Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 138
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chỉ cần Thạch Lỗi nghĩ ra, không có gì là không có ở đây. Chỉ cần là thứ có thể dùng trong cuộc sống, đều có thể tìm thấy ở đây, hơn nữa còn tốt hơn những thứ có công dụng tương tự ở thời đại này.Thậm chí còn có đủ loại đồ ăn vặt không phải là nhu yếu phẩm. Thạch Lỗi nhìn mà hoa cả mắt.Diệp Thư thấy Thạch Lỗi nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, bèn bước tới tự lấy một gói khoai tây chiên, xé bao bì, lấy một miếng đưa cho anh.Cô ra hiệu cho anh ăn, Thạch Lỗi cũng không khách sáo, trực tiếp cắn một miếng, vị giòn tan, lại có thêm vị cà chua, hương vị phong phú khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm.Thạch Lỗi nhận lấy gói khoai tây chiên từ tay vợ, lấy một miếng đút vào miệng cô, rồi lại tự lấy một miếng ăn. Định đút cho vợ thêm miếng nữa thì cô xua tay bảo không ăn nữa, để anh tự ăn.Diệp Thư lại dẫn Thạch Lỗi đang ăn khoai tây chiên rôm rốp đi thang máy lên tầng 2.Thạch Lỗi lại tò mò về thang máy, Diệp Thư bất lực, chỉ đành dẫn anh lên xuống mấy vòng.Mãi đến khi Diệp Thư hơi chán, anh mới luyến tiếc đi theo vợ lên tầng 2.Nhìn thấy đủ loại quần áo, Thạch Lỗi không còn ngạc nhiên nữa, cứ như thể ở đây có thứ gì cũng là chuyện bình thường.Chỉ là phát hiện ra rất nhiều thứ của mình giống hệt ở đây. Có thể thấy là vợ đã lấy ở đây cho mình mặc.Không nán lại đây lâu, họ trực tiếp lên tầng 3, tầng này toàn là đồ điện gia dụng. Tivi, tủ lạnh, điều hòa, bình nóng lạnh cái gì cũng có.Diệp Thư lần lượt giới thiệu, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng Thạch Lỗi vẫn tràn đầy kinh ngạc.Thạch Lỗi biết tivi, tủ lạnh, tuy khan hiếm nhưng anh đã từng nhìn thấy ở nhà lãnh đạo, hoàn toàn không giống thế này.Tivi lúc bấy giờ chỉ là một cái hộp vuông vức, rất nhỏ, chỉ 12 inch. Hơn nữa chỉ thu được một kênh, đó là kênh Bắc Thành.Tủ lạnh thời này ngăn đá ở trên, ngăn mát ở dưới, hoàn toàn ngược với tủ lạnh hiện đại. Hơn nữa còn khá nhỏ. Hoàn toàn không lớn bằng tủ lạnh hiện đại.Điều hòa, bình nóng lạnh thì Thạch Lỗi chưa từng thấy bao giờ.Thấy Thạch Lỗi tò mò, Diệp Thư lần lượt mở cho anh xem.Thạch Lỗi xem chưa đã, lại tự mình thao tác.Giống như đứa trẻ được đồ chơi mới, hoàn toàn không dừng lại được.Diệp Thư cũng không giục anh, cứ để anh chơi cho đã. Cô ngồi trên ghế sofa bên cạnh nhìn anh.Chơi hồi lâu, Thạch Lỗi mới ngại ngùng đi tới: "Vợ ơi, em mệt rồi à, xin lỗi, anh mải mê chơi quá."Diệp Thư mỉm cười: "Không sao, chúng ta lên tầng 4 trước đi, lát nữa chưa chơi đã thì lại xuống."Lên đến tầng 4, lướt qua một lượt, ngoài quán gà rán khiến Thạch Lỗi nán lại một chút thì hoàn toàn không có sức hấp dẫn bằng tầng 3.Đi hết một vòng tòa nhà, Diệp Thư hỏi Thạch Lỗi có muốn lên tầng 3 nữa không. Thạch Lỗi lắc đầu."Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thạch Lỗi nghĩ vợ còn đang mang thai, cũng là mình không chu đáo, mình không ăn thì thôi, vợ không ăn cơm là không được.Diệp Thư kéo tay Thạch Lỗi, dẫn anh ra ngoài.Thức ăn đã nguội, anh bảo vợ nghỉ ngơi, còn mình vào bếp hâm nóng lại.Hai người ăn cơm xong, anh lại rửa bát, dọn dẹp đâu vào đấy thì cũng đến giờ đi làm.Anh lại tất tả đạp xe đi làm.Cô ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều. Tỉnh dậy, cô ra vườn sau cho gà ăn.Xong xuôi lại lấy tài liệu ra học.Thời gian học trôi qua rất nhanh, anh đi làm về mà cô vẫn còn đang mải mê học.Thấy anh về, cô mới sực nhớ ra thời gian trôi qua đã lâu, liền đứng dậy vận động một chút.Ngồi lâu quá, người cứng đờ, khớp xương đau nhức.Lúc này, đứa bé trong bụng cũng cựa quậy. Có lẽ cũng đang phản đối.Cô mải mê đọc sách mà quên mất mình đang mang thai, cứ ngồi như vậy, đứa trẻ trong bụng chắc chắn cũng không thoải mái.Cô xoa bụng, dịu dàng xin lỗi con: "Con yêu, mẹ xin lỗi, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý."Thạch Lỗi vừa giận vừa buồn cười. Anh dìu cô ra sân hít thở không khí trong lành.
Chỉ cần Thạch Lỗi nghĩ ra, không có gì là không có ở đây. Chỉ cần là thứ có thể dùng trong cuộc sống, đều có thể tìm thấy ở đây, hơn nữa còn tốt hơn những thứ có công dụng tương tự ở thời đại này.
Thậm chí còn có đủ loại đồ ăn vặt không phải là nhu yếu phẩm. Thạch Lỗi nhìn mà hoa cả mắt.
Diệp Thư thấy Thạch Lỗi nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, bèn bước tới tự lấy một gói khoai tây chiên, xé bao bì, lấy một miếng đưa cho anh.
Cô ra hiệu cho anh ăn, Thạch Lỗi cũng không khách sáo, trực tiếp cắn một miếng, vị giòn tan, lại có thêm vị cà chua, hương vị phong phú khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm.
Thạch Lỗi nhận lấy gói khoai tây chiên từ tay vợ, lấy một miếng đút vào miệng cô, rồi lại tự lấy một miếng ăn. Định đút cho vợ thêm miếng nữa thì cô xua tay bảo không ăn nữa, để anh tự ăn.
Diệp Thư lại dẫn Thạch Lỗi đang ăn khoai tây chiên rôm rốp đi thang máy lên tầng 2.
Thạch Lỗi lại tò mò về thang máy, Diệp Thư bất lực, chỉ đành dẫn anh lên xuống mấy vòng.
Mãi đến khi Diệp Thư hơi chán, anh mới luyến tiếc đi theo vợ lên tầng 2.
Nhìn thấy đủ loại quần áo, Thạch Lỗi không còn ngạc nhiên nữa, cứ như thể ở đây có thứ gì cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là phát hiện ra rất nhiều thứ của mình giống hệt ở đây. Có thể thấy là vợ đã lấy ở đây cho mình mặc.
Không nán lại đây lâu, họ trực tiếp lên tầng 3, tầng này toàn là đồ điện gia dụng. Tivi, tủ lạnh, điều hòa, bình nóng lạnh cái gì cũng có.
Diệp Thư lần lượt giới thiệu, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng Thạch Lỗi vẫn tràn đầy kinh ngạc.
Thạch Lỗi biết tivi, tủ lạnh, tuy khan hiếm nhưng anh đã từng nhìn thấy ở nhà lãnh đạo, hoàn toàn không giống thế này.
Tivi lúc bấy giờ chỉ là một cái hộp vuông vức, rất nhỏ, chỉ 12 inch. Hơn nữa chỉ thu được một kênh, đó là kênh Bắc Thành.
Tủ lạnh thời này ngăn đá ở trên, ngăn mát ở dưới, hoàn toàn ngược với tủ lạnh hiện đại. Hơn nữa còn khá nhỏ. Hoàn toàn không lớn bằng tủ lạnh hiện đại.
