Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 149

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến họ, chỉ tội nghiệp cho đứa con gái vừa mới sinh ra, về nhà chắc chắn sẽ phải chịu khổ.Mọi người không quan tâm đến họ nữa, tiếp tục ăn cơm.Mọi người không để ý đến họ, bà lão kia tự mình lại gần."Bà chị, đang ăn cơm đấy à?" Bà lão nhìn chằm chằm vào mâm cơm trên bàn.Bà nội uống hết bát cháo mới trả lời bà ta: "Ừ, ông nhà tôi vừa mới mang đến, bà ăn cơm ở đâu rồi à."Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bà ta lại gần bắt chuyện, tuy bà nội không nhiệt tình nhưng cũng trả lời tử tế.Bà lão kia thấy có người trả lời, càng thêm khoái chí. Bà ta ngồi xuống giường bệnh của Diệp Thư, sát bên cạnh bà nội."Bà chị, nhà mình ăn uống thế này là sang lắm rồi đấy. Nhìn là biết nhà giàu có. Không giống nhà chúng tôi, chỉ có mỗi con trai tôi với ông nhà tôi đi làm, mà phải nuôi ba cái tàu há mồm." Nói rồi còn trừng mắt nhìn sản phụ một cái.Sản phụ không dám ho he tiếng nào, cắn miếng bánh bao, có lẽ bánh hơi khô, bị nghẹn đến mức phải rướn cả cổ.Lần này bà nội không thèm để ý đến bà ta. Bà lão kia cũng mặc kệ người khác có để ý đến mình hay không, cứ thao thao bất tuyệt một mình."Bà chị, bà không biết đâu, tôi khổ lắm! Cả nhà đều phải trông chờ vào tôi, lấy phải đứa con dâu chẳng biết làm cái gì ra hồn, chỉ giỏi ăn. Đến cả con trai cũng không biết đẻ, đẻ liền tù tì hai đứa con gái. Bà nói xem nhà chúng tôi giữ nó lại có ích gì nữa.Bà chị, nhìn bà là biết có phúc lắm rồi, đây là cháu trai nhà mình hả?"Bà nội cũng mất kiên nhẫn: "Không phải, cháu dâu tôi sinh con gái, cả nhà tôi đều rất yêu quý đứa bé này."Bà lão kia nhìn bà nội như nhìn người ngốc."Sinh con gái thì có gì mà khoe khoang, rồi sẽ có ngày bà phải hối hận." Bà lão bĩu môi.Nhìn thấy Diệp Thư ăn xong, Thạch Lỗi hầu hạ cô rửa tay rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.Bà ta lại gần bà nội thì thầm: "Bà chị, đừng trách tôi không nhắc nhở, bà không thể đối xử quá tốt với cháu dâu đâu, nếu không nó sẽ leo lên đầu lên cổ bà đấy.Bà phải đặt ra quy củ cho nó. Bà xem con dâu nhà tôi này, trước mặt tôi không dám hó hé tiếng nào. Tôi nói gì là nấy, tôi bảo nó đứng thì nó không dám ngồi, tôi mà không cho ăn cơm thì đến nước nó cũng không dám uống." Bà lão kia nói với vẻ đắc ý."Chuyện nhà tôi không cần bà phải lo, bà lo cho tốt việc nhà bà là được rồi. Thôi, bà đi làm việc của bà đi, tôi cũng có việc phải làm." Bà nội nói với vẻ mất kiên nhẫn.Bà nội nói xong liền dọn dẹp hộp cơm trên bàn, mang ra phòng nước rửa.Bà lão kia thấy bà nội không để ý đến mình bèn bỏ đi. Miệng lầm bầm chửi rủa rồi quay về giường bệnh nhà mình."Thích con gái, nói nghe hay lắm. Vậy sau này cứ để nhà các người sinh toàn con gái đi, xem các người còn cười nổi không? Hứ!"Thạch Lỗi thấy bà lão ăn nói khó nghe, lại sợ làm phiền Diệp Thư nên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn bà ta."Cậu muốn làm gì? Con trai tôi sắp đến rồi, tôi không sợ cậu đâu…" Bà lão lớn tiếng dọa nạt.Nói xong cũng chẳng quan tâm đến con dâu nữa, chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh.Thạch Lỗi cười khẩy, đúng là loại người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.Ông nội thấy bà ta như vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nói với Thạch Lỗi: "Kệ bà ta đi cháu, loại người này nói chuyện với bà ta cũng phí nước bọt."Thạch Lỗi gật đầu: "Bà ta không gây chuyện với cháu, cháu sẽ không để ý đến bà ta. Nếu bà ta còn lải nhải, cháu sẽ đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh."Lúc này bà nội rửa bát xong quay về, Thạch Lỗi bảo bà về nhà nghỉ ngơi, tối lại đến.Bà nội dặn dò Thạch Lỗi chăm sóc Diệp Thư và đứa bé cẩn thận, lại nói buổi trưa sẽ bảo ông nội mang cơm đến cho họ, rồi mới theo ông nội về nhà.

Nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến họ, chỉ tội nghiệp cho đứa con gái vừa mới sinh ra, về nhà chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Mọi người không quan tâm đến họ nữa, tiếp tục ăn cơm.

Mọi người không để ý đến họ, bà lão kia tự mình lại gần.

"Bà chị, đang ăn cơm đấy à?" Bà lão nhìn chằm chằm vào mâm cơm trên bàn.

Bà nội uống hết bát cháo mới trả lời bà ta: "Ừ, ông nhà tôi vừa mới mang đến, bà ăn cơm ở đâu rồi à."

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bà ta lại gần bắt chuyện, tuy bà nội không nhiệt tình nhưng cũng trả lời tử tế.

Bà lão kia thấy có người trả lời, càng thêm khoái chí. Bà ta ngồi xuống giường bệnh của Diệp Thư, sát bên cạnh bà nội.

"Bà chị, nhà mình ăn uống thế này là sang lắm rồi đấy. Nhìn là biết nhà giàu có. Không giống nhà chúng tôi, chỉ có mỗi con trai tôi với ông nhà tôi đi làm, mà phải nuôi ba cái tàu há mồm." Nói rồi còn trừng mắt nhìn sản phụ một cái.

Sản phụ không dám ho he tiếng nào, cắn miếng bánh bao, có lẽ bánh hơi khô, bị nghẹn đến mức phải rướn cả cổ.

Lần này bà nội không thèm để ý đến bà ta. Bà lão kia cũng mặc kệ người khác có để ý đến mình hay không, cứ thao thao bất tuyệt một mình.

"Bà chị, bà không biết đâu, tôi khổ lắm! Cả nhà đều phải trông chờ vào tôi, lấy phải đứa con dâu chẳng biết làm cái gì ra hồn, chỉ giỏi ăn. Đến cả con trai cũng không biết đẻ, đẻ liền tù tì hai đứa con gái. Bà nói xem nhà chúng tôi giữ nó lại có ích gì nữa.

Bà chị, nhìn bà là biết có phúc lắm rồi, đây là cháu trai nhà mình hả?"

Bà nội cũng mất kiên nhẫn: "Không phải, cháu dâu tôi sinh con gái, cả nhà tôi đều rất yêu quý đứa bé này."

Bà lão kia nhìn bà nội như nhìn người ngốc.

"Sinh con gái thì có gì mà khoe khoang, rồi sẽ có ngày bà phải hối hận." Bà lão bĩu môi.

Nhìn thấy Diệp Thư ăn xong, Thạch Lỗi hầu hạ cô rửa tay rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Bà ta lại gần bà nội thì thầm: "Bà chị, đừng trách tôi không nhắc nhở, bà không thể đối xử quá tốt với cháu dâu đâu, nếu không nó sẽ leo lên đầu lên cổ bà đấy.

Bà phải đặt ra quy củ cho nó. Bà xem con dâu nhà tôi này, trước mặt tôi không dám hó hé tiếng nào. Tôi nói gì là nấy, tôi bảo nó đứng thì nó không dám ngồi, tôi mà không cho ăn cơm thì đến nước nó cũng không dám uống." Bà lão kia nói với vẻ đắc ý.

"Chuyện nhà tôi không cần bà phải lo, bà lo cho tốt việc nhà bà là được rồi. Thôi, bà đi làm việc của bà đi, tôi cũng có việc phải làm." Bà nội nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Bà nội nói xong liền dọn dẹp hộp cơm trên bàn, mang ra phòng nước rửa.

Bà lão kia thấy bà nội không để ý đến mình bèn bỏ đi. Miệng lầm bầm chửi rủa rồi quay về giường bệnh nhà mình.

"Thích con gái, nói nghe hay lắm. Vậy sau này cứ để nhà các người sinh toàn con gái đi, xem các người còn cười nổi không? Hứ!"

Thạch Lỗi thấy bà lão ăn nói khó nghe, lại sợ làm phiền Diệp Thư nên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn bà ta.

"Cậu muốn làm gì? Con trai tôi sắp đến rồi, tôi không sợ cậu đâu…" Bà lão lớn tiếng dọa nạt.

Nói xong cũng chẳng quan tâm đến con dâu nữa, chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh.

Thạch Lỗi cười khẩy, đúng là loại người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

Ông nội thấy bà ta như vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nói với Thạch Lỗi: "Kệ bà ta đi cháu, loại người này nói chuyện với bà ta cũng phí nước bọt."

Thạch Lỗi gật đầu: "Bà ta không gây chuyện với cháu, cháu sẽ không để ý đến bà ta. Nếu bà ta còn lải nhải, cháu sẽ đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh."

Lúc này bà nội rửa bát xong quay về, Thạch Lỗi bảo bà về nhà nghỉ ngơi, tối lại đến.

