Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 203
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Tương tự, nếu chị Vương cần gì, nói trước một tiếng, Ngô Tú Hoà và mọi người cũng sẽ giữ lại cho.Cho nên, lần này đồ Tết nhà cô mua vừa tốt mà giá cả lại phải chăng, đồ giảm giá cũng mua được không ít.Cửa hàng thực phẩm với cửa hàng bách hoá đều vậy cả, có chút đồ hỏng hóc là chuyện thường tình.Ví dụ như bánh điểm tâm của cửa hàng bách hoá đến cuối cùng kiểu gì chẳng có mấy cái vỡ vụn, phải bán rẻ thôi.Rau của cửa hàng thực phẩm bị rụng lá, trứng bị nứt vân vân, những thứ đó cũng có chỗ để xoay sở.Cũng như mứt Tết nhà cô mua lần này, bảo là hàng lỗi, nhưng cũng đâu đến mức vỡ vụn thành cám. Mà là chỉ bị vỡ đôi hoặc vỡ làm tư thôi.Trứng nứt cũng mua tận hai mươi quả, đấy là chị Vương nể mặt chị Tú Hòa mới bán cho đấy.Không thì cũng chẳng đến lượt nhà cô. Đúng rồi, nghe chị Tú Hòa kể, cô ấy cũng để dành cho chị Vương hai cái phích nước với hai cái ga trải giường, bảo là hàng lỗi, cơ mà cũng toàn đồ tốt.Hai người tay xách nách mang về đến nhà, ông bà với con gái biết hôm nay hai người về, nên đều ở nhà đợi.Lò sưởi ở gian phòng phía Tây cũng được nhóm từ sớm.Hai người vừa vào nhà đã cởi áo khoác ngoài, thay dép lê.Xong xuôi đâu đấy mới lên giường lò sưởi cho ấm. Con gái cả tuần không được gặp bố mẹ, cũng nhào tới quấn quýt bố mẹ.Bố mẹ ở dưới đất sắp xếp đồ đạc hai người mang về.Cá mang ra ngoài sân phơi đông, bánh kẹo mứt mang cất vào tủ.Gạo với bột mì thì mang sang gian phòng phía Tây đổ vào chum.Lần này về, Diệp Thư còn mua cho cả nhà quần áo mới. Mua cho ông nội một cái áo bông dày màu xanh lam. Mua cho bà nội một cái áo khoác có cổ lông dày. Mua cho con gái một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, thêm một chiếc quần nhung kẻ sọc màu xanh lam.Diệp Thư cất hết quần áo cũ của con gái đi, kể cả quần áo thời thượng ngày xưa của hai vợ chồng mình cũng cất nốt.Giờ hai người ra ngoài đều mặc áo bông chần màu xanh lam, loại thường thấy trên đường, còn áo len lông cừu ngày xưa thì cất hết rồi.Tình hình bên ngoài ngày càng căng thẳng, ra ngoài chỉ có thể là khiêm tốn hết mức có thể. Cố gắng đừng khiến người khác chú ý.Đồ trong siêu thị cũng cơ bản là không mang ra ngoài nữa, toàn là dùng hết rồi lại cất vào. Bên ngoài không dám để lộ một chút dấu vết nào.Đồ ăn cũng vậy, thèm ăn cá thịt thì vào trong siêu thị làm, rồi mang ra ăn.Không dám để hàng xóm láng giềng ngửi thấy mùi. Dù Diệp Thư rất thích ăn thịt cá hầm bếp củi, nhưng bây giờ cũng không dám mang ra ngoài hầm bằng nồi to nữa, sợ hàng xóm ngửi thấy mùi, biết nhà mình thường xuyên ăn thịt, gây ra những rắc rối không đáng có.Lần này về cô cũng định nói chuyện với ông bà, sau này ở trong làng phải cố gắng khiêm tốn.Gạo trắng, bột mì cũng không thể ăn uống công khai được nữa, muốn ăn chỉ có thể lén lút.Nông thôn khác với thành phố, ở thành phố cả ngày đóng cửa cũng chẳng ai nói gì, với cả có khách đến cũng không ai đi thẳng vào nhà. Bình thường đều phải gõ cửa chào hỏi trước, chủ nhà cho vào mới được vào.Nông thôn thì khác, ở thôn quê bình thường mọi người đều không đóng cửa. Hàng xóm sang chơi cũng đều đi thẳng vào nhà. Ở nông thôn mà bị người ta nói là sống khép kín thì không hay ho gì.Bởi vì nó thể hiện nhà đấy khó gần.Cho nên sau này nhà cô cũng phải đặc biệt chú ý điểm này, nhà cô toàn công nhân, cuộc sống khá giả hơn người khác một chút là chuyện rất bình thường.Nhưng không thể hơn người ta quá nhiều được. Người ta ăn bánh ngô cũng chẳng đủ no, nhà mình thì gạo trắng, bột mì tha hồ mà làm.Người khác nhìn vào, rất khó mà không ghen tị. Xã hội này có thiếu gì những kẻ nhỏ nhen.Có những người ngoài mặt thì không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại là người ghét người giàu nhất đấy. Vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
Tương tự, nếu chị Vương cần gì, nói trước một tiếng, Ngô Tú Hoà và mọi người cũng sẽ giữ lại cho.
Cho nên, lần này đồ Tết nhà cô mua vừa tốt mà giá cả lại phải chăng, đồ giảm giá cũng mua được không ít.
Cửa hàng thực phẩm với cửa hàng bách hoá đều vậy cả, có chút đồ hỏng hóc là chuyện thường tình.
Ví dụ như bánh điểm tâm của cửa hàng bách hoá đến cuối cùng kiểu gì chẳng có mấy cái vỡ vụn, phải bán rẻ thôi.
Rau của cửa hàng thực phẩm bị rụng lá, trứng bị nứt vân vân, những thứ đó cũng có chỗ để xoay sở.
Cũng như mứt Tết nhà cô mua lần này, bảo là hàng lỗi, nhưng cũng đâu đến mức vỡ vụn thành cám. Mà là chỉ bị vỡ đôi hoặc vỡ làm tư thôi.
Trứng nứt cũng mua tận hai mươi quả, đấy là chị Vương nể mặt chị Tú Hòa mới bán cho đấy.
Không thì cũng chẳng đến lượt nhà cô. Đúng rồi, nghe chị Tú Hòa kể, cô ấy cũng để dành cho chị Vương hai cái phích nước với hai cái ga trải giường, bảo là hàng lỗi, cơ mà cũng toàn đồ tốt.
Hai người tay xách nách mang về đến nhà, ông bà với con gái biết hôm nay hai người về, nên đều ở nhà đợi.
Lò sưởi ở gian phòng phía Tây cũng được nhóm từ sớm.
Hai người vừa vào nhà đã cởi áo khoác ngoài, thay dép lê.
Xong xuôi đâu đấy mới lên giường lò sưởi cho ấm. Con gái cả tuần không được gặp bố mẹ, cũng nhào tới quấn quýt bố mẹ.
Bố mẹ ở dưới đất sắp xếp đồ đạc hai người mang về.
Cá mang ra ngoài sân phơi đông, bánh kẹo mứt mang cất vào tủ.
Gạo với bột mì thì mang sang gian phòng phía Tây đổ vào chum.
Lần này về, Diệp Thư còn mua cho cả nhà quần áo mới. Mua cho ông nội một cái áo bông dày màu xanh lam. Mua cho bà nội một cái áo khoác có cổ lông dày. Mua cho con gái một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, thêm một chiếc quần nhung kẻ sọc màu xanh lam.
Diệp Thư cất hết quần áo cũ của con gái đi, kể cả quần áo thời thượng ngày xưa của hai vợ chồng mình cũng cất nốt.
