Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 151

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Tắm rửa xong, lúc bấy giờ cũng chẳng có máy sấy tóc, trong siêu thị có cũng không mang ra dùng được. Chỉ còn cách lấy khăn lau khô hết mức có thể.Sợ Diệp Thư bị lạnh, bà nội lại chạy ra ngoài lấy mũ len với áo phao vào. Bảo cô mặc áo, đội mũ ngay tại cửa rồi mới cho ra ngoài.Ra đến nơi, không biết Thạch Lỗi từ đâu lôi ra một cái khăn quàng cổ to tướng, quấn từ cổ đến tận miệng Diệp Thư, chỉ chừa đúng hai con mắt để nhìn đường.Xác định là gió không lùa vào được nữa, Thạch Lỗi mới hài lòng dắt tay bà nội và Diệp Thư về nhà.Đến thứ Bảy, Diệp Thư và Thạch Lỗi đến căn nhà riêng của mình, trước tiên là dọn dẹp trong ngoài một lượt. Bắc nồi to lên bếp bắt đầu nhóm lửa đun nước. Nước nóng thì dùng để lau chùi bàn ghế, rửa bát đũa.Anh không cho vợ động tay vào việc gì khác ngoài việc thay ga giường, giục vợ nghỉ ngơi, còn mình thì nhiệt tình làm hết mọi việc.Hai vợ chồng tính xong việc mời khách là dọn về nhà riêng ở luôn, chứ ở nhà ông bà cứ phải e dè, muốn lấy gì từ siêu thị cũng bất tiện.Bữa tiệc đầy tháng kết thúc cũng là lúc cô chuẩn bị đi học lại, còn phải thi lại nữa.Cô chỉ rời đi chưa đầy hai tiếng, tìm kiếm ở siêu thị những thứ cần thiết để tiếp khách vào ngày mai, xong là vội vàng quay lại vì sợ con đói.Chỉ còn lại Thạch Lỗi một mình tiếp tục dọn dẹp.Sáng chủ nhật, hai vợ chồng dậy từ sớm, tất sắn chuẩn bị.Anh không cho Diệp Thư động vào nước lạnh, tự mình rửa rau, thái thịt xong đưa cho vợ xào là được.Ông bà nội nghe tiếng động cũng dậy.Ông nội theo như đã nói hôm qua, đi mua đồ ăn sáng.Còn bà nội thì đi thẳng vào bếp."Tiểu Diệp, cháu dậy sớm thế làm gì? Đêm còn phải trông con, không cần cháu làm đâu, mau vào nhà nghỉ ngơi đi!" Bà nội vừa đi vừa nói."Không sao đâu ạ, Thạch Lỗi đã rửa rau, thái thịt xong rồi, cháu chỉ việc xào nấu thôi.""Không cần cháu phải làm đâu, để bà làm cho, tuy đã hết ở cữ nhưng vẫn phải chú ý một thời gian nữa."Nói xong, bà chẳng kịp để cô nói thêm câu nào, đã đẩy cô về phòng trông con.Chưa kịp đợi ông nội mua đồ ăn sáng về thì con gái đã thức giấc. Cô cho con b.ú xong, bé con vẫn không chịu ngủ.Mấy hôm nay con gái thức càng ngày càng lâu, cũng càng lúc càng giống bố, y như đúc ra từ một khuôn vậy.Thật ra, ngũ quan của anh rất đẹp. Mắt hai mí, con ngươi to, sống mũi cao.Những đường nét ấy ở trên mặt anh toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ, nhưng khi ở trên mặt con gái lại trở nên mềm mại, dịu dàng hơn nhiều, vừa nhìn là biết ngay là con gái.Ăn sáng xong, cô thay cho con gái một bộ quần áo màu đỏ, rồi tự mình cũng mặc một chiếc áo khoác len lông cừu màu đỏ. Vốn dĩ trong thời gian ở cữ, cô đã được chăm sóc rất tốt, giờ đây khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ, sắc mặt càng thêm rạng rỡ.Tuy rằng so với lúc trước khi mang thai có hơi béo hơn một chút, nhưng trước đây cô quá gầy.Bởi vì trong thời kỳ đói kém, mặc dù trong siêu thị có rất nhiều món ngon, nhưng cô không dám ăn uống thoải mái, sợ bản thân có sắc mặt quá hồng hào sẽ khiến người khác để ý.Bây giờ như thế này là vừa đẹp, không béo cũng không gầy. Ở cữ một tháng, nếu có ai nhìn thấy cô có sắc mặt tốt, cũng chỉ có thể khen ngợi nhà chồng chăm sóc chu đáo mà thôi.Bây giờ nạn đói cũng đã qua rồi, sau này không cần phải dè dặt như vậy nữa.Bên ngoài đã có khách đến lác lác, Thạch Lỗi và ông bà nội ra ngoài chào khách.Anh để ông bà tiếp khách, còn mình thì quay vào bếp.Vì chỉ mời người thân và bạn bè gần gũi nên chỉ cần chuẩn bị hai bàn là đủ.Cũng không cần tìm người giúp việc, tự mình làm là được.Diệp Thư quấn chăn cho con, bế ra phòng khách cho bà nội trông, còn mình thì đi vào bếp giúp Thạch Lỗi.Tiệc đầy tháng kết thúc tốt đẹp, cô cũng chuẩn bị ngày hôm sau đi học lại.