Bà nội dặn dò Thạch Lỗi chăm sóc Diệp Thư và đứa bé cẩn thận, lại nói buổi trưa sẽ bảo ông nội mang cơm đến cho họ, rồi mới theo ông nội về nhà.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến họ, chỉ tội nghiệp cho đứa con gái vừa mới sinh ra, về nhà chắc chắn sẽ phải chịu khổ.Mọi người không quan tâm đến họ nữa, tiếp tục ăn cơm.Mọi người không để ý đến họ, bà lão kia tự mình lại gần."Bà chị, đang ăn cơm đấy à?" Bà lão nhìn chằm chằm vào mâm cơm trên bàn.Bà nội uống hết bát cháo mới trả lời bà ta: "Ừ, ông nhà tôi vừa mới mang đến, bà ăn cơm ở đâu rồi à."Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bà ta lại gần bắt chuyện, tuy bà nội không nhiệt tình nhưng cũng trả lời tử tế.Bà lão kia thấy có người trả lời, càng thêm khoái chí. Bà ta ngồi xuống giường bệnh của Diệp Thư, sát bên cạnh bà nội."Bà chị, nhà mình ăn uống thế này là sang lắm rồi đấy. Nhìn là biết nhà giàu có. Không giống nhà chúng tôi, chỉ có mỗi con trai tôi với ông nhà tôi đi làm, mà phải nuôi ba cái tàu há mồm." Nói rồi còn trừng mắt nhìn sản phụ một cái.Sản phụ không dám ho he tiếng nào, cắn miếng bánh bao, có lẽ bánh hơi khô, bị nghẹn đến mức phải rướn cả cổ.Lần này bà nội không thèm để ý đến bà ta. Bà lão kia cũng mặc kệ người khác có để ý đến mình hay không, cứ thao thao bất tuyệt một mình."Bà chị, bà không biết đâu, tôi khổ lắm! Cả nhà đều phải trông chờ vào tôi, lấy phải đứa con dâu chẳng biết làm cái gì ra hồn, chỉ giỏi ăn. Đến cả con trai cũng không biết đẻ, đẻ liền tù tì hai đứa con gái. Bà nói xem nhà chúng tôi giữ nó lại có ích gì nữa.Bà chị, nhìn bà là biết có phúc lắm rồi, đây là cháu trai nhà mình hả?"Bà nội cũng mất kiên nhẫn: "Không phải, cháu dâu tôi sinh con gái, cả nhà tôi đều rất yêu quý đứa bé này."Bà lão kia nhìn bà nội như nhìn người ngốc."Sinh con gái thì có gì mà khoe khoang, rồi sẽ có ngày bà phải hối hận." Bà lão bĩu môi.Nhìn thấy Diệp Thư ăn xong, Thạch Lỗi hầu hạ cô rửa tay rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.Bà ta lại gần bà nội thì thầm: "Bà chị, đừng trách tôi không nhắc nhở, bà không thể đối xử quá tốt với cháu dâu đâu, nếu không nó sẽ leo lên đầu lên cổ bà đấy.Bà phải đặt ra quy củ cho nó. Bà xem con dâu nhà tôi này, trước mặt tôi không dám hó hé tiếng nào. Tôi nói gì là nấy, tôi bảo nó đứng thì nó không dám ngồi, tôi mà không cho ăn cơm thì đến nước nó cũng không dám uống." Bà lão kia nói với vẻ đắc ý."Chuyện nhà tôi không cần bà phải lo, bà lo cho tốt việc nhà bà là được rồi. Thôi, bà đi làm việc của bà đi, tôi cũng có việc phải làm." Bà nội nói với vẻ mất kiên nhẫn.Bà nội nói xong liền dọn dẹp hộp cơm trên bàn, mang ra phòng nước rửa.Bà lão kia thấy bà nội không để ý đến mình bèn bỏ đi. Miệng lầm bầm chửi rủa rồi quay về giường bệnh nhà mình."Thích con gái, nói nghe hay lắm. Vậy sau này cứ để nhà các người sinh toàn con gái đi, xem các người còn cười nổi không? Hứ!"Thạch Lỗi thấy bà lão ăn nói khó nghe, lại sợ làm phiền Diệp Thư nên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn bà ta."Cậu muốn làm gì? Con trai tôi sắp đến rồi, tôi không sợ cậu đâu…" Bà lão lớn tiếng dọa nạt.Nói xong cũng chẳng quan tâm đến con dâu nữa, chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh.Thạch Lỗi cười khẩy, đúng là loại người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.Ông nội thấy bà ta như vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nói với Thạch Lỗi: "Kệ bà ta đi cháu, loại người này nói chuyện với bà ta cũng phí nước bọt."Thạch Lỗi gật đầu: "Bà ta không gây chuyện với cháu, cháu sẽ không để ý đến bà ta. Nếu bà ta còn lải nhải, cháu sẽ đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh."Lúc này bà nội rửa bát xong quay về, Thạch Lỗi bảo bà về nhà nghỉ ngơi, tối lại đến.Bà nội dặn dò Thạch Lỗi chăm sóc Diệp Thư và đứa bé cẩn thận, lại nói buổi trưa sẽ bảo ông nội mang cơm đến cho họ, rồi mới theo ông nội về nhà.

Chương 149