Điều hòa, bình nóng lạnh thì Thạch Lỗi chưa từng thấy bao giờ.
Thấy Thạch Lỗi tò mò, Diệp Thư lần lượt mở cho anh xem.
Thạch Lỗi xem chưa đã, lại tự mình thao tác.
Giống như đứa trẻ được đồ chơi mới, hoàn toàn không dừng lại được.
Diệp Thư cũng không giục anh, cứ để anh chơi cho đã. Cô ngồi trên ghế sofa bên cạnh nhìn anh.
Chơi hồi lâu, Thạch Lỗi mới ngại ngùng đi tới: "Vợ ơi, em mệt rồi à, xin lỗi, anh mải mê chơi quá."
Diệp Thư mỉm cười: "Không sao, chúng ta lên tầng 4 trước đi, lát nữa chưa chơi đã thì lại xuống."
Lên đến tầng 4, lướt qua một lượt, ngoài quán gà rán khiến Thạch Lỗi nán lại một chút thì hoàn toàn không có sức hấp dẫn bằng tầng 3.
Đi hết một vòng tòa nhà, Diệp Thư hỏi Thạch Lỗi có muốn lên tầng 3 nữa không. Thạch Lỗi lắc đầu.
"Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thạch Lỗi nghĩ vợ còn đang mang thai, cũng là mình không chu đáo, mình không ăn thì thôi, vợ không ăn cơm là không được.
Diệp Thư kéo tay Thạch Lỗi, dẫn anh ra ngoài.
Thức ăn đã nguội, anh bảo vợ nghỉ ngơi, còn mình vào bếp hâm nóng lại.
Hai người ăn cơm xong, anh lại rửa bát, dọn dẹp đâu vào đấy thì cũng đến giờ đi làm.
Anh lại tất tả đạp xe đi làm.
Cô ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều. Tỉnh dậy, cô ra vườn sau cho gà ăn.
Xong xuôi lại lấy tài liệu ra học.
Thời gian học trôi qua rất nhanh, anh đi làm về mà cô vẫn còn đang mải mê học.
Thấy anh về, cô mới sực nhớ ra thời gian trôi qua đã lâu, liền đứng dậy vận động một chút.
Ngồi lâu quá, người cứng đờ, khớp xương đau nhức.
Lúc này, đứa bé trong bụng cũng cựa quậy. Có lẽ cũng đang phản đối.
Cô mải mê đọc sách mà quên mất mình đang mang thai, cứ ngồi như vậy, đứa trẻ trong bụng chắc chắn cũng không thoải mái.
Cô xoa bụng, dịu dàng xin lỗi con: "Con yêu, mẹ xin lỗi, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý."
Thạch Lỗi vừa giận vừa buồn cười. Anh dìu cô ra sân hít thở không khí trong lành.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chỉ cần Thạch Lỗi nghĩ ra, không có gì là không có ở đây. Chỉ cần là thứ có thể dùng trong cuộc sống, đều có thể tìm thấy ở đây, hơn nữa còn tốt hơn những thứ có công dụng tương tự ở thời đại này.Thậm chí còn có đủ loại đồ ăn vặt không phải là nhu yếu phẩm. Thạch Lỗi nhìn mà hoa cả mắt.Diệp Thư thấy Thạch Lỗi nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, bèn bước tới tự lấy một gói khoai tây chiên, xé bao bì, lấy một miếng đưa cho anh.Cô ra hiệu cho anh ăn, Thạch Lỗi cũng không khách sáo, trực tiếp cắn một miếng, vị giòn tan, lại có thêm vị cà chua, hương vị phong phú khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm.Thạch Lỗi nhận lấy gói khoai tây chiên từ tay vợ, lấy một miếng đút vào miệng cô, rồi lại tự lấy một miếng ăn. Định đút cho vợ thêm miếng nữa thì cô xua tay bảo không ăn nữa, để anh tự ăn.Diệp Thư lại dẫn Thạch Lỗi đang ăn khoai tây chiên rôm rốp đi thang máy lên tầng 2.Thạch Lỗi lại tò mò