Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 67
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Cô đưa một chiếc chìa khóa qua cho bà lão."Bà ơi, đây là chìa khóa nhà cháu, đợi cháu đi rồi, phiền bà thường xuyên qua nhà cháu xem, đến mùa hè dột, phiền mọi người sửa giúp.""Sân nhà cháu rộng, sang năm bà có thể trồng ít rau, cho đỡ phí."Bà lão nắm tay Diệp Thư nói: "Thật là đứa trẻ ngoan, cám ơn cháu mọi chuyện đều nghĩ cho ông bà, ra ngoài phải cẩn thận, ở ngoài có gì không vừa ý thì về nhà.""Bà nói cái gì đấy, đi học đại học thì có gì không tốt." Ông lão quát.Quay sang nói với Diệp Thư: "Con bé Thư, ở ngoài bị bắt nạt thì đừng sợ, về nhà ông cho các anh đến bênh vực cháu."Mặc dù Diệp Thư biết, nơi này cách Bắc Thành mấy trăm cây số, cho dù có chuyện gì cũng không thể nào với tới, nhưng Diệp Thư vẫn có chút cảm động, ông lão chắc còn không biết Bắc Thành ở đâu, có thể nói ra câu này, Diệp Thư biết ý.Bà lão hỏi Diệp Thư ngày nào đi, để ông lão đánh xe bò đưa cô đi, ngày thường không ai được tự ý dùng xe bò, nhưng đưa Diệp Thư đi học đại học, đội trưởng nhất định sẽ đồng ý.Diệp Thư nói cho họ ngày khởi hành.Diệp Thư dự định ngày 20 tháng 8 sẽ xuất phát từ nhà, đến huyện gặp thầy cô, sau đó mua vé đến Bắc Thành.Trao đổi xong, Diệp Thư cáo từ về nhà, lại đi hái bí ngô, những quả nhỏ còn lại thì không hái nữa, để dành cho ông bà lão.Rau nhà cô mọc rất tốt, bởi vì Diệp Thư thường xuyên dùng nước suối tưới rau.Sau này Diệp Thư không thể tưới nữa, nếu không rau nhà Diệp Thư thì xanh tốt, nhà người khác thì héo úa, vậy thì không giải thích được.Chớp mắt đã đến ngày Diệp Thư lên đường, cả nhà ông bà lão đều đến tiễn cô, đội trưởng cũng đến, cuối cùng những người nghe được tin đều đến.Diệp Thư khóa cửa nhà, chuyển hết hành lý đã thu dọn lên xe bò, chào tạm biệt mọi người.Ông bác bảo Diệp Thư lên xe, hướng về phía huyện xuất phát.Đến huyện, đã mười một giờ, Diệp Thư bảo ông lão đánh xe đến trước cửa nhà trọ, cô tự mình làm thủ tục nhận phòng, ông lão lại giúp cô chuyển hết hành lý vào phòng.Diệp Thư định mời ông lão đến nhà hàng quốc doanh ăn bánh bao, ông lão nhất quyết không đi, Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải lấy từ trong cặp sách ra hai cái bánh bột ngô, nhét cho ông lão rồi bảo ông về.Ông lão lúc đi còn không yên tâm, hỏi Diệp Thư nhiều hành lý như vậy, làm sao mà mang.Diệp Thư nói với ông, mình sẽ gửi đến trường ở Bắc Thành, đến trường rồi lấy trực tiếp.Ông lão lại dặn dò Diệp Thư, có thời gian thì về thăm nhà. Diệp Thư gật đầu đồng ý.Cuối cùng ông lão mới đánh xe về.Buổi chiều Diệp Thư đến ga tàu mua vé, vừa hay có chuyến tám giờ tối mai, Diệp Thư may mắn mua được vé giường nằm, chỉ là giường tầng trên, nhưng đối với Diệp Thư mà nói thì vừa hay, nằm giường tầng trên tiện cho cô lén ăn đồ.Diệp Thư mua vé xong liền đến trường tìm thầy, bây giờ còn chưa khai giảng, không biết thầy có ở trường không.