Tác giả:

Dương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của…

Chương 1015: Nhạy Cảm Như Vậy

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô.Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, đôi má đỏ ửng lên vì giận dữ.Anh suy nghĩ trong giây lát rồi nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”"Những báo cáo đó anh nhất định phải xem ngay bây giờ à?" Cô từng câu từng chữ hỏi.Kỷ Thời Đình nhướn mày, bình tĩnh đáp: “Anh chỉ không thích trì hoãn. Em đang giận vì anh chỉ lo làm việc à? Nhưng trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, khi đó em không hề để ý.”Diệp Sanh Ca sững người.Đúng vậy, trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, nhưng lúc đó cô không hề để tâm, sao bây giờ lại bận lòng?Bởi vì cô biết anh không còn yêu cô nữa, nên cô mới trở nên nhạy cảm như vậy. Bất kỳ hành động nào của anh không đủ chu đáo đều như một lời nhắc nhở về sự thật này.Nghĩ thông suốt điều đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Cô nhận ra rằng có lẽ những nỗ lực của mình hoàn toàn vô nghĩa.Sự can đảm và nhiệt huyết của cô cần được nuôi dưỡng. Không có nguồn cảm hứng, tình yêu của cô cũng sẽ dần khô cạn, thì làm sao cô có thể đáp lại anh?Cô ngồi lặng người, đắm chìm trong suy nghĩ. Bất ngờ, Kỷ Thời Đình đưa tay ôm cô vào lòng, giọng anh trầm ấm khàn khàn: “Nhưng em nói đúng, mấy bản báo cáo này thực sự chẳng có gì hay ho. Em cầm gì đấy? Kịch bản à?”Diệp Sanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc lâu.Người đàn ông trước mặt với cặp chân mày sắc nét, đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn cô với vẻ kiên nhẫn vô hạn.Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn thiếu đi một chút dịu dàng và sâu sắc như ngày trước.Môi cô khẽ động, rồi bối rối cúi đầu xuống, giọng khàn khàn: "Là kịch bản."Kỷ Thời Đình luồn tay vào mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: "Khi nào thì quay?""Nửa tháng nữa là vào đoàn rồi, nhưng phim trường cũng không xa lắm, em vẫn có thể về nhà thường xuyên," Diệp Sanh Ca trả lời nhỏ nhẹ, tay vô thức thả rơi cuốn kịch bản, rồi cô dùng sức ôm chặt lấy eo anh.Kỷ Thời Đình thoáng bất ngờ, cánh tay anh cũng tự nhiên siết lại."Sanh Ca?"Lòng anh chùng xuống, hơi thở khẽ dừng lại, anh gần như nghĩ rằng cô sẽ lại một lần nữa yêu cầu rời đi.Thế nhưng Diệp Sanh Ca không trách anh điều gì. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: "… Khi em vào đoàn quay phim, anh phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt nhé."“Dĩ nhiên rồi,” Kỷ Thời Đình đáp bằng giọng trầm ấm, “em cứ yên tâm.”“... Bọn trẻ rất ngoan, mỗi ngày chỉ cần ở bên chúng một tiếng trước khi ngủ là đủ rồi,” Diệp Sanh Ca nhẹ giọng tiếp tục, "may mắn là chúng là song sinh, có người bầu bạn thấu hiểu lẫn nhau, nên không cần em quá nhiều. Nếu không, những năm qua em sẽ chẳng thể yên tâm làm việc."Có lẽ nói về hai đứa trẻ là chủ đề an toàn nhất. Trước đây, cô luôn hào hứng chia sẻ về bộ phim mới của mình với anh, vì cô biết anh sẽ quan tâm. Nhưng giờ đây, dù anh chủ động hỏi, cũng không phải vì anh thực sự muốn biết, mà vì anh nghĩ đó là điều anh nên làm.Kỷ Thời Đình yên lặng lắng nghe, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Em đã dạy dỗ chúng rất tốt.”“Đó là nhờ ông nội,” Diệp Sanh Ca bỗng nở nụ cười, “ông đã dạy dỗ anh rất tốt, nên em tin ông cũng có thể dạy chúng như vậy, nên em rất yên tâm.”Nhiều thói quen tốt của hai đứa trẻ đúng là nhờ ông nội rèn luyện. Mặc dù ông rất cưng chiều chúng, nhưng vẫn luôn giữ nguyên tắc.“Không, anh biết chúng chịu ảnh hưởng từ em nhiều hơn,” Kỷ Thời Đình trầm giọng, “anh rất vui vì chúng thừa hưởng tính cách của em.”

Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô.

Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, đôi má đỏ ửng lên vì giận dữ.