Tắm rửa xong, lúc bấy giờ cũng chẳng có máy sấy tóc, trong siêu thị có cũng không mang ra dùng được. Chỉ còn cách lấy khăn lau khô hết mức có thể.

Sợ Diệp Thư bị lạnh, bà nội lại chạy ra ngoài lấy mũ len với áo phao vào. Bảo cô mặc áo, đội mũ ngay tại cửa rồi mới cho ra ngoài.

Ra đến nơi, không biết Thạch Lỗi từ đâu lôi ra một cái khăn quàng cổ to tướng, quấn từ cổ đến tận miệng Diệp Thư, chỉ chừa đúng hai con mắt để nhìn đường.

Xác định là gió không lùa vào được nữa, Thạch Lỗi mới hài lòng dắt tay bà nội và Diệp Thư về nhà.

Đến thứ Bảy, Diệp Thư và Thạch Lỗi đến căn nhà riêng của mình, trước tiên là dọn dẹp trong ngoài một lượt. Bắc nồi to lên bếp bắt đầu nhóm lửa đun nước. Nước nóng thì dùng để lau chùi bàn ghế, rửa bát đũa.

Anh không cho vợ động tay vào việc gì khác ngoài việc thay ga giường, giục vợ nghỉ ngơi, còn mình thì nhiệt tình làm hết mọi việc.

Hai vợ chồng tính xong việc mời khách là dọn về nhà riêng ở luôn, chứ ở nhà ông bà cứ phải e dè, muốn lấy gì từ siêu thị cũng bất tiện.

Bữa tiệc đầy tháng kết thúc cũng là lúc cô chuẩn bị đi học lại, còn phải thi lại nữa.

Cô chỉ rời đi chưa đầy hai tiếng, tìm kiếm ở siêu thị những thứ cần thiết để tiếp khách vào ngày mai, xong là vội vàng quay lại vì sợ con đói.

Chỉ còn lại Thạch Lỗi một mình tiếp tục dọn dẹp.

Sáng chủ nhật, hai vợ chồng dậy từ sớm, tất sắn chuẩn bị.

Anh không cho Diệp Thư động vào nước lạnh, tự mình rửa rau, thái thịt xong đưa cho vợ xào là được.

Ông bà nội nghe tiếng động cũng dậy.

Ông nội theo như đã nói hôm qua, đi mua đồ ăn sáng.

Còn bà nội thì đi thẳng vào bếp.

"Tiểu Diệp, cháu dậy sớm thế làm gì? Đêm còn phải trông con, không cần cháu làm đâu, mau vào nhà nghỉ ngơi đi!" Bà nội vừa đi vừa nói.

"Không sao đâu ạ, Thạch Lỗi đã rửa rau, thái thịt xong rồi, cháu chỉ việc xào nấu thôi."