Đến trường, hỏi bác bảo vệ, thầy quả nhiên không có ở đó, là một giáo viên khác đang trực ở trường, theo lời bác bảo vệ thì hình như ngày mai thầy Triệu trực, Diệp Thư không vào trong nữa, chỉ nhờ bác bảo vệ chuyển lời. Nói mình đi tàu hỏa tối mai, nếu ngày mai thầy Triệu đến thì bảo thầy đến nhà trọ tìm cô.Bác bảo vệ lúc này mới nhớ ra: "Cháu chính là Diệp Thư thi đỗ đại học Bắc Thành à! Vào trong ngồi một lát đi" Bác nhiệt tình nói.Diệp Thư vội vàng lắc đầu: "Không ngồi đâu ạ, cháu còn có việc."Thấy bác bảo vệ còn muốn nói chuyện, Diệp Thư vội vàng xua tay với bác: "Bác ơi, cháu chào bác, cháu đi đây."Diệp Thư đi xa rồi bác bảo vệ vẫn còn nói: "Sao lại đi nhanh như vậy, tôi còn muốn hỏi xem cháu ấy học như thế nào, để thằng cháu trai bất tài nhà tôi học hỏi, không nói là thi đỗ đại học Bắc Thành, thi đỗ một trường cao đẳng nào cũng được."Diệp Thư không đi đâu khác mà đi thẳng về nhà trọ. Thấy Diệp Thư về, cô nhân viên tiếp tân cười rạng rỡ vẫy tay với cô.
Cô đưa một chiếc chìa khóa qua cho bà lão.
"Bà ơi, đây là chìa khóa nhà cháu, đợi cháu đi rồi, phiền bà thường xuyên qua nhà cháu xem, đến mùa hè dột, phiền mọi người sửa giúp."
"Sân nhà cháu rộng, sang năm bà có thể trồng ít rau, cho đỡ phí."
Bà lão nắm tay Diệp Thư nói: "Thật là đứa trẻ ngoan, cám ơn cháu mọi chuyện đều nghĩ cho ông bà, ra ngoài phải cẩn thận, ở ngoài có gì không vừa ý thì về nhà."
"Bà nói cái gì đấy, đi học đại học thì có gì không tốt." Ông lão quát.
Quay sang nói với Diệp Thư: "Con bé Thư, ở ngoài bị bắt nạt thì đừng sợ, về nhà ông cho các anh đến bênh vực cháu."
Mặc dù Diệp Thư biết, nơi này cách Bắc Thành mấy trăm cây số, cho dù có chuyện gì cũng không thể nào với tới, nhưng Diệp Thư vẫn có chút cảm động, ông lão chắc còn không biết Bắc Thành ở đâu, có thể nói ra câu này, Diệp Thư biết ý.
Bà lão hỏi Diệp Thư ngày nào đi, để ông lão đánh xe bò đưa cô đi, ngày thường không ai được tự ý dùng xe bò, nhưng đưa Diệp Thư đi học đại học, đội trưởng nhất định sẽ đồng ý.
Diệp Thư nói cho họ ngày khởi hành.
Diệp Thư dự định ngày 20 tháng 8 sẽ xuất phát từ nhà, đến huyện gặp thầy cô, sau đó mua vé đến Bắc Thành.
Trao đổi xong, Diệp Thư cáo từ về nhà, lại đi hái bí ngô, những quả nhỏ còn lại thì không hái nữa, để dành cho ông bà lão.
Rau nhà cô mọc rất tốt, bởi vì Diệp Thư thường xuyên dùng nước suối tưới rau.
Sau này Diệp Thư không thể tưới nữa, nếu không rau nhà Diệp Thư thì xanh tốt, nhà người khác thì héo úa, vậy thì không giải thích được.
Chớp mắt đã đến ngày Diệp Thư lên đường, cả nhà ông bà lão đều đến tiễn cô, đội trưởng cũng đến, cuối cùng những người nghe được tin đều đến.
Diệp Thư khóa cửa nhà, chuyển hết hành lý đã thu dọn lên xe bò, chào tạm biệt mọi người.
Ông bác bảo Diệp Thư lên xe, hướng về phía huyện xuất phát.
Đến huyện, đã mười một giờ, Diệp Thư bảo ông lão đánh xe đến trước cửa nhà trọ, cô tự mình làm thủ tục nhận phòng, ông lão lại giúp cô chuyển hết hành lý vào phòng.