Anh suy nghĩ trong giây lát rồi nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”

"Những báo cáo đó anh nhất định phải xem ngay bây giờ à?" Cô từng câu từng chữ hỏi.

Kỷ Thời Đình nhướn mày, bình tĩnh đáp: “Anh chỉ không thích trì hoãn. Em đang giận vì anh chỉ lo làm việc à? Nhưng trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, khi đó em không hề để ý.”

Diệp Sanh Ca sững người.

Đúng vậy, trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, nhưng lúc đó cô không hề để tâm, sao bây giờ lại bận lòng?

Bởi vì cô biết anh không còn yêu cô nữa, nên cô mới trở nên nhạy cảm như vậy. Bất kỳ hành động nào của anh không đủ chu đáo đều như một lời nhắc nhở về sự thật này.

Nghĩ thông suốt điều đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Cô nhận ra rằng có lẽ những nỗ lực của mình hoàn toàn vô nghĩa.

Sự can đảm và nhiệt huyết của cô cần được nuôi dưỡng. Không có nguồn cảm hứng, tình yêu của cô cũng sẽ dần khô cạn, thì làm sao cô có thể đáp lại anh?

Cô ngồi lặng người, đắm chìm trong suy nghĩ. Bất ngờ, Kỷ Thời Đình đưa tay ôm cô vào lòng, giọng anh trầm ấm khàn khàn: “Nhưng em nói đúng, mấy bản báo cáo này thực sự chẳng có gì hay ho. Em cầm gì đấy? Kịch bản à?”

Diệp Sanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc lâu.

Người đàn ông trước mặt với cặp chân mày sắc nét, đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn cô với vẻ kiên nhẫn vô hạn.

Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn thiếu đi một chút dịu dàng và sâu sắc như ngày trước.

Môi cô khẽ động, rồi bối rối cúi đầu xuống, giọng khàn khàn: "Là kịch bản."

Kỷ Thời Đình luồn tay vào mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: "Khi nào thì quay?"

"Nửa tháng nữa là vào đoàn rồi, nhưng phim trường cũng không xa lắm, em vẫn có thể về nhà thường xuyên," Diệp Sanh Ca trả lời nhỏ nhẹ, tay vô thức thả rơi cuốn kịch bản, rồi cô dùng sức ôm chặt lấy eo anh.

Kỷ Thời Đình thoáng bất ngờ, cánh tay anh cũng tự nhiên siết lại.

"Sanh Ca?"

Lòng anh chùng xuống, hơi thở khẽ dừng lại, anh gần như nghĩ rằng cô sẽ lại một lần nữa yêu cầu rời đi.

Thế nhưng Diệp Sanh Ca không trách anh điều gì. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: "… Khi em vào đoàn quay phim, anh phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt nhé."

“Dĩ nhiên rồi,” Kỷ Thời Đình đáp bằng giọng trầm ấm, “em cứ yên tâm.”

“... Bọn trẻ rất ngoan, mỗi ngày chỉ cần ở bên chúng một tiếng trước khi ngủ là đủ rồi,” Diệp Sanh Ca nhẹ giọng tiếp tục, "may mắn là chúng là song sinh, có người bầu bạn thấu hiểu lẫn nhau, nên không cần em quá nhiều. Nếu không, những năm qua em sẽ chẳng thể yên tâm làm việc."

Có lẽ nói về hai đứa trẻ là chủ đề an toàn nhất. Trước đây, cô luôn hào hứng chia sẻ về bộ phim mới của mình với anh, vì cô biết anh sẽ quan tâm. Nhưng giờ đây, dù anh chủ động hỏi, cũng không phải vì anh thực sự muốn biết, mà vì anh nghĩ đó là điều anh nên làm.

Kỷ Thời Đình yên lặng lắng nghe, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Em đã dạy dỗ chúng rất tốt.”

“Đó là nhờ ông nội,” Diệp Sanh Ca bỗng nở nụ cười, “ông đã dạy dỗ anh rất tốt, nên em tin ông cũng có thể dạy chúng như vậy, nên em rất yên tâm.”

Nhiều thói quen tốt của hai đứa trẻ đúng là nhờ ông nội rèn luyện. Mặc dù ông rất cưng chiều chúng, nhưng vẫn luôn giữ nguyên tắc.

“Không, anh biết chúng chịu ảnh hưởng từ em nhiều hơn,” Kỷ Thời Đình trầm giọng, “anh rất vui vì chúng thừa hưởng tính cách của em.”

