Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 120
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Sau một hồi náo loạn, cuối cùng bà nội Thạch cũng lên tiếng giải cứu hai người. Cho dù bà nội đến kịp thời, Thạch Lỗi cũng đã uống rất nhiều rượu.Anh đã ngà ngà say, vào phòng liền nằm luôn lên giường.Diệp Thư thì không sao.Bà nội bưng cho hai người hai đĩa thức ăn, còn có hai bát cơm, bảo hai người ăn cơm.Thạch Lỗi cũng dậy ăn cơm, lại dùng nước lạnh rửa mặt. Bên ngoài còn khách, anh còn phải ra ngoài tiếp khách.Chiều nay Diệp Thư không cần ra ngoài nữa, ở trong nhà gấp lại đống quần áo bị xáo trộn, lau sạch tủ quần áo rồi cất quần áo vào, quần áo của anh đã ở trong đó rồi.Dọn dẹp xong, cô tựa vào gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.Lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài đã không còn tiếng động, khách đã về hết.Cô xuống giường, muốn đi vệ sinh. Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Thạch Lỗi đi vào, biết cô muốn đi vệ sinh, anh cũng đi theo, đứng đợi ở ngoài nhà vệ sinh.Diệp Thư có chút ngại ngùng, bảo anh đi không được, đành phải để anh đứng đó đợi.Bây giờ trời tối sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã sập tối.Bà nội đã chuẩn bị bữa tối. Bữa tối cũng đơn giản, chỉ cần hâm nóng thức ăn thừa lúc trưa, lại nấu thêm cháo ngô.Buổi trưa mọi người đều chưa ăn được bao nhiêu, tối nay ai cũng uống không ít cháo.Ăn xong, bà nội giải thích cho Diệp Thư về người phụ nữ lúc trưa nói cô mệnh cứng.Hoá ra bà ta có một đứa cháu gái, vốn dĩ muốn gả cho Thạch Lỗi. Kết quả là anh không đồng ý, bà ta liền ghi hận trong lòng.Lẽ ra anh kết hôn cũng không mời họ. Là do họ nghe người khác nói, tự động đến.Chồng của bà ta trước đây là nhân viên tạp vụ của trường, cũng coi như quen biết ông nội Thạch, nhưng không có qua lại.Sau đó ông ta nghỉ hưu thì càng không liên lạc gì nữa. Vậy mà bà ta lại tự nhiên đến cửa muốn gả cháu gái cho Thạch Lỗi. Bà nội Thạch cũng thấy lạ, hai nhà chẳng mấy khi liên lạc, tại sao lại tự nhiên đến mai mối?Về sau, anh không đồng ý, bà ta nói năng khó nghe, hai nhà liền trở mặt.Ai ngờ lần này anh cưới họ lại đột nhiên đến chúc mừng.Ban đầu nghĩ, đến là khách, trước đây cũng chẳng có mâu thuẫn gì lớn, chuyện qua rồi thì cho qua. Đã đến rồi thì chúng ta cứ tiếp đãi tử tế.Không ngờ bà ta lại kém duyên như vậy, trong ngày vui của người khác lại nói năng khó nghe. Bà nội không nể mặt bà ta chút nào, trực tiếp trả lại tiền mừng rồi đuổi họ về.Đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng chồng bà ta mắng bà ta.Thế nhưng, bà nội cũng không đồng cảm với bà ta chút nào, đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không biết điều.Diệp Thư nói mình không để tâm, dù sao cũng không quen biết, sau này cũng sẽ không có qua lại. Cứ coi như bà ta đang đánh rắm là được.Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, để cho bà ta ghen tị c.h.