về thang máy, Diệp Thư bất lực, chỉ đành dẫn anh lên xuống mấy vòng.Mãi đến khi Diệp Thư hơi chán, anh mới luyến tiếc đi theo vợ lên tầng 2.Nhìn thấy đủ loại quần áo, Thạch Lỗi không còn ngạc nhiên nữa, cứ như thể ở đây có thứ gì cũng là chuyện bình thường.Chỉ là phát hiện ra rất nhiều thứ của mình giống hệt ở đây. Có thể thấy là vợ đã lấy ở đây cho mình mặc.Không nán lại đây lâu, họ trực tiếp lên tầng 3, tầng này toàn là đồ điện gia dụng. Tivi, tủ lạnh, điều hòa, bình nóng lạnh cái gì cũng có.Diệp Thư lần lượt giới thiệu, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng Thạch Lỗi vẫn tràn đầy kinh ngạc.Thạch Lỗi biết tivi, tủ lạnh, tuy khan hiếm nhưng anh đã từng nhìn thấy ở nhà lãnh đạo, hoàn toàn không giống thế này.Tivi lúc bấy giờ chỉ là một cái hộp vuông vức, rất nhỏ, chỉ 12 inch. Hơn nữa chỉ thu được một kênh, đó là kênh Bắc Thành.Tủ lạnh thời này ngăn đá ở trên, ngăn mát ở dưới, hoàn toàn ngược với tủ lạnh hiện đại. Hơn nữa còn khá nhỏ. Hoàn toàn không lớn bằng tủ lạnh hiện đại.Điều hòa, bình nóng lạnh thì Thạch Lỗi chưa từng thấy bao giờ.Thấy Thạch Lỗi tò mò, Diệp Thư lần lượt mở cho anh xem.Thạch Lỗi xem chưa đã, lại tự mình thao tác.Giống như đứa trẻ được đồ chơi mới, hoàn toàn không dừng lại được.Diệp Thư cũng không giục anh, cứ để anh chơi cho đã. Cô ngồi trên ghế sofa bên cạnh nhìn anh.Chơi hồi lâu, Thạch Lỗi mới ngại ngùng đi tới: "Vợ ơi, em mệt rồi à, xin lỗi, anh mải mê chơi quá."Diệp Thư mỉm cười: "Không sao, chúng ta lên tầng 4 trước đi, lát nữa chưa chơi đã thì lại xuống."Lên đến tầng 4, lướt qua một lượt, ngoài quán gà rán khiến Thạch Lỗi nán lại một chút thì hoàn toàn không có sức hấp dẫn bằng tầng 3.Đi hết một vòng tòa nhà, Diệp Thư hỏi Thạch Lỗi có muốn lên tầng 3 nữa không. Thạch Lỗi lắc đầu."Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thạch Lỗi nghĩ vợ còn đang mang thai, cũng là mình không chu đáo, mình không ăn thì thôi, vợ không ăn cơm là không được.Diệp Thư kéo tay Thạch Lỗi, dẫn anh ra ngoài.Thức ăn đã nguội, anh bảo vợ nghỉ ngơi, còn mình vào bếp hâm nóng lại.Hai người ăn cơm xong, anh lại rửa bát, dọn dẹp đâu vào đấy thì cũng đến giờ đi làm.Anh lại tất tả đạp xe đi làm.Cô ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều. Tỉnh dậy, cô ra vườn sau cho gà ăn.Xong xuôi lại lấy tài liệu ra học.Thời gian học trôi qua rất nhanh, anh đi làm về mà cô vẫn còn đang mải mê học.Thấy anh về, cô mới sực nhớ ra thời gian trôi qua đã lâu, liền đứng dậy vận động một chút.Ngồi lâu quá, người cứng đờ, khớp xương đau nhức.Lúc này, đứa bé trong bụng cũng cựa quậy. Có lẽ cũng đang phản đối.Cô mải mê đọc sách mà quên mất mình đang mang thai, cứ ngồi như vậy, đứa trẻ trong bụng chắc chắn cũng không thoải mái.Cô xoa bụng, dịu dàng xin lỗi con: "Con yêu, mẹ xin lỗi, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý."Thạch Lỗi vừa giận vừa buồn cười. Anh dìu cô ra sân hít thở không khí trong lành.