Diệp Thư định mời ông lão đến nhà hàng quốc doanh ăn bánh bao, ông lão nhất quyết không đi, Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải lấy từ trong cặp sách ra hai cái bánh bột ngô, nhét cho ông lão rồi bảo ông về.
Ông lão lúc đi còn không yên tâm, hỏi Diệp Thư nhiều hành lý như vậy, làm sao mà mang.
Diệp Thư nói với ông, mình sẽ gửi đến trường ở Bắc Thành, đến trường rồi lấy trực tiếp.
Ông lão lại dặn dò Diệp Thư, có thời gian thì về thăm nhà. Diệp Thư gật đầu đồng ý.
Cuối cùng ông lão mới đánh xe về.
Buổi chiều Diệp Thư đến ga tàu mua vé, vừa hay có chuyến tám giờ tối mai, Diệp Thư may mắn mua được vé giường nằm, chỉ là giường tầng trên, nhưng đối với Diệp Thư mà nói thì vừa hay, nằm giường tầng trên tiện cho cô lén ăn đồ.
Diệp Thư mua vé xong liền đến trường tìm thầy, bây giờ còn chưa khai giảng, không biết thầy có ở trường không.
Đến trường, hỏi bác bảo vệ, thầy quả nhiên không có ở đó, là một giáo viên khác đang trực ở trường, theo lời bác bảo vệ thì hình như ngày mai thầy Triệu trực, Diệp Thư không vào trong nữa, chỉ nhờ bác bảo vệ chuyển lời. Nói mình đi tàu hỏa tối mai, nếu ngày mai thầy Triệu đến thì bảo thầy đến nhà trọ tìm cô.
Bác bảo vệ lúc này mới nhớ ra: "Cháu chính là Diệp Thư thi đỗ đại học Bắc Thành à! Vào trong ngồi một lát đi" Bác nhiệt tình nói.
Diệp Thư vội vàng lắc đầu: "Không ngồi đâu ạ, cháu còn có việc."
Thấy bác bảo vệ còn muốn nói chuyện, Diệp Thư vội vàng xua tay với bác: "Bác ơi, cháu chào bác, cháu đi đây."
Diệp Thư đi xa rồi bác bảo vệ vẫn còn nói: "Sao lại đi nhanh như vậy, tôi còn muốn hỏi xem cháu ấy học như thế nào, để thằng cháu trai bất tài nhà tôi học hỏi, không nói là thi đỗ đại học Bắc Thành, thi đỗ một trường cao đẳng nào cũng được."
Diệp Thư không đi đâu khác mà đi thẳng về nhà trọ. Thấy Diệp Thư về, cô nhân viên tiếp tân cười rạng rỡ vẫy tay với cô.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Cô đưa một chiếc chìa khóa qua cho bà lão."Bà ơi, đây là chìa khóa nhà cháu, đợi cháu đi rồi, phiền bà thường xuyên qua nhà cháu xem, đến mùa hè dột, phiền mọi người sửa giúp.""Sân nhà cháu rộng, sang năm bà có thể trồng ít rau, cho đỡ phí."Bà lão nắm tay Diệp Thư nói: "Thật là đứa trẻ ngoan, cám ơn cháu mọi chuyện đều nghĩ cho ông bà, ra ngoài phải cẩn thận, ở ngoài có gì không vừa ý thì về nhà.""Bà nói cái gì đấy, đi học đại học thì có gì không tốt." Ông lão quát.Quay sang nói với Diệp Thư: "Con bé Thư, ở ngoài bị bắt nạt thì đừng sợ, về nhà ông cho các anh đến bênh vực cháu."Mặc dù Diệp Thư biết, nơi này cách Bắc Thành mấy trăm cây số, cho dù có chuyện gì cũng không thể nào với tới, nhưng Diệp Thư vẫn có chút cảm động, ông lão chắc còn không biết Bắc Thành ở đâu, có thể nói ra câu này, Diệp Thư biết ý.Bà lão hỏi Diệp Thư ngày nào đi, để ông lão đánh xe bò đưa cô đi, ngày thường không ai được tự ý dùng xe