"Không cần cháu phải làm đâu, để bà làm cho, tuy đã hết ở cữ nhưng vẫn phải chú ý một thời gian nữa."

Nói xong, bà chẳng kịp để cô nói thêm câu nào, đã đẩy cô về phòng trông con.

Chưa kịp đợi ông nội mua đồ ăn sáng về thì con gái đã thức giấc. Cô cho con b.ú xong, bé con vẫn không chịu ngủ.

Mấy hôm nay con gái thức càng ngày càng lâu, cũng càng lúc càng giống bố, y như đúc ra từ một khuôn vậy.

Thật ra, ngũ quan của anh rất đẹp. Mắt hai mí, con ngươi to, sống mũi cao.

Những đường nét ấy ở trên mặt anh toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ, nhưng khi ở trên mặt con gái lại trở nên mềm mại, dịu dàng hơn nhiều, vừa nhìn là biết ngay là con gái.

Ăn sáng xong, cô thay cho con gái một bộ quần áo màu đỏ, rồi tự mình cũng mặc một chiếc áo khoác len lông cừu màu đỏ. Vốn dĩ trong thời gian ở cữ, cô đã được chăm sóc rất tốt, giờ đây khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ, sắc mặt càng thêm rạng rỡ.

Tuy rằng so với lúc trước khi mang thai có hơi béo hơn một chút, nhưng trước đây cô quá gầy.

Bởi vì trong thời kỳ đói kém, mặc dù trong siêu thị có rất nhiều món ngon, nhưng cô không dám ăn uống thoải mái, sợ bản thân có sắc mặt quá hồng hào sẽ khiến người khác để ý.

Bây giờ như thế này là vừa đẹp, không béo cũng không gầy. Ở cữ một tháng, nếu có ai nhìn thấy cô có sắc mặt tốt, cũng chỉ có thể khen ngợi nhà chồng chăm sóc chu đáo mà thôi.

Bây giờ nạn đói cũng đã qua rồi, sau này không cần phải dè dặt như vậy nữa.

Bên ngoài đã có khách đến lác lác, Thạch Lỗi và ông bà nội ra ngoài chào khách.

Anh để ông bà tiếp khách, còn mình thì quay vào bếp.

Vì chỉ mời người thân và bạn bè gần gũi nên chỉ cần chuẩn bị hai bàn là đủ.

Cũng không cần tìm người giúp việc, tự mình làm là được.

Diệp Thư quấn chăn cho con, bế ra phòng khách cho bà nội trông, còn mình thì đi vào bếp giúp Thạch Lỗi.

