Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 974: Kỷ Thời Đình, Em Không Chơi Với Anh Nữa

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca vội vàng đưa tay lên xoa thái dương của anh, nhưng lập tức bị anh giữ chặt lại.Anh mở mắt, yết hầu chuyển động một chút, giọng khàn khàn: “Anh không sao.”“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô cuối cùng cũng không kìm được, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, “Anh nói cho em biết được không?”Ánh mắt u ám của anh nhìn cô, thoáng lộ vẻ suy tư. Một lát sau, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.“Mở chân ra.” Anh khàn giọng nói.Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh đầy khó tin: “Anh định làm gì?”“Em.” Anh đáp ngắn gọn, ánh mắt bắt đầu nóng rực, “Em ngoan ngoãn, anh sẽ nói cho em biết.”Diệp Sanh Ca thực sự cạn lời, người đàn ông này chẳng lẽ quên mất vừa rồi anh ta đã đòi hỏi bao nhiêu lần rồi sao?“Không, không cần đâu…” Cô không ngừng lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Kỷ Thời Đình, em không chơi với anh nữa.”Người đàn ông nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bất mãn.Diệp Sanh Ca gần như bật khóc: “Thật đấy, em thực sự không chịu nổi nữa... anh tự nghĩ cách mà giải quyết đi!”Sức lực và độ bền bỉ của người đàn ông này vốn rất tốt, nhưng chưa bao giờ quá mức thế này. Điều quan trọng nhất là mỗi lần anh ta đều hứng thú như lần đầu tiên, khiến Diệp Sanh Ca sợ hãi thực sự.Cô không thể nào hiểu nổi sự thay đổi của anh bắt nguồn từ đâu. Nếu nói anh mất trí nhớ, rõ ràng anh vẫn nhớ cô, ánh mắt nhìn cô cũng không có gì xa lạ. Nếu nói anh bị thay thế bởi một nhân cách khác… Diệp Sanh Ca tạm thời chưa thể xác định, nhưng cô có linh cảm rằng không phải như vậy.Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngấn nước vì sợ hãi của cô, khàn giọng nói: “Anh thích l@m tình với em.”Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, cảm thấy câu nói này có chút quái dị.Cô cắn môi, lại thử thương lượng: “Nếu anh nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì em sẽ...”Anh nhướn mày.Diệp Sanh Ca đỏ mặt: “Em sẽ dùng miệng giúp anh!”Ánh mắt anh ngay lập tức như bùng lên ngọn lửa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.“Được.” Anh gật đầu không chút do dự.“Nhưng trước tiên anh phải đi tắm!” Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt, đẩy anh ra.Anh nhếch môi: “Cùng nhau.”Kỷ Thời Đình bế cô vào phòng tắm, lấy cớ giúp cô rửa sạch, rồi nhanh chóng đưa ngón tay vào bên trong. Cô đau đến nỗi thở hổn hển, nơi đó đỏ tấy và đau rát, ngay cả ngón tay cũng khiến cô không chịu nổi.Nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của cô, cuối cùng anh cũng không đành lòng, rút tay ra, khàn giọng nói: “Anh biết anh là Kỷ Thời Đình, em là vợ anh, chúng ta có hai đứa con.”Diệp Sanh Ca lập tức mở to mắt, ôm lấy cổ anh: “Thật sao?”“Con trai tên là Kỷ Tử Chân, con gái tên là Kỷ Tử Khuynh, là ông nội đặt tên cho chúng.” Anh thản nhiên nói, “Anh biết em lo lắng điều gì. Anh rất ổn, anh nhớ tất cả mọi chuyện, không hề bị chương trình hay nhân cách nào chiếm lấy đầu óc cả.”“Tất cả mọi chuyện? Ngay cả chuyện trước kia? Anh có nhớ chúng ta kết hôn như thế nào không?” Diệp Sanh Ca vui mừng hỏi.Anh gật đầu: “Anh nhớ.”Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, giọng nói trở nên ủ rũ: “Sao em lại cảm thấy không giống vậy nhỉ…”Nếu anh nhớ tất cả mọi chuyện và không bị thay thế bởi một nhân cách khác, tại sao lại trở nên như thế này...Diệp Sanh Ca không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả, nhưng cô luôn cảm thấy anh thiếu mất điều gì đó. Mặc dù ánh mắt anh nhìn cô vẫn cháy bỏng, nhưng dường như thiếu đi chút ấm áp.Kỷ Thời Đình thấy sắc mặt cô ủ rũ, đôi mắt anh khẽ nheo lại không vui: “Em không tin anh?”