bò, nhưng đưa Diệp Thư đi học đại học, đội trưởng nhất định sẽ đồng ý.Diệp Thư nói cho họ ngày khởi hành.Diệp Thư dự định ngày 20 tháng 8 sẽ xuất phát từ nhà, đến huyện gặp thầy cô, sau đó mua vé đến Bắc Thành.Trao đổi xong, Diệp Thư cáo từ về nhà, lại đi hái bí ngô, những quả nhỏ còn lại thì không hái nữa, để dành cho ông bà lão.Rau nhà cô mọc rất tốt, bởi vì Diệp Thư thường xuyên dùng nước suối tưới rau.Sau này Diệp Thư không thể tưới nữa, nếu không rau nhà Diệp Thư thì xanh tốt, nhà người khác thì héo úa, vậy thì không giải thích được.Chớp mắt đã đến ngày Diệp Thư lên đường, cả nhà ông bà lão đều đến tiễn cô, đội trưởng cũng đến, cuối cùng những người nghe được tin đều đến.Diệp Thư khóa cửa nhà, chuyển hết hành lý đã thu dọn lên xe bò, chào tạm biệt mọi người.Ông bác bảo Diệp Thư lên xe, hướng về phía huyện xuất phát.Đến huyện, đã mười một giờ, Diệp Thư bảo ông lão đánh xe đến trước cửa nhà trọ, cô tự mình làm thủ tục nhận phòng, ông lão lại giúp cô chuyển hết hành lý vào phòng.Diệp Thư định mời ông lão đến nhà hàng quốc doanh ăn bánh bao, ông lão nhất quyết không đi, Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải lấy từ trong cặp sách ra hai cái bánh bột ngô, nhét cho ông lão rồi bảo ông về.Ông lão lúc đi còn không yên tâm, hỏi Diệp Thư nhiều hành lý như vậy, làm sao mà mang.Diệp Thư nói với ông, mình sẽ gửi đến trường ở Bắc Thành, đến trường rồi lấy trực tiếp.Ông lão lại dặn dò Diệp Thư, có thời gian thì về thăm nhà. Diệp Thư gật đầu đồng ý.Cuối cùng ông lão mới đánh xe về.Buổi chiều Diệp Thư đến ga tàu mua vé, vừa hay có chuyến tám giờ tối mai, Diệp Thư may mắn mua được vé giường nằm, chỉ là giường tầng trên, nhưng đối với Diệp Thư mà nói thì vừa hay, nằm giường tầng trên tiện cho cô lén ăn đồ.Diệp Thư mua vé xong liền đến trường tìm thầy, bây giờ còn chưa khai giảng, không biết thầy có ở trường không.Đến trường, hỏi bác bảo vệ, thầy quả nhiên không có ở đó, là một giáo viên khác đang trực ở trường, theo lời bác bảo vệ thì hình như ngày mai thầy Triệu trực, Diệp Thư không vào trong nữa, chỉ nhờ bác bảo vệ chuyển lời. Nói mình đi tàu hỏa tối mai, nếu ngày mai thầy Triệu đến thì bảo thầy đến nhà trọ tìm cô.Bác bảo vệ lúc này mới nhớ ra: "Cháu chính là Diệp Thư thi đỗ đại học Bắc Thành à! Vào trong ngồi một lát đi" Bác nhiệt tình nói.Diệp Thư vội vàng lắc đầu: "Không ngồi đâu ạ, cháu còn có việc."Thấy bác bảo vệ còn muốn nói chuyện, Diệp Thư vội vàng xua tay với bác: "Bác ơi, cháu chào bác, cháu đi đây."Diệp Thư đi xa rồi bác bảo vệ vẫn còn nói: "Sao lại đi nhanh như vậy, tôi còn muốn hỏi xem cháu ấy học như thế nào, để thằng cháu trai bất tài nhà tôi học hỏi, không nói là thi đỗ đại học Bắc Thành, thi đỗ một trường cao đẳng nào cũng được."Diệp Thư không đi đâu khác mà đi thẳng về nhà trọ. Thấy Diệp Thư về, cô nhân viên tiếp tân cười rạng rỡ vẫy tay với cô.