Tiệc đầy tháng kết thúc tốt đẹp, cô cũng chuẩn bị ngày hôm sau đi học lại.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Tắm rửa xong, lúc bấy giờ cũng chẳng có máy sấy tóc, trong siêu thị có cũng không mang ra dùng được. Chỉ còn cách lấy khăn lau khô hết mức có thể.Sợ Diệp Thư bị lạnh, bà nội lại chạy ra ngoài lấy mũ len với áo phao vào. Bảo cô mặc áo, đội mũ ngay tại cửa rồi mới cho ra ngoài.Ra đến nơi, không biết Thạch Lỗi từ đâu lôi ra một cái khăn quàng cổ to tướng, quấn từ cổ đến tận miệng Diệp Thư, chỉ chừa đúng hai con mắt để nhìn đường.Xác định là gió không lùa vào được nữa, Thạch Lỗi mới hài lòng dắt tay bà nội và Diệp Thư về nhà.Đến thứ Bảy, Diệp Thư và Thạch Lỗi đến căn nhà riêng của mình, trước tiên là dọn dẹp trong ngoài một lượt. Bắc nồi to lên bếp bắt đầu nhóm lửa đun nước. Nước nóng thì dùng để lau chùi bàn ghế, rửa bát đũa.Anh không cho vợ động tay vào việc gì khác ngoài việc thay ga giường, giục vợ nghỉ ngơi, còn mình thì nhiệt tình làm hết mọi việc.Hai vợ chồng tính xong việc mời khách là dọn về nhà riêng ở luôn, chứ ở nhà ông bà cứ phải e dè, muốn lấy gì từ siêu thị cũng bất tiện.Bữa tiệc đầy tháng kết thúc cũng là lúc cô chuẩn bị đi học lại, còn phải thi lại nữa.Cô chỉ rời đi chưa đầy hai tiếng, tìm kiếm ở siêu thị những thứ cần thiết để tiếp khách vào ngày mai, xong là vội vàng quay lại vì sợ con đói.Chỉ còn lại Thạch Lỗi một mình tiếp tục dọn dẹp.Sáng chủ nhật, hai vợ chồng dậy từ sớm, tất sắn chuẩn bị.Anh không cho Diệp Thư động vào nước lạnh, tự mình rửa rau, thái thịt xong đưa cho vợ xào là được.Ông bà nội nghe tiếng động cũng dậy.Ông nội theo như đã nói hôm qua, đi mua đồ ăn sáng.Còn bà nội thì đi thẳng vào bếp."Tiểu Diệp, cháu dậy sớm thế làm gì? Đêm còn phải trông con, không cần cháu làm đâu, mau vào nhà nghỉ ngơi đi!" Bà nội vừa đi vừa nói."Không sao đâu ạ, Thạch Lỗi đã rửa rau, thái thịt xong rồi, cháu chỉ việc xào nấu thôi.""Không cần cháu phải làm đâu, để bà làm cho, tuy đã hết ở cữ nhưng vẫn phải chú ý một thời gian nữa."Nói xong, bà chẳng kịp để cô nói thêm câu nào, đã đẩy cô về phòng trông con.Chưa kịp đợi ông nội mua đồ ăn sáng về thì con gái đã thức giấc. Cô cho con b.ú xong, bé con vẫn không chịu ngủ.Mấy hôm nay con gái thức càng ngày càng lâu, cũng càng lúc càng giống bố, y như đúc ra từ một khuôn vậy.Thật ra, ngũ quan của anh rất đẹp. Mắt hai mí, con ngươi to, sống mũi cao.Những đường nét ấy ở trên mặt anh toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ, nhưng khi ở trên mặt con gái lại trở nên mềm mại, dịu dàng hơn nhiều, vừa nhìn là biết ngay là con gái.Ăn sáng xong, cô thay cho con gái một bộ quần áo màu đỏ, rồi tự mình cũng mặc một chiếc áo khoác len lông cừu màu đỏ. Vốn dĩ trong thời gian ở cữ, cô đã được chăm sóc rất tốt, giờ đây khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ, sắc mặt càng thêm rạng rỡ.Tuy rằng so với lúc trước khi mang thai có hơi béo hơn một chút, nhưng trước đây cô quá gầy.Bởi vì trong thời kỳ đói kém, mặc dù trong siêu thị có rất nhiều món ngon, nhưng cô không dám ăn uống thoải mái, sợ bản thân có sắc mặt quá hồng hào sẽ khiến người khác để ý.Bây giờ như thế này là vừa đẹp, không béo cũng không gầy. Ở cữ một tháng, nếu có ai nhìn thấy cô có sắc mặt tốt, cũng chỉ có thể khen ngợi nhà chồng chăm sóc chu đáo mà thôi.Bây giờ nạn đói cũng đã qua rồi, sau này không cần phải dè dặt như vậy nữa.Bên ngoài đã có khách đến lác lác, Thạch Lỗi và ông bà nội ra ngoài chào khách.Anh để ông bà tiếp khách, còn mình thì quay vào bếp.Vì chỉ mời người thân và bạn bè gần gũi nên chỉ cần chuẩn bị hai bàn là đủ.Cũng không cần tìm người giúp việc, tự mình làm là được.Diệp Thư quấn chăn cho con, bế ra phòng khách cho bà nội trông, còn mình thì đi vào bếp giúp Thạch Lỗi.Tiệc đầy tháng kết thúc tốt đẹp, cô cũng chuẩn bị ngày hôm sau đi học lại.

Chương 151