Diệp Sanh Ca vội vàng đưa tay lên xoa thái dương của anh, nhưng lập tức bị anh giữ chặt lại.

Anh mở mắt, yết hầu chuyển động một chút, giọng khàn khàn: “Anh không sao.”

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô cuối cùng cũng không kìm được, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, “Anh nói cho em biết được không?”

Ánh mắt u ám của anh nhìn cô, thoáng lộ vẻ suy tư. Một lát sau, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.

“Mở chân ra.” Anh khàn giọng nói.

Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh đầy khó tin: “Anh định làm gì?”

“Em.” Anh đáp ngắn gọn, ánh mắt bắt đầu nóng rực, “Em ngoan ngoãn, anh sẽ nói cho em biết.”

Diệp Sanh Ca thực sự cạn lời, người đàn ông này chẳng lẽ quên mất vừa rồi anh ta đã đòi hỏi bao nhiêu lần rồi sao?

“Không, không cần đâu…” Cô không ngừng lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Kỷ Thời Đình, em không chơi với anh nữa.”

Người đàn ông nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bất mãn.

Diệp Sanh Ca gần như bật khóc: “Thật đấy, em thực sự không chịu nổi nữa... anh tự nghĩ cách mà giải quyết đi!”

Sức lực và độ bền bỉ của người đàn ông này vốn rất tốt, nhưng chưa bao giờ quá mức thế này. Điều quan trọng nhất là mỗi lần anh ta đều hứng thú như lần đầu tiên, khiến Diệp Sanh Ca sợ hãi thực sự.

Cô không thể nào hiểu nổi sự thay đổi của anh bắt nguồn từ đâu. Nếu nói anh mất trí nhớ, rõ ràng anh vẫn nhớ cô, ánh mắt nhìn cô cũng không có gì xa lạ. Nếu nói anh bị thay thế bởi một nhân cách khác… Diệp Sanh Ca tạm thời chưa thể xác định, nhưng cô có linh cảm rằng không phải như vậy.

Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngấn nước vì sợ hãi của cô, khàn giọng nói: “Anh thích l@m tình với em.”

Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, cảm thấy câu nói này có chút quái dị.

Cô cắn môi, lại thử thương lượng: “Nếu anh nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì em sẽ...”

Anh nhướn mày.

Diệp Sanh Ca đỏ mặt: “Em sẽ dùng miệng giúp anh!”

Ánh mắt anh ngay lập tức như bùng lên ngọn lửa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Được.” Anh gật đầu không chút do dự.

“Nhưng trước tiên anh phải đi tắm!” Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt, đẩy anh ra.

Anh nhếch môi: “Cùng nhau.”

Kỷ Thời Đình bế cô vào phòng tắm, lấy cớ giúp cô rửa sạch, rồi nhanh chóng đưa ngón tay vào bên trong. Cô đau đến nỗi thở hổn hển, nơi đó đỏ tấy và đau rát, ngay cả ngón tay cũng khiến cô không chịu nổi.

Nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của cô, cuối cùng anh cũng không đành lòng, rút tay ra, khàn giọng nói: “Anh biết anh là Kỷ Thời Đình, em là vợ anh, chúng ta có hai đứa con.”

Diệp Sanh Ca lập tức mở to mắt, ôm lấy cổ anh: “Thật sao?”

“Con trai tên là Kỷ Tử Chân, con gái tên là Kỷ Tử Khuynh, là ông nội đặt tên cho chúng.” Anh thản nhiên nói, “Anh biết em lo lắng điều gì. Anh rất ổn, anh nhớ tất cả mọi chuyện, không hề bị chương trình hay nhân cách nào chiếm lấy đầu óc cả.”

“Tất cả mọi chuyện? Ngay cả chuyện trước kia? Anh có nhớ chúng ta kết hôn như thế nào không?” Diệp Sanh Ca vui mừng hỏi.

Anh gật đầu: “Anh nhớ.”

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, giọng nói trở nên ủ rũ: “Sao em lại cảm thấy không giống vậy nhỉ…”

Nếu anh nhớ tất cả mọi chuyện và không bị thay thế bởi một nhân cách khác, tại sao lại trở nên như thế này...

Diệp Sanh Ca không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả, nhưng cô luôn cảm thấy anh thiếu mất điều gì đó. Mặc dù ánh mắt anh nhìn cô vẫn cháy bỏng, nhưng dường như thiếu đi chút ấm áp.

Kỷ Thời Đình thấy sắc mặt cô ủ rũ, đôi mắt anh khẽ nheo lại không vui: “Em không tin anh?”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Diệp Sanh Ca vội vàng đưa tay lên xoa thái dương của anh, nhưng lập tức bị anh giữ chặt lại.Anh mở mắt, yết hầu chuyển động một chút, giọng khàn khàn: “Anh không sao.”“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô cuối cùng cũng không kìm được, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, “Anh nói cho em biết được không?”Ánh mắt u ám của anh nhìn cô, thoáng lộ vẻ suy tư. Một lát sau, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.“Mở chân ra.” Anh khàn giọng nói.Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh đầy khó tin: “Anh định làm gì?”“Em.” Anh đáp ngắn gọn, ánh mắt bắt đầu nóng rực, “Em ngoan ngoãn, anh sẽ nói cho em biết.”Diệp Sanh Ca thực sự cạn lời, người đàn ông này chẳng lẽ quên mất vừa rồi anh ta đã đòi hỏi bao nhiêu lần rồi sao?“Không, không cần đâu…” Cô không ngừng lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, “Kỷ Thời Đình, em không chơi với anh nữa.”Người đàn ông nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bất mãn.Diệp Sanh Ca gần như bật khóc: “Thật đấy, em thực sự không chịu nổi nữa... anh tự nghĩ cách mà giải quyết đi!”Sức lực và độ bền bỉ của người đàn ông này vốn rất tốt, nhưng chưa bao giờ quá mức thế này. Điều quan trọng nhất là mỗi lần anh ta đều hứng thú như lần đầu tiên, khiến Diệp Sanh Ca sợ hãi thực sự.Cô không thể nào hiểu nổi sự thay đổi của anh bắt nguồn từ đâu. Nếu nói anh mất trí nhớ, rõ ràng anh vẫn nhớ cô, ánh mắt nhìn cô cũng không có gì xa lạ. Nếu nói anh bị thay thế bởi một nhân cách khác… Diệp Sanh Ca tạm thời chưa thể xác định, nhưng cô có linh cảm rằng không phải như vậy.Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngấn nước vì sợ hãi của cô, khàn giọng nói: “Anh thích l@m tình với em.”Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, cảm thấy câu nói này có chút quái dị.Cô cắn môi, lại thử thương lượng: “Nếu anh nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì em sẽ...”Anh nhướn mày.Diệp Sanh Ca đỏ mặt: “Em sẽ dùng miệng giúp anh!”Ánh mắt anh ngay lập tức như bùng lên ngọn lửa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.“Được.” Anh gật đầu không chút do dự.“Nhưng trước tiên anh phải đi tắm!” Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt, đẩy anh ra.Anh nhếch môi: “Cùng nhau.”Kỷ Thời Đình bế cô vào phòng tắm, lấy cớ giúp cô rửa sạch, rồi nhanh chóng đưa ngón tay vào bên trong. Cô đau đến nỗi thở hổn hển, nơi đó đỏ tấy và đau rát, ngay cả ngón tay cũng khiến cô không chịu nổi.Nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của cô, cuối cùng anh cũng không đành lòng, rút tay ra, khàn giọng nói: “Anh biết anh là Kỷ Thời Đình, em là vợ anh, chúng ta có hai đứa con.”Diệp Sanh Ca lập tức mở to mắt, ôm lấy cổ anh: “Thật sao?”“Con trai tên là Kỷ Tử Chân, con gái tên là Kỷ Tử Khuynh, là ông nội đặt tên cho chúng.” Anh thản nhiên nói, “Anh biết em lo lắng điều gì. Anh rất ổn, anh nhớ tất cả mọi chuyện, không hề bị chương trình hay nhân cách nào chiếm lấy đầu óc cả.”“Tất cả mọi chuyện? Ngay cả chuyện trước kia? Anh có nhớ chúng ta kết hôn như thế nào không?” Diệp Sanh Ca vui mừng hỏi.Anh gật đầu: “Anh nhớ.”Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, giọng nói trở nên ủ rũ: “Sao em lại cảm thấy không giống vậy nhỉ…”Nếu anh nhớ tất cả mọi chuyện và không bị thay thế bởi một nhân cách khác, tại sao lại trở nên như thế này...Diệp Sanh Ca không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả, nhưng cô luôn cảm thấy anh thiếu mất điều gì đó. Mặc dù ánh mắt anh nhìn cô vẫn cháy bỏng, nhưng dường như thiếu đi chút ấm áp.Kỷ Thời Đình thấy sắc mặt cô ủ rũ, đôi mắt anh khẽ nheo lại không vui: “Em không tin anh?”

Chương 974: Kỷ Thời Đình, Em Không Chơi Với Anh Nữa