Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 206
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Tránh sau này họ hàng xa gần đều tìm đến cô, đến lúc đó cô cũng không giúp được hết.Hơn nữa, nếu như đã hình thành thói quen, nhỡ đâu có một lần cô không giúp được, cuối cùng sợ là lại bị trách móc.Ngọc Bình thấy Diệp Thư đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, liên tục đảm bảo: "Em gái, em yên tâm, chị nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu. Chị cũng sẽ dặn người nhà chị không nói ra ngoài."Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: "Ôi chao, em gái, em không biết chứ lúc nãy chị lo lắng lắm, sợ em không đồng ý. Nếu vậy thì chị dâu nhà chị lại nói chị khoác lác rồi."Diệp Thư mỉm cười, kỳ thực cô biết chắc chắn Ngọc Bình đã về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, khoe khoang với người nhà là nhà mình có người làm ở Hợp tác xã Cung ứng.Thấy Diệp Thư phì cười, Ngọc Bình cũng bật cười theo, rồi tự giễu nói với Diệp Thư: "Chị cũng chẳng sợ em cười đâu, bao năm nay mỗi lần về nhà mẹ đẻ, chị chả bao giờ được coi trọng.""Lần này về nói chuyện của em với em rể, cả nhà bu đen bu đỏ quanh chị, thế là chị không kiềm chế được, khoe khoang chuyện em làm ở hợp tác xã cung ứng.""Ai ngờ lại rước họa vào thân, may mà em có cách, chứ không chị lo vụ này mà không xong, sau này về nhà mẹ đẻ thể nào chị dâu cả cũng gièm pha." Ngọc Bình thao thao bất tuyệt.Diệp Thư cũng chẳng trách cô ấy, không riêng gì nông thôn, ngay cả thành phố cũng vậy, nhà nào mà có họ hàng làm quan to chức lớn, ra ngoài ai cũng khoe khoang.Chỉ là Diệp Thư cũng nhắc nhở cô ấy, lần sau gặp chuyện thế này thì đừng nhận lời nữa.Bản thân cô cũng không phải lúc nào cũng có cách, lỡ đâu không giúp được, lại bị oán trách.Vừa đi làm, Diệp Thư đã lập tức tìm Ngô Tú Hòa hỏi xem còn phích nước loại lỗi nào không.Ngô Tú Hòa biết nhà Diệp Thư có phích nước, bèn hỏi cô là ai muốn mua.Diệp Thư liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng nói đã nhắc nhở chị dâu rồi, chỉ giúp lần này thôi."Em làm đúng rồi, không thể tạo thành thói quen được, nếu không sau này em giúp người này không giúp người kia thì không ổn, còn nếu giúp hết thì biết bao nhiêu cho xuể."Nói rồi cô ấy kể mình cũng từng mắc phải sai lầm này, giúp dì cả rồi đến lượt dì hai, giúp chị họ rồi không giúp chị dâu cũng không được.Cuối cùng khiến bản thân lao tâm khổ tứ, đành phải cắn răng, ai cũng giúp.Ai dè lại đắc tội với tất cả, ai cũng nói sau lưng cô ấy là đồ có phúc không biết hưởng, có công việc tốt mà họ hàng cũng không thèm giúp.Hoàn toàn quên mất lúc đầu cô ấy đã giúp họ mua bao nhiêu thứ khan hiếm.Diệp Thư gật đầu: "Em cũng sợ điểm này, không phải em không muốn giúp, chủ yếu là sợ sau này giúp không xuể.""Giống như phích nước này, 90% nhà trong làng em đều không có.""Không phải là nhà nào cũng không có tiền, mà là không có phiếu, nếu biết em mua được phích nước không cần phiếu, thể nào họ cũng tìm đến em, đến lúc đó dù em có giúp một người, thì những người khác có giúp hay không cũng đều bị nói ra nói vào.”"Giúp thì em không có năng lực đó, không giúp thì lại bị người trong làng gièm pha, bọn họ soi mói lắm.""Vậy chi bằng ngay từ đầu em không giúp."Ngô Tú Hòa không ngờ Diệp Thư tuy còn trẻ mà suy nghĩ thấu đáo như vậy.Thấy Diệp Thư hiểu rõ nặng nhẹ, cô ấy cũng không nói gì thêm.Dặn cô tan làm thì ghé qua lấy phích nước rồi quay về quầy hàng.Còn hai ngày nữa là đến Tết, hôm nay bách hóa cũng phát quà Tết cho mọi người.Phúc lợi của bách hóa rất tốt, mỗi người được hai cân thịt, hai cân dầu, còn có thêm mấy con cá hố, nấm hương, mộc nhĩ các loại cũng được phát kha khá, lại còn được mấy cân táo tàu.Ai nấy đều vui vẻ nhận quà Tết.Trưa về nhà, hai tay Diệp Thư đều xách đầy đồ.Về đến nhà, Thạch Lỗi đã về trước, đang ở trong bếp xào rau.Bánh bao hấp từ mấy hôm trước đã được anh hâm nóng, còn có thêm một bát thịt kho tàu.
Tránh sau này họ hàng xa gần đều tìm đến cô, đến lúc đó cô cũng không giúp được hết.
Hơn nữa, nếu như đã hình thành thói quen, nhỡ đâu có một lần cô không giúp được, cuối cùng sợ là lại bị trách móc.
Ngọc Bình thấy Diệp Thư đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, liên tục đảm bảo: "Em gái, em yên tâm, chị nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu. Chị cũng sẽ dặn người nhà chị không nói ra ngoài."
Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: "Ôi chao, em gái, em không biết chứ lúc nãy chị lo lắng lắm, sợ em không đồng ý. Nếu vậy thì chị dâu nhà chị lại nói chị khoác lác rồi."
Diệp Thư mỉm cười, kỳ thực cô biết chắc chắn Ngọc Bình đã về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, khoe khoang với người nhà là nhà mình có người làm ở Hợp tác xã Cung ứng.
Thấy Diệp Thư phì cười, Ngọc Bình cũng bật cười theo, rồi tự giễu nói với Diệp Thư: "Chị cũng chẳng sợ em cười đâu, bao năm nay mỗi lần về nhà mẹ đẻ, chị chả bao giờ được coi trọng."
"Lần này về nói chuyện của em với em rể, cả nhà bu đen bu đỏ quanh chị, thế là chị không kiềm chế được, khoe khoang chuyện em làm ở hợp tác xã cung ứng."
"Ai ngờ lại rước họa vào thân, may mà em có cách, chứ không chị lo vụ này mà không xong, sau này về nhà mẹ đẻ thể nào chị dâu cả cũng gièm pha." Ngọc Bình thao thao bất tuyệt.
Diệp Thư cũng chẳng trách cô ấy, không riêng gì nông thôn, ngay cả thành phố cũng vậy, nhà nào mà có họ hàng làm quan to chức lớn, ra ngoài ai cũng khoe khoang.
Chỉ là Diệp Thư cũng nhắc nhở cô ấy, lần sau gặp chuyện thế này thì đừng nhận lời nữa.
Bản thân cô cũng không phