh đã rất buồn.Kỷ Thời Đình cười khẽ, đột nhiên xoay người đè cô xuống giường, nắm chặt hai tay cô và giữ trên đầu.Diệp Sanh Ca thốt lên một tiếng nhỏ, cảm thấy hơi căng thẳng.Cô biết Kỷ Thời Đình sẽ không làm gì mình, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp một cách không thể kiểm soát.Gần đến mức này, gương mặt điển trai của anh càng hiện lên rõ nét và đầy sức cuốn hút. Ánh mắt đen láy của anh nhìn cô thật sâu, nhưng không mang theo chút dục vọng nào, chỉ là sự tập trung tuyệt đối.Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình đang bị cuốn vào đôi mắt của anh.Một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, cô ngẩng đầu lên, khẽ chạm vào cằm anh.Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm: “Đừng chọc lửa.”“Em không kiềm được.” Cô đáp đầy chính đáng, “Ai bảo anh quyến rũ em.”Kỷ Thời Đình bật cười, cắn nhẹ vào má cô để trả thù.Diệp Sanh Ca liền cắn lại đôi môi mỏng của anh.Và thế là không lâu sau, tai cô bị anh ngậm lấy, khiến cô cảm thấy bị tra tấn một cách nhẹ nhàng.Không chịu nổi nữa, cuối cùng cô phải rên rỉ cầu xin tha thứ.Kỷ Thời Đình mới thả cô ra, hơi thở vẫn còn chút rối loạn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp: “Còn dám nữa không?”Cô vội vàng lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ.Kỷ Thời Đình khẽ rên một tiếng, cảm giác như bị cô gái này hành hạ đến chết.Anh nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, giọng khàn khàn đầy vẻ chịu đựng: “Ngủ thôi, được không?”Diệp Sanh Ca chiến thắng vẻ vang, hài lòng gật đầu.Nhìn khuôn mặt đắc ý của cô, Kỷ Thời Đình lại một lần nữa cảm thấy đứa bé này thực sự đến không đúng lúc.…Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh dậy trong vòng tay nóng bỏng của anh.Cảm giác này đối với cô đã lâu lắm rồi không có, cô rất thích khoảnh khắc này, dù đã tỉnh nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi giường.