Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 96

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Nhìn đống đồ này, trong lòng Diệp Thư chợt dâng lên cảm giác giàu nứt đố đổ vách.Dọn dẹp hết một lượt, thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm, Diệp Thư ra ngoài, nằm xuống ngủ.Lúc sắp ngủ bỗng nhớ ra, hình như mình nên gửi ít đồ về cho ông bà ở quê nhỉ.Dù sao cũng là nhờ họ thắp hương quét mộ cho nhà nguyên chủ, tuy mình có để lại tiền, nhưng có tận tâm hay không thì vẫn khác nhau.Hơn nữa, hiện tại cô đang hẹn hò với Thạch Lỗi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ kết hôn. Nếu vài năm tới mọi chuyện trở nên rối ren, nhà họ Thạch sẽ không thể chịu nổi sự điều tra.Lỡ đâu có biến cố gì, về quê cũng là một đường lui.Nghĩ vậy, Diệp Thư lại thấy cũng nên gửi ít đồ cho đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ mới được.Đến lúc có chuyện gì, còn dễ nói chuyện!Suy nghĩ miên man một hồi, Diệp Thư không buồn ngủ nữa, lại vào siêu thị tìm đồ.Diệp Thư tính toán, chuẩn bị cho ông bác hai chai rượu, cho bà mấy cân bánh điểm tâm. Hai gói kẹo, trong siêu thị còn có xúc xích, lấy hai cái, bây giờ là mùa đông trời lạnh, chắc là không hỏng được.Đội trưởng thì hai chai rượu, hai gói kẹo.Chủ nhiệm phụ nữ thì thôi không cần rượu nữa, cho hai cân bánh điểm tâm, hai gói kẹo.Vậy là được rồi, nhiều quá cũng không được. Dù sao trong mắt người ngoài, cô cũng chỉ là một đứa sinh viên nghèo.Diệp Thư đóng gói đồ đạc cho từng nhà xong xuôi, mai sẽ mang ra bưu điện gửi đi.Diệp Thư lại lấy thêm mấy cái xúc xích, mấy cân thịt lợn, mấy cân cá chép ra ngoài. Bây giờ ngoài trời âm hai mươi mấy độ, để ngoài một lúc là đông cứng, không lo bị hỏng.Cô nghĩ ngợi rồi lấy thêm một phần y hệt như lúc nãy, định ngày mai đưa cho Thạch Lỗi mang sang biếu ông bà nội anh.Chuẩn bị xong xuôi, cô mới ra khỏi siêu thị, trở lại giường nằm ngủ.Trước khi ngủ còn nghĩ, tranh thủ lúc nghỉ lễ có thời gian, ra chợ đen bán thêm ít đồ, kiếm thêm ít tiền để dành. Đợi sau này mua nhà cho thuê, làm bà chủ cho sướng.Mang theo nụ cười đi vào giấc mơ, trong mơ, Diệp Thư chân mang dép lê, người mặc áo phông rộng thùng thình, tay xách một chùm chìa khóa to tướng, gõ cửa từng nhà thu tiền thuê.Cô cười thành tiếng cả trong mơ.Sáng hôm sau thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, Diệp Thư lắc đầu bật cười, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó. Nhưng mà mình phải cố gắng từ bây giờ, cố gắng biến giấc mơ thành hiện thực mới được.Diệp Thư không ngủ nướng nữa, vội vàng dậy để theo đuổi giấc mơ của mình, bây giờ trời còn chưa sáng, cô định đến chợ đen trước.Từ chợ đen về sẽ đi gửi đồ.Gấp chăn lại, xuống giường đi giày, mở cửa phòng, ra đến nhà chính đã cảm thấy lạnh hơn hẳn hôm qua.Mở cửa nhà chính ra, bên ngoài gió tây bắc thổi vi vu, khô lạnh, so với hôm qua ít nhất cũng phải giảm năm sáu độ.Gió thổi vào người có cảm giác như xuyên thấu, cô vội vàng đóng cửa lại, vào nhà mặc chiếc áo bông nhỏ và quần bông lấy từ siêu thị vào.Bên ngoài mặc thêm áo khoác, lúc này mới ra ngoài, vào bếp trước tiên khơi lửa cho lò, lại thêm than vào, dùng ấm nước đổ đầy nước đặt lên lò.Chờ nước sôi đổ vào phích nước nóng.Lo xong những việc này, Diệp Thư mới dùng nước ấm trong phích rửa mặt. Lại nấu một bát mì ở siêu thị ăn.Nhìn thời gian gần được rồi, mới mặc áo bông quân đội, đội mũ, đeo khẩu trang, đeo găng tay, trang bị đầy đủ đến chợ đen.Bây giờ còn quá sớm, xe buýt vẫn chưa chạy, chỉ có thể đi bộ.Đi bộ khoảng hai mươi phút, đến con hẻm gần chợ đen nhất, Diệp Thư thấy xung quanh không có ai, liền lấy chiếc xe đẩy nhỏ trong siêu thị ra, rồi đặt những thứ cần bán lên đó.Lần này Diệp Thư chuẩn bị đồ ngoài gạo mì, còn lấy thêm không ít thịt lợn, chân giò các loại. Ngoài ra còn lấy thêm không ít đồ dùng sinh hoạt, như trong siêu thị còn không ít xà phòng, dầu gội đầu các loại, chất đầy một xe đẩy nhỏ.

Nhìn đống đồ này, trong lòng Diệp Thư chợt dâng lên cảm giác giàu nứt đố đổ vách.

Dọn dẹp hết một lượt, thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm, Diệp Thư ra ngoài, nằm xuống ngủ.

Lúc sắp ngủ bỗng nhớ ra, hình như mình nên gửi ít đồ về cho ông bà ở quê nhỉ.

Dù sao cũng là nhờ họ thắp hương quét mộ cho nhà nguyên chủ, tuy mình có để lại tiền, nhưng có tận tâm hay không thì vẫn khác nhau.

Hơn nữa, hiện tại cô đang hẹn hò với Thạch Lỗi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ kết hôn. Nếu vài năm tới mọi chuyện trở nên rối ren, nhà họ Thạch sẽ không thể chịu nổi sự điều tra.

Lỡ đâu có biến cố gì, về quê cũng là một đường lui.

Nghĩ vậy, Diệp Thư lại thấy cũng nên gửi ít đồ cho đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ mới được.

Đến lúc có chuyện gì, còn dễ nói chuyện!

Suy nghĩ miên man một hồi, Diệp Thư không buồn ngủ nữa, lại vào siêu thị tìm đồ.

Diệp Thư tính toán, chuẩn bị cho ông bác hai chai rượu, cho bà mấy cân bánh điểm tâm. Hai gói kẹo, trong siêu thị còn có xúc xích, lấy hai cái, bây giờ là mùa đông trời lạnh, chắc là không hỏng được.

Đội trưởng thì hai chai rượu, hai gói kẹo.

Chủ nhiệm phụ nữ thì thôi không cần rượu nữa, cho hai cân bánh điểm tâm, hai gói kẹo.

Vậy là được rồi, nhiều quá cũng không được. Dù sao trong mắt người ngoài, cô cũng chỉ là một đứa sinh viên nghèo.

Diệp Thư đóng gói đồ đạc cho từng nhà xong xuôi, mai sẽ mang ra bưu điện gửi đi.

Diệp Thư lại lấy thêm mấy cái xúc xích, mấy cân thịt lợn, mấy cân cá chép ra ngoài. Bây giờ ngoài trời âm hai mươi mấy độ, để ngoài một lúc là đông cứng, không lo bị hỏng.

Cô nghĩ ngợi rồi lấy thêm một phần y hệt như lúc nãy, định ngày mai đưa cho Thạch Lỗi mang sang biếu ông bà nội anh.

Chuẩn bị xong xuôi, cô mới ra khỏi siêu thị, trở lại giường nằm ngủ.

Trước khi ngủ còn nghĩ, tranh thủ lúc nghỉ lễ có thời gian, ra chợ đen bán thêm ít đồ, kiếm thêm ít tiền để dành. Đợi sau này mua nhà cho thuê, làm bà chủ cho sướng.

Mang theo nụ cười đi vào giấc mơ, trong mơ, Diệp Thư chân mang dép lê, người mặc áo phông rộng thùng thình, tay xách một chùm chìa khóa to tướng, gõ cửa từng nhà thu tiền thuê.

Cô cười thành tiếng cả trong mơ.

Sáng hôm sau thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, Diệp Thư lắc đầu bật cười, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó. Nhưng mà mình phải cố gắng từ bây giờ, cố gắng biến giấc mơ thành hiện thực mới được.

Diệp Thư không ngủ nướng nữa, vội vàng dậy để theo đuổi giấc mơ của mình, bây giờ trời còn chưa sáng, cô định đến chợ đen trước.

Từ chợ đen về sẽ đi gửi đồ.

Gấp chăn lại, xuống giường đi giày, mở cửa phòng, ra đến nhà chính đã cảm thấy lạnh hơn hẳn hôm qua.

Mở cửa nhà chính ra, bên ngoài gió tây bắc thổi vi vu, khô lạnh, so với hôm qua ít nhất cũng phải giảm năm sáu độ.

Gió thổi vào người có cảm giác như xuyên thấu, cô vội vàng đóng cửa lại, vào nhà mặc chiếc áo bông nhỏ và quần bông lấy từ siêu thị vào.

Bên ngoài mặc thêm áo khoác, lúc này mới ra ngoài, vào bếp trước tiên khơi lửa cho lò, lại thêm than vào, dùng ấm nước đổ đầy nước đặt lên lò.

Chờ nước sôi đổ vào phích nước nóng.

Lo xong những việc này, Diệp Thư mới dùng nước ấm trong phích rửa mặt. Lại nấu một bát mì ở siêu thị ăn.

Nhìn thời gian gần được rồi, mới mặc áo bông quân đội, đội mũ, đeo khẩu trang, đeo găng tay, trang bị đầy đủ đến chợ đen.

Bây giờ còn quá sớm, xe buýt vẫn chưa chạy, chỉ có thể đi bộ.

Đi bộ khoảng hai mươi phút, đến con hẻm gần chợ đen nhất, Diệp Thư thấy xung quanh không có ai, liền lấy chiếc xe đẩy nhỏ trong siêu thị ra, rồi đặt những thứ cần bán lên đó.