ế.t đi thôi.Bà nội thấy cô thật sự không để bụng mới yên tâm để hai người về phòng.Về phòng, Thạch Lỗi để cô ngồi trên ghế sofa, tự mình lấy nước muốn rửa chân cho cô.Đổ đầy một chậu nước, thử nhiệt độ vừa phải. Đặt chậu nước dưới chân cô, anh ngồi xổm xuống cởi tất cho cô.Diệp Thư né tránh, anh liền nắm lấy cổ chân cô, không cho cô động.Cởi tất cho cô xong, anh đặt chân cô vào chậu, múc nước giúp cô rửa chân.Cầm bàn chân trắng nõn của vợ, lòng Thạch Lỗi bỗng dấy lên một tia xúc động, vội vàng rửa chân cho vợ xong, rồi tiện thể lấy luôn nước vợ vừa dùng, qua loa rửa chân cho mình.Bởi vì lúc ăn tối Diệp Thư đã rửa mặt rồi, cho nên bây giờ chỉ cần rửa chân là có thể lên giường ngủ.Thạch Lỗi hắt nước rửa chân, quay vào nhà lấy cái bô rồi cài cửa lại.Buổi chiều Diệp Thư đã ngủ một giấc rồi, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, cũng không muốn ngủ sớm như vậy.Thạch Lỗi không đợi được nữa, anh bế Diệp Thư lên giường.Diệp Thư đẩy anh cũng không nổi, để mặc cho anh hôn.Cô bị Thạch Lỗi hôn đến mê muội, không biết từ lúc nào, quần áo trên người đã bị Thạch Lỗi cởi chỉ còn lại đồ lót.
Sau một hồi náo loạn, cuối cùng bà nội Thạch cũng lên tiếng giải cứu hai người. Cho dù bà nội đến kịp thời, Thạch Lỗi cũng đã uống rất nhiều rượu.
Anh đã ngà ngà say, vào phòng liền nằm luôn lên giường.
Diệp Thư thì không sao.
Bà nội bưng cho hai người hai đĩa thức ăn, còn có hai bát cơm, bảo hai người ăn cơm.
Thạch Lỗi cũng dậy ăn cơm, lại dùng nước lạnh rửa mặt. Bên ngoài còn khách, anh còn phải ra ngoài tiếp khách.
Chiều nay Diệp Thư không cần ra ngoài nữa, ở trong nhà gấp lại đống quần áo bị xáo trộn, lau sạch tủ quần áo rồi cất quần áo vào, quần áo của anh đã ở trong đó rồi.
Dọn dẹp xong, cô tựa vào gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài đã không còn tiếng động, khách đã về hết.
Cô xuống giường, muốn đi vệ sinh. Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Thạch Lỗi đi vào, biết cô muốn đi vệ sinh, anh cũng đi theo, đứng đợi ở ngoài nhà vệ sinh.
Diệp Thư có chút ngại ngùng, bảo anh đi không được, đành phải để anh đứng đó đợi.
Bây giờ trời tối sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã sập tối.
Bà nội đã chuẩn bị bữa tối. Bữa tối cũng đơn giản, chỉ cần hâm nóng thức ăn thừa lúc trưa, lại nấu thêm cháo ngô.
Buổi trưa mọi người đều chưa ăn được bao nhiêu, tối nay ai cũng uống không ít cháo.
Ăn xong, bà nội giải thích cho Diệp Thư về người phụ nữ lúc trưa nói cô mệnh cứng.
Hoá ra bà ta có một đứa cháu gái, vốn dĩ muốn gả cho Thạch Lỗi. Kết quả là anh không đồng ý, bà ta liền ghi hận trong lòng.
Lẽ ra anh kết hôn cũng không mời họ. Là do họ nghe người khác nói, tự động đến.
Chồng của bà ta trước đây là nhân viên tạp vụ của trường, cũng coi như quen biết ông nội Thạch, nhưng không có qua lại.
Sau đó ông ta nghỉ hưu thì càng không liên lạc gì nữa. Vậy mà bà ta lại tự nhiên đến cửa muốn gả cháu gái cho Thạch Lỗi. Bà nội Thạch cũng thấy lạ, hai nhà chẳng mấy khi liên lạc, tại sao lại tự nhiên đến mai mối?