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!Tác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDương Thành, đêm về khuya. Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm. Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm. Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa. Có người ở ngoài đó ư? Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng “ầm” lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ. “Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…” Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu. Diệp Sanh Ca sững sờ. Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao? Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của… Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô.Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, đôi má đỏ ửng lên vì giận dữ.Anh suy nghĩ trong giây lát rồi nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”"Những báo cáo đó anh nhất định phải xem ngay bây giờ à?" Cô từng câu từng chữ hỏi.Kỷ Thời Đình nhướn mày, bình tĩnh đáp: “Anh chỉ không thích trì hoãn. Em đang giận vì anh chỉ lo làm việc à? Nhưng trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, khi đó em không hề để ý.”Diệp Sanh Ca sững người.Đúng vậy, trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, nhưng lúc đó cô không hề để tâm, sao bây giờ lại bận lòng?Bởi vì cô biết anh không còn yêu cô nữa, nên cô mới trở nên nhạy cảm như vậy. Bất kỳ hành động nào của anh không đủ chu đáo đều như một lời nhắc nhở về sự thật này.Nghĩ thông suốt điều đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Cô nhận ra rằng có lẽ những nỗ lực của mình hoàn toàn vô nghĩa.Sự can đảm và nhiệt huyết của cô cần được nuôi dưỡng. Không có nguồn cảm hứng, tình yêu của cô cũng sẽ dần khô cạn, thì làm sao cô có thể đáp lại anh?Cô ngồi lặng người, đắm chìm trong suy nghĩ. Bất ngờ, Kỷ Thời Đình đưa tay ôm cô vào lòng, giọng anh trầm ấm khàn khàn: “Nhưng em nói đúng, mấy bản báo cáo này thực sự chẳng có gì hay ho. Em cầm gì đấy? Kịch bản à?”Diệp Sanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc lâu.Người đàn ông trước mặt với cặp chân mày sắc nét, đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn cô với vẻ kiên nhẫn vô hạn.Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn thiếu đi một chút dịu dàng và sâu sắc như ngày trước.Môi cô khẽ động, rồi bối rối cúi đầu xuống, giọng khàn khàn: "Là kịch bản."Kỷ Thời Đình luồn tay vào mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: "Khi nào thì quay?""Nửa tháng nữa là vào đoàn rồi, nhưng phim trường cũng không xa lắm, em vẫn có thể về nhà thường xuyên," Diệp Sanh Ca trả lời nhỏ nhẹ, tay vô thức thả rơi cuốn kịch bản, rồi cô dùng sức ôm chặt lấy eo anh.Kỷ Thời Đình thoáng bất ngờ, cánh tay anh cũng tự nhiên siết lại."Sanh Ca?"Lòng anh chùng xuống, hơi thở khẽ dừng lại, anh gần như nghĩ rằng cô sẽ lại một lần nữa yêu cầu rời đi.Thế nhưng Diệp Sanh Ca không trách anh điều gì. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: "… Khi em vào đoàn quay phim, anh phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt nhé."“Dĩ nhiên rồi,” Kỷ Thời Đình đáp bằng giọng trầm ấm, “em cứ yên tâm.”“... Bọn trẻ rất ngoan, mỗi ngày chỉ cần ở bên chúng một tiếng trước khi ngủ là đủ rồi,” Diệp Sanh Ca nhẹ giọng tiếp tục, "may mắn là chúng là song sinh, có người bầu bạn thấu hiểu lẫn nhau, nên không cần em quá nhiều. Nếu không, những năm qua em sẽ chẳng thể yên tâm làm việc."Có lẽ nói về hai đứa trẻ là chủ đề an toàn nhất. Trước đây, cô luôn hào hứng chia sẻ về bộ phim mới của mình với anh, vì cô biết anh sẽ quan tâm. Nhưng giờ đây, dù anh chủ động hỏi, cũng không phải vì anh thực sự muốn biết, mà vì anh nghĩ đó là điều anh nên làm.Kỷ Thời Đình yên lặng lắng nghe, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Em đã dạy dỗ chúng rất tốt.”“Đó là nhờ ông nội,” Diệp Sanh Ca bỗng nở nụ cười, “ông đã dạy dỗ anh rất tốt, nên em tin ông cũng có thể dạy chúng như vậy, nên em rất yên tâm.”Nhiều thói quen tốt của hai đứa trẻ đúng là nhờ ông nội rèn luyện. Mặc dù ông rất cưng chiều chúng, nhưng vẫn luôn giữ nguyên tắc.“Không, anh biết chúng chịu ảnh hưởng từ em nhiều hơn,” Kỷ Thời Đình trầm giọng, “anh rất vui vì chúng thừa hưởng tính cách của em.”

Chương 1015: Nhạy Cảm Như Vậy