Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 186

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư nói chuyện này vẫn phải bàn bạc với ông bà nội, suy cho cùng họ suy nghĩ vẫn không được chu toàn bằng hai ông bà.Hai người cũng bàn bạc mấy hôm nay sẽ lên núi đốn thêm củi, nếu không đến mùa đông trời lạnh, lửa nhỏ quá thì người già trẻ con chịu không nổi.Nói chuyện một lúc, hai người cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.Thời gian ở quê nhà trôi qua rất nhanh, ông bà nội dường như đã tìm lại được niềm vui trong cuộc sống, ngày nào cũng trôi qua thật vui vẻ, phong phú.Ngày nào ông nội cũng cùng người anh em kết nghĩa mới quen là ông bác Diệp ra chuồng gia súc chăm sóc gia súc, khi thì cùng ông bác lên núi chăn bò cắt cỏ, khi thì cùng mấy ông lão trong làng ngồi tán gẫu, phải đến giờ ăn cơm mới chịu về nhà.Bà nội lại càng hòa nhập với nhóm các bà lão trong làng, bà còn học được cách khâu đế giày, làm giày, hào hứng muốn tự tay làm giày mới cho ông nội.Cô bé Tĩnh Nghi thì khác hẳn lúc mới đến, giờ đã thành một cô nhóc nghịch ngợm.Ngày nào cũng chạy theo hai đứa con gái nhà anh cả, anh hai Diệp, lúc thì lên núi hái quả dại, lúc thì đi bắt côn trùng về cho gà ăn, đến cả đi cắt cỏ cho lợn cũng đòi đi theo.Chơi đến quên cả trời đất.Vậy nên vừa nghe nói muốn về nhà, người khác còn chưa nói gì, cô bé đã giãy nảy lên.Diệp Thư và ông nội đã bàn bạc kỹ rồi, về nhà sẽ bắt tay vào làm việc này, chi tiết thì mọi người cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng.Đảm bảo đến lúc đó sẽ không ai nghĩ là cả nhà đã quay về quê của Diệp Thư.Đã quyết định như vậy rồi, mọi người cũng không còn luyến tiếc gì nữa, dù sao lần này về quê xong, lần sau quay lại đây là ở hẳn.Nói là nhanh, nhưng cũng lại mất thêm mấy ngày.Chủ yếu là việc Diệp Thư nhờ Vương Đào Hoa tìm nhà đã có tin tức.Chuyện này cũng thật trùng hợp, con trai nhà này được điều động công tác xuống miền Nam, muốn đón bố mẹ vào ở cùng cho có người chăm sóc.Nên muốn bán căn nhà này đi, mua một căn khác ở chỗ con trai làm việc.Sau này cũng gần như không quay về đây nữa, giữ lại căn nhà cũng vô dụng, chi bằng bán đi lấy tiền mua căn khác.Mua nhà rất thuận lợi, bỏ ra 560 đồng là có nhà, đến phòng quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên, Diệp Thư lại có thêm một căn nhà.Căn nhà là nhà ngói 5 gian, nhà ngang, nhà phụ đầy đủ, bởi vì chủ nhà vẫn luôn ở nên nhìn chung được bảo tồn rất tốt.Vị trí ngay gần nhà hàng quốc doanh, cả nhà đều rất ưng ý căn nhà này.Mua được căn nhà ưng ý, Diệp Thư lại cảm ơn Vương Đào Hoa một phen.Tặng cho Vương Đào Hoa hai cân đường đỏ, khiến Vương Đào Hoa vui mừng nói có việc gì cứ đến tìm cô ấy.Diệp Thư lại đến cửa hàng bách hoá, nói với Ngô Tú Hòa là chuẩn bị về Bắc Thành, cũng nói luôn chuyện ông bà nội muốn quay lại đây ở.Nhưng không nói chuyện mình và Thạch Lỗi cũng sẽ quay lại, có những chuyện dù là bạn bè cũng không thể nói, huống hồ tuy cảm thấy Ngô Tú Hòa là người không tồi, nhưng cũng chưa thực sự hiểu rõ.Mọi việc cần làm đã xong, cả nhà cũng tạm biệt nhà ông bác Diệp, chuẩn bị về Bắc Thành.Nhưng lần này mọi người đều không buồn bã, ai cũng biết chẳng bao lâu nữa ông bà nội lại quay về đây, đợi đến lần sau quay lại thì không phải ở một thời gian ngắn nữa mà là ở hẳn.Cả nhà vui vẻ tạm biệt nhà ông bác, lên xe lửa về Bắc Thành.Trên đường thuận lợi về đến căn nhà đã rời xa một tháng, hai người nghỉ ngơi hai ngày liền đến nhà máy xin nghỉ việc.Ông nội bắt đầu tìm người làm giấy giới thiệu cho mọi người.Động tĩnh của cả nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, mấy người bạn cũ của ông nội đều lần lượt đến nhà hỏi han.Ông nội đều nói với bên ngoài là muốn về quê dưỡng lão.Có người tin, cũng có người cười nhạo, nhưng ông nội mặc kệ, chỉ từng bước sắp xếp mọi việc.