Về sau, anh không đồng ý, bà ta nói năng khó nghe, hai nhà liền trở mặt.
Ai ngờ lần này anh cưới họ lại đột nhiên đến chúc mừng.
Ban đầu nghĩ, đến là khách, trước đây cũng chẳng có mâu thuẫn gì lớn, chuyện qua rồi thì cho qua. Đã đến rồi thì chúng ta cứ tiếp đãi tử tế.
Không ngờ bà ta lại kém duyên như vậy, trong ngày vui của người khác lại nói năng khó nghe. Bà nội không nể mặt bà ta chút nào, trực tiếp trả lại tiền mừng rồi đuổi họ về.
Đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng chồng bà ta mắng bà ta.
Thế nhưng, bà nội cũng không đồng cảm với bà ta chút nào, đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không biết điều.
Diệp Thư nói mình không để tâm, dù sao cũng không quen biết, sau này cũng sẽ không có qua lại. Cứ coi như bà ta đang đánh rắm là được.
Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, để cho bà ta ghen tị c.h.ế.t đi thôi.
Bà nội thấy cô thật sự không để bụng mới yên tâm để hai người về phòng.
Về phòng, Thạch Lỗi để cô ngồi trên ghế sofa, tự mình lấy nước muốn rửa chân cho cô.
Đổ đầy một chậu nước, thử nhiệt độ vừa phải. Đặt chậu nước dưới chân cô, anh ngồi xổm xuống cởi tất cho cô.
Diệp Thư né tránh, anh liền nắm lấy cổ chân cô, không cho cô động.
Cởi tất cho cô xong, anh đặt chân cô vào chậu, múc nước giúp cô rửa chân.
Cầm bàn chân trắng nõn của vợ, lòng Thạch Lỗi bỗng dấy lên một tia xúc động, vội vàng rửa chân cho vợ xong, rồi tiện thể lấy luôn nước vợ vừa dùng, qua loa rửa chân cho mình.
Bởi vì lúc ăn tối Diệp Thư đã rửa mặt rồi, cho nên bây giờ chỉ cần rửa chân là có thể lên giường ngủ.
Thạch Lỗi hắt nước rửa chân, quay vào nhà lấy cái bô rồi cài cửa lại.
Buổi chiều Diệp Thư đã ngủ một giấc rồi, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, cũng không muốn ngủ sớm như vậy.
Thạch Lỗi không đợi được nữa, anh bế Diệp Thư lên giường.
Diệp Thư đẩy anh cũng không nổi, để mặc cho anh hôn.
Cô bị Thạch Lỗi hôn đến mê muội, không biết từ lúc nào, quần áo trên người đã bị Thạch Lỗi cởi chỉ còn lại đồ lót.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Sau một hồi náo loạn, cuối cùng bà nội Thạch cũng lên tiếng giải cứu hai người. Cho dù bà nội đến kịp thời, Thạch Lỗi cũng đã uống rất nhiều rượu.Anh đã ngà ngà say, vào phòng liền nằm luôn lên giường.Diệp Thư thì không sao.Bà nội bưng cho hai người hai đĩa thức ăn, còn có hai bát cơm, bảo hai người ăn cơm.Thạch Lỗi cũng dậy ăn cơm, lại dùng nước lạnh rửa mặt. Bên ngoài còn khách, anh còn phải ra ngoài tiếp khách.Chiều nay Diệp Thư không cần ra ngoài nữa, ở trong nhà gấp lại đống quần áo bị xáo trộn, lau sạch tủ quần áo rồi cất quần áo vào, quần áo của anh đã ở trong đó rồi.Dọn dẹp xong, cô tựa vào gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.Lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài đã không còn tiếng động, khách đã về hết.Cô xuống giường, muốn đi vệ sinh. Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Thạch Lỗi đi vào, biết cô muốn đi vệ sinh, anh cũng đi theo, đứng đợi ở ngoài nhà vệ sinh.Diệp Thư có chút ngại ngùng, bảo anh đi không được, đành phải để anh đứng đó đợi.Bây giờ trời tối sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã sập tối.Bà nội đã chuẩn bị bữa tối. Bữa tối cũng đơn giản, chỉ cần hâm nóng thức ăn thừa lúc trưa, lại nấu thêm cháo ngô.Buổi trưa mọi người đều chưa ăn được bao nhiêu, tối nay ai cũng uống không ít cháo.Ăn xong, bà nội giải thích cho Diệp Thư về người phụ nữ lúc trưa nói cô mệnh cứng.Hoá ra bà ta có một đứa cháu gái, vốn dĩ muốn gả cho Thạch Lỗi. Kết quả là anh không đồng ý, bà ta liền ghi hận trong lòng.Lẽ ra anh kết hôn cũng không mời họ. Là do họ nghe người khác nói, tự động đến.Chồng của bà ta trước đây là nhân viên tạp vụ của trường, cũng coi như quen biết ông nội Thạch, nhưng không có qua lại.Sau đó ông ta nghỉ hưu thì càng không liên lạc gì nữa. Vậy mà bà ta lại tự nhiên đến cửa muốn gả cháu gái cho Thạch Lỗi. Bà nội Thạch cũng thấy lạ, hai nhà chẳng mấy khi liên lạc, tại sao lại tự nhiên đến mai mối?Về sau, anh không đồng ý, bà ta nói năng khó nghe, hai nhà liền trở mặt.Ai ngờ lần này anh cưới họ lại đột nhiên đến chúc mừng.Ban đầu nghĩ, đến là khách, trước đây cũng chẳng có mâu thuẫn gì lớn, chuyện qua rồi thì cho qua. Đã đến rồi thì chúng ta cứ tiếp đãi tử tế.Không ngờ bà ta lại kém duyên như vậy, trong ngày vui của người khác lại nói năng khó nghe. Bà nội không nể mặt bà ta chút nào, trực tiếp trả lại tiền mừng rồi đuổi họ về.Đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng chồng bà ta mắng bà ta.Thế nhưng, bà nội cũng không đồng cảm với bà ta chút nào, đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không biết điều.Diệp Thư nói mình không để tâm, dù sao cũng không quen biết, sau này cũng sẽ không có qua lại. Cứ coi như bà ta đang đánh rắm là được.Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, để cho bà ta ghen tị c.h.ế.t đi thôi.Bà nội thấy cô thật sự không để bụng mới yên tâm để hai người về phòng.Về phòng, Thạch Lỗi để cô ngồi trên ghế sofa, tự mình lấy nước muốn rửa chân cho cô.Đổ đầy một chậu nước, thử nhiệt độ vừa phải. Đặt chậu nước dưới chân cô, anh ngồi xổm xuống cởi tất cho cô.Diệp Thư né tránh, anh liền nắm lấy cổ chân cô, không cho cô động.Cởi tất cho cô xong, anh đặt chân cô vào chậu, múc nước giúp cô rửa chân.Cầm bàn chân trắng nõn của vợ, lòng Thạch Lỗi bỗng dấy lên một tia xúc động, vội vàng rửa chân cho vợ xong, rồi tiện thể lấy luôn nước vợ vừa dùng, qua loa rửa chân cho mình.Bởi vì lúc ăn tối Diệp Thư đã rửa mặt rồi, cho nên bây giờ chỉ cần rửa chân là có thể lên giường ngủ.Thạch Lỗi hắt nước rửa chân, quay vào nhà lấy cái bô rồi cài cửa lại.Buổi chiều Diệp Thư đã ngủ một giấc rồi, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, cũng không muốn ngủ sớm như vậy.Thạch Lỗi không đợi được nữa, anh bế Diệp Thư lên giường.Diệp Thư đẩy anh cũng không nổi, để mặc cho anh hôn.Cô bị Thạch Lỗi hôn đến mê muội, không biết từ lúc nào, quần áo trên người đã bị Thạch Lỗi cởi chỉ còn lại đồ lót.