Giờ hai người ra ngoài đều mặc áo bông chần màu xanh lam, loại thường thấy trên đường, còn áo len lông cừu ngày xưa thì cất hết rồi.
Tình hình bên ngoài ngày càng căng thẳng, ra ngoài chỉ có thể là khiêm tốn hết mức có thể. Cố gắng đừng khiến người khác chú ý.
Đồ trong siêu thị cũng cơ bản là không mang ra ngoài nữa, toàn là dùng hết rồi lại cất vào. Bên ngoài không dám để lộ một chút dấu vết nào.
Đồ ăn cũng vậy, thèm ăn cá thịt thì vào trong siêu thị làm, rồi mang ra ăn.
Không dám để hàng xóm láng giềng ngửi thấy mùi. Dù Diệp Thư rất thích ăn thịt cá hầm bếp củi, nhưng bây giờ cũng không dám mang ra ngoài hầm bằng nồi to nữa, sợ hàng xóm ngửi thấy mùi, biết nhà mình thường xuyên ăn thịt, gây ra những rắc rối không đáng có.
Lần này về cô cũng định nói chuyện với ông bà, sau này ở trong làng phải cố gắng khiêm tốn.
Gạo trắng, bột mì cũng không thể ăn uống công khai được nữa, muốn ăn chỉ có thể lén lút.
Nông thôn khác với thành phố, ở thành phố cả ngày đóng cửa cũng chẳng ai nói gì, với cả có khách đến cũng không ai đi thẳng vào nhà. Bình thường đều phải gõ cửa chào hỏi trước, chủ nhà cho vào mới được vào.
Nông thôn thì khác, ở thôn quê bình thường mọi người đều không đóng cửa. Hàng xóm sang chơi cũng đều đi thẳng vào nhà. Ở nông thôn mà bị người ta nói là sống khép kín thì không hay ho gì.
Bởi vì nó thể hiện nhà đấy khó gần.
Cho nên sau này nhà cô cũng phải đặc biệt chú ý điểm này, nhà cô toàn công nhân, cuộc sống khá giả hơn người khác một chút là chuyện rất bình thường.
Nhưng không thể hơn người ta quá nhiều được. Người ta ăn bánh ngô cũng chẳng đủ no, nhà mình thì gạo trắng, bột mì tha hồ mà làm.
Người khác nhìn vào, rất khó mà không ghen tị. Xã hội này có thiếu gì những kẻ nhỏ nhen.
Có những người ngoài mặt thì không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại là người ghét người giàu nhất đấy. Vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Tương tự, nếu chị Vương cần gì, nói trước một tiếng, Ngô Tú Hoà và mọi người cũng sẽ giữ lại cho.Cho nên, lần này đồ Tết nhà cô mua vừa tốt mà giá cả lại phải chăng, đồ giảm giá cũng mua được không ít.Cửa hàng thực phẩm với cửa hàng bách hoá đều vậy cả, có chút đồ hỏng hóc là chuyện thường tình.Ví dụ như bánh điểm tâm của cửa hàng bách hoá đến cuối cùng kiểu gì chẳng có mấy cái vỡ vụn, phải bán rẻ thôi.Rau của cửa hàng thực phẩm bị rụng lá, trứng bị nứt vân vân, những thứ đó cũng có chỗ để xoay sở.Cũng như mứt Tết nhà cô mua lần này, bảo là hàng lỗi, nhưng cũng đâu đến mức vỡ vụn thành cám. Mà là chỉ bị vỡ đôi hoặc vỡ làm tư thôi.Trứng nứt cũng mua tận hai mươi quả, đấy là chị Vương nể mặt chị Tú Hòa mới bán cho đấy.Không thì cũng chẳng đến lượt nhà cô. Đúng rồi, nghe chị Tú Hòa kể, cô ấy cũng để dành cho chị Vương hai cái phích nước với hai cái ga trải giường, bảo là hàng lỗi, cơ mà cũng toàn đồ tốt.Hai người tay xách nách mang về đến nhà, ông bà với con gái biết hôm nay hai người về, nên đều ở nhà đợi.Lò sưởi ở gian phòng phía Tây cũng được nhóm từ sớm.Hai người vừa vào nhà đã cởi áo khoác ngoài, thay dép lê.Xong xuôi đâu đấy mới lên giường lò sưởi cho ấm. Con gái cả tuần không được gặp bố mẹ, cũng nhào tới quấn quýt bố mẹ.Bố mẹ ở dưới đất sắp xếp đồ đạc hai người mang về.Cá mang ra ngoài sân phơi đông, bánh kẹo mứt mang cất vào tủ.Gạo với bột mì thì mang sang gian phòng phía Tây đổ vào chum.Lần này về, Diệp Thư còn mua cho cả nhà quần áo mới. Mua cho ông nội một cái áo bông dày màu xanh lam. Mua cho bà nội một cái áo khoác có cổ lông dày. Mua cho con gái một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, thêm một chiếc quần nhung kẻ sọc màu xanh lam.Diệp Thư cất hết quần áo cũ của con gái đi, kể cả quần áo thời thượng ngày xưa của hai vợ chồng mình cũng cất nốt.Giờ hai người ra ngoài đều mặc áo bông chần màu xanh lam, loại thường thấy trên đường, còn áo len lông cừu ngày xưa thì cất hết rồi.Tình hình bên ngoài ngày càng căng thẳng, ra ngoài chỉ có thể là khiêm tốn hết mức có thể. Cố gắng đừng khiến người khác chú ý.Đồ trong siêu thị cũng cơ bản là không mang ra ngoài nữa, toàn là dùng hết rồi lại cất vào. Bên ngoài không dám để lộ một chút dấu vết nào.Đồ ăn cũng vậy, thèm ăn cá thịt thì vào trong siêu thị làm, rồi mang ra ăn.Không dám để hàng xóm láng giềng ngửi thấy mùi. Dù Diệp Thư rất thích ăn thịt cá hầm bếp củi, nhưng bây giờ cũng không dám mang ra ngoài hầm bằng nồi to nữa, sợ hàng xóm ngửi thấy mùi, biết nhà mình thường xuyên ăn thịt, gây ra những rắc rối không đáng có.Lần này về cô cũng định nói chuyện với ông bà, sau này ở trong làng phải cố gắng khiêm tốn.Gạo trắng, bột mì cũng không thể ăn uống công khai được nữa, muốn ăn chỉ có thể lén lút.Nông thôn khác với thành phố, ở thành phố cả ngày đóng cửa cũng chẳng ai nói gì, với cả có khách đến cũng không ai đi thẳng vào nhà. Bình thường đều phải gõ cửa chào hỏi trước, chủ nhà cho vào mới được vào.Nông thôn thì khác, ở thôn quê bình thường mọi người đều không đóng cửa. Hàng xóm sang chơi cũng đều đi thẳng vào nhà. Ở nông thôn mà bị người ta nói là sống khép kín thì không hay ho gì.Bởi vì nó thể hiện nhà đấy khó gần.Cho nên sau này nhà cô cũng phải đặc biệt chú ý điểm này, nhà cô toàn công nhân, cuộc sống khá giả hơn người khác một chút là chuyện rất bình thường.Nhưng không thể hơn người ta quá nhiều được. Người ta ăn bánh ngô cũng chẳng đủ no, nhà mình thì gạo trắng, bột mì tha hồ mà làm.Người khác nhìn vào, rất khó mà không ghen tị. Xã hội này có thiếu gì những kẻ nhỏ nhen.Có những người ngoài mặt thì không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại là người ghét người giàu nhất đấy. Vậy nên cẩn thận vẫn hơn.