Diệp Thư nói chuyện này vẫn phải bàn bạc với ông bà nội, suy cho cùng họ suy nghĩ vẫn không được chu toàn bằng hai ông bà.

Hai người cũng bàn bạc mấy hôm nay sẽ lên núi đốn thêm củi, nếu không đến mùa đông trời lạnh, lửa nhỏ quá thì người già trẻ con chịu không nổi.

Nói chuyện một lúc, hai người cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thời gian ở quê nhà trôi qua rất nhanh, ông bà nội dường như đã tìm lại được niềm vui trong cuộc sống, ngày nào cũng trôi qua thật vui vẻ, phong phú.

Ngày nào ông nội cũng cùng người anh em kết nghĩa mới quen là ông bác Diệp ra chuồng gia súc chăm sóc gia súc, khi thì cùng ông bác lên núi chăn bò cắt cỏ, khi thì cùng mấy ông lão trong làng ngồi tán gẫu, phải đến giờ ăn cơm mới chịu về nhà.

Bà nội lại càng hòa nhập với nhóm các bà lão trong làng, bà còn học được cách khâu đế giày, làm giày, hào hứng muốn tự tay làm giày mới cho ông nội.

Cô bé Tĩnh Nghi thì khác hẳn lúc mới đến, giờ đã thành một cô nhóc nghịch ngợm.

Ngày nào cũng chạy theo hai đứa con gái nhà anh cả, anh hai Diệp, lúc thì lên núi hái quả dại, lúc thì đi bắt côn trùng về cho gà ăn, đến cả đi cắt cỏ cho lợn cũng đòi đi theo.

Chơi đến quên cả trời đất.

Vậy nên vừa nghe nói muốn về nhà, người khác còn chưa nói gì, cô bé đã giãy nảy lên.

Diệp Thư và ông nội đã bàn bạc kỹ rồi, về nhà sẽ bắt tay vào làm việc này, chi tiết thì mọi người cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Đảm bảo đến lúc đó sẽ không ai nghĩ là cả nhà đã quay về quê của Diệp Thư.

Đã quyết định như vậy rồi, mọi người cũng không còn luyến tiếc gì nữa, dù sao lần này về quê xong, lần sau quay lại đây là ở hẳn.

Nói là nhanh, nhưng cũng lại mất thêm mấy ngày.

Chủ yếu là việc Diệp Thư nhờ Vương Đào Hoa tìm nhà đã có tin tức.

Chuyện này cũng thật trùng hợp, con trai nhà này được điều động công tác xuống miền Nam, muốn đón bố mẹ vào ở cùng cho có người chăm sóc.