Lần này Diệp Thư chuẩn bị đồ ngoài gạo mì, còn lấy thêm không ít thịt lợn, chân giò các loại. Ngoài ra còn lấy thêm không ít đồ dùng sinh hoạt, như trong siêu thị còn không ít xà phòng, dầu gội đầu các loại, chất đầy một xe đẩy nhỏ.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Nhìn đống đồ này, trong lòng Diệp Thư chợt dâng lên cảm giác giàu nứt đố đổ vách.Dọn dẹp hết một lượt, thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm, Diệp Thư ra ngoài, nằm xuống ngủ.Lúc sắp ngủ bỗng nhớ ra, hình như mình nên gửi ít đồ về cho ông bà ở quê nhỉ.Dù sao cũng là nhờ họ thắp hương quét mộ cho nhà nguyên chủ, tuy mình có để lại tiền, nhưng có tận tâm hay không thì vẫn khác nhau.Hơn nữa, hiện tại cô đang hẹn hò với Thạch Lỗi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ kết hôn. Nếu vài năm tới mọi chuyện trở nên rối ren, nhà họ Thạch sẽ không thể chịu nổi sự điều tra.Lỡ đâu có biến cố gì, về quê cũng là một đường lui.Nghĩ vậy, Diệp Thư lại thấy cũng nên gửi ít đồ cho đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ mới được.Đến lúc có chuyện gì, còn dễ nói chuyện!Suy nghĩ miên man một hồi, Diệp Thư không buồn ngủ nữa, lại vào siêu thị tìm đồ.Diệp Thư tính toán, chuẩn bị cho ông bác hai chai rượu, cho bà mấy cân bánh điểm tâm. Hai gói kẹo, trong siêu thị còn có xúc xích, lấy hai cái, bây giờ là mùa đông trời lạnh, chắc là không hỏng được.Đội trưởng thì hai chai rượu, hai gói kẹo.Chủ nhiệm phụ nữ thì thôi không cần rượu nữa, cho hai cân bánh điểm tâm, hai gói kẹo.Vậy là được rồi, nhiều quá cũng không được. Dù sao trong mắt người ngoài, cô cũng chỉ là một đứa sinh viên nghèo.Diệp Thư đóng gói đồ đạc cho từng nhà xong xuôi, mai sẽ mang ra bưu điện gửi đi.Diệp Thư lại lấy thêm mấy cái xúc xích, mấy cân thịt lợn, mấy cân cá chép ra ngoài. Bây giờ ngoài trời âm hai mươi mấy độ, để ngoài một lúc là đông cứng, không lo bị hỏng.Cô nghĩ ngợi rồi lấy thêm một phần y hệt như lúc nãy, định ngày mai đưa cho Thạch Lỗi mang sang biếu ông bà nội anh.Chuẩn bị xong xuôi, cô mới ra khỏi siêu thị, trở lại giường nằm ngủ.Trước khi ngủ còn nghĩ, tranh thủ lúc nghỉ lễ có thời gian, ra chợ đen bán thêm ít đồ, kiếm thêm ít tiền để dành. Đợi sau này mua nhà cho thuê, làm bà chủ cho sướng.Mang theo nụ cười đi vào giấc mơ, trong mơ, Diệp Thư chân mang dép lê, người mặc áo phông rộng thùng thình, tay xách một chùm chìa khóa to tướng, gõ cửa từng nhà thu tiền thuê.Cô cười thành tiếng cả trong mơ.Sáng hôm sau thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, Diệp Thư lắc đầu bật cười, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó. Nhưng mà mình phải cố gắng từ bây giờ, cố gắng biến giấc mơ thành hiện thực mới được.Diệp Thư không ngủ nướng nữa, vội vàng dậy để theo đuổi giấc mơ của mình, bây giờ trời còn chưa sáng, cô định đến chợ đen trước.Từ chợ đen về sẽ đi gửi đồ.Gấp chăn lại, xuống giường đi giày, mở cửa phòng, ra đến nhà chính đã cảm thấy lạnh hơn hẳn hôm qua.Mở cửa nhà chính ra, bên ngoài gió tây bắc thổi vi vu, khô lạnh, so với hôm qua ít nhất cũng phải giảm năm sáu độ.Gió thổi vào người có cảm giác như xuyên thấu, cô vội vàng đóng cửa lại, vào nhà mặc chiếc áo bông nhỏ và quần bông lấy từ siêu thị vào.Bên ngoài mặc thêm áo khoác, lúc này mới ra ngoài, vào bếp trước tiên khơi lửa cho lò, lại thêm than vào, dùng ấm nước đổ đầy nước đặt lên lò.Chờ nước sôi đổ vào phích nước nóng.Lo xong những việc này, Diệp Thư mới dùng nước ấm trong phích rửa mặt. Lại nấu một bát mì ở siêu thị ăn.Nhìn thời gian gần được rồi, mới mặc áo bông quân đội, đội mũ, đeo khẩu trang, đeo găng tay, trang bị đầy đủ đến chợ đen.Bây giờ còn quá sớm, xe buýt vẫn chưa chạy, chỉ có thể đi bộ.Đi bộ khoảng hai mươi phút, đến con hẻm gần chợ đen nhất, Diệp Thư thấy xung quanh không có ai, liền lấy chiếc xe đẩy nhỏ trong siêu thị ra, rồi đặt những thứ cần bán lên đó.Lần này Diệp Thư chuẩn bị đồ ngoài gạo mì, còn lấy thêm không ít thịt lợn, chân giò các loại. Ngoài ra còn lấy thêm không ít đồ dùng sinh hoạt, như trong siêu thị còn không ít xà phòng, dầu gội đầu các loại, chất đầy một xe đẩy nhỏ.

Chương 96