Nên muốn bán căn nhà này đi, mua một căn khác ở chỗ con trai làm việc.

Sau này cũng gần như không quay về đây nữa, giữ lại căn nhà cũng vô dụng, chi bằng bán đi lấy tiền mua căn khác.

Mua nhà rất thuận lợi, bỏ ra 560 đồng là có nhà, đến phòng quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên, Diệp Thư lại có thêm một căn nhà.

Căn nhà là nhà ngói 5 gian, nhà ngang, nhà phụ đầy đủ, bởi vì chủ nhà vẫn luôn ở nên nhìn chung được bảo tồn rất tốt.

Vị trí ngay gần nhà hàng quốc doanh, cả nhà đều rất ưng ý căn nhà này.

Mua được căn nhà ưng ý, Diệp Thư lại cảm ơn Vương Đào Hoa một phen.

Tặng cho Vương Đào Hoa hai cân đường đỏ, khiến Vương Đào Hoa vui mừng nói có việc gì cứ đến tìm cô ấy.

Diệp Thư lại đến cửa hàng bách hoá, nói với Ngô Tú Hòa là chuẩn bị về Bắc Thành, cũng nói luôn chuyện ông bà nội muốn quay lại đây ở.

Nhưng không nói chuyện mình và Thạch Lỗi cũng sẽ quay lại, có những chuyện dù là bạn bè cũng không thể nói, huống hồ tuy cảm thấy Ngô Tú Hòa là người không tồi, nhưng cũng chưa thực sự hiểu rõ.

Mọi việc cần làm đã xong, cả nhà cũng tạm biệt nhà ông bác Diệp, chuẩn bị về Bắc Thành.

Nhưng lần này mọi người đều không buồn bã, ai cũng biết chẳng bao lâu nữa ông bà nội lại quay về đây, đợi đến lần sau quay lại thì không phải ở một thời gian ngắn nữa mà là ở hẳn.

Cả nhà vui vẻ tạm biệt nhà ông bác, lên xe lửa về Bắc Thành.

Trên đường thuận lợi về đến căn nhà đã rời xa một tháng, hai người nghỉ ngơi hai ngày liền đến nhà máy xin nghỉ việc.

Ông nội bắt đầu tìm người làm giấy giới thiệu cho mọi người.

Động tĩnh của cả nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, mấy người bạn cũ của ông nội đều lần lượt đến nhà hỏi han.

Ông nội đều nói với bên ngoài là muốn về quê dưỡng lão.

Có người tin, cũng có người cười nhạo, nhưng ông nội mặc kệ, chỉ từng bước sắp xếp mọi việc.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư nói chuyện này vẫn phải bàn bạc với ông bà nội, suy cho cùng họ suy nghĩ vẫn không được chu toàn bằng hai ông bà.Hai người cũng bàn bạc mấy hôm nay sẽ lên núi đốn thêm củi, nếu không đến mùa đông trời lạnh, lửa nhỏ quá thì người già trẻ con chịu không nổi.Nói chuyện một lúc, hai người cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.Thời gian ở quê nhà trôi qua rất nhanh, ông bà nội dường như đã tìm lại được niềm vui trong cuộc sống, ngày nào cũng trôi qua thật vui vẻ, phong phú.Ngày nào ông nội cũng cùng người anh em kết nghĩa mới quen là ông bác Diệp ra chuồng gia súc chăm sóc gia súc, khi thì cùng ông bác lên núi chăn bò cắt cỏ, khi thì cùng mấy ông lão trong làng ngồi tán gẫu, phải đến giờ ăn cơm mới chịu về nhà.Bà nội lại càng hòa nhập với nhóm các bà lão trong làng, bà còn học được cách khâu đế giày, làm giày, hào hứng muốn tự tay làm giày mới cho ông nội.Cô bé Tĩnh Nghi thì khác hẳn lúc mới đến, giờ đã thành một cô nhóc nghịch ngợm.Ngày nào cũng chạy theo hai đứa con gái nhà anh cả, anh hai Diệp, lúc thì lên núi hái quả dại, lúc thì đi bắt côn trùng về cho gà ăn, đến cả đi cắt cỏ cho lợn cũng đòi đi theo.Chơi đến quên cả trời đất.Vậy nên vừa nghe nói muốn về nhà, người khác còn chưa nói gì, cô bé đã giãy nảy lên.Diệp Thư và ông nội đã bàn bạc kỹ rồi, về nhà sẽ bắt tay vào làm việc này, chi tiết thì mọi người cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng.Đảm bảo đến lúc đó sẽ không ai nghĩ là cả nhà đã quay về quê của Diệp Thư.Đã quyết định như vậy rồi, mọi người cũng không còn luyến tiếc gì nữa, dù sao lần này về quê xong, lần sau quay lại đây là ở hẳn.Nói là nhanh, nhưng cũng lại mất thêm mấy ngày.Chủ yếu là việc Diệp Thư nhờ Vương Đào Hoa tìm nhà đã có tin tức.Chuyện này cũng thật trùng hợp, con trai nhà này được điều động công tác xuống miền Nam, muốn đón bố mẹ vào ở cùng cho có người chăm sóc.Nên muốn bán căn nhà này đi, mua một căn khác ở chỗ con trai làm việc.Sau này cũng gần như không quay về đây nữa, giữ lại căn nhà cũng vô dụng, chi bằng bán đi lấy tiền mua căn khác.Mua nhà rất thuận lợi, bỏ ra 560 đồng là có nhà, đến phòng quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên, Diệp Thư lại có thêm một căn nhà.Căn nhà là nhà ngói 5 gian, nhà ngang, nhà phụ đầy đủ, bởi vì chủ nhà vẫn luôn ở nên nhìn chung được bảo tồn rất tốt.Vị trí ngay gần nhà hàng quốc doanh, cả nhà đều rất ưng ý căn nhà này.Mua được căn nhà ưng ý, Diệp Thư lại cảm ơn Vương Đào Hoa một phen.Tặng cho Vương Đào Hoa hai cân đường đỏ, khiến Vương Đào Hoa vui mừng nói có việc gì cứ đến tìm cô ấy.Diệp Thư lại đến cửa hàng bách hoá, nói với Ngô Tú Hòa là chuẩn bị về Bắc Thành, cũng nói luôn chuyện ông bà nội muốn quay lại đây ở.Nhưng không nói chuyện mình và Thạch Lỗi cũng sẽ quay lại, có những chuyện dù là bạn bè cũng không thể nói, huống hồ tuy cảm thấy Ngô Tú Hòa là người không tồi, nhưng cũng chưa thực sự hiểu rõ.Mọi việc cần làm đã xong, cả nhà cũng tạm biệt nhà ông bác Diệp, chuẩn bị về Bắc Thành.Nhưng lần này mọi người đều không buồn bã, ai cũng biết chẳng bao lâu nữa ông bà nội lại quay về đây, đợi đến lần sau quay lại thì không phải ở một thời gian ngắn nữa mà là ở hẳn.Cả nhà vui vẻ tạm biệt nhà ông bác, lên xe lửa về Bắc Thành.Trên đường thuận lợi về đến căn nhà đã rời xa một tháng, hai người nghỉ ngơi hai ngày liền đến nhà máy xin nghỉ việc.Ông nội bắt đầu tìm người làm giấy giới thiệu cho mọi người.Động tĩnh của cả nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, mấy người bạn cũ của ông nội đều lần lượt đến nhà hỏi han.Ông nội đều nói với bên ngoài là muốn về quê dưỡng lão.Có người tin, cũng có người cười nhạo, nhưng ông nội mặc kệ, chỉ từng bước sắp xếp mọi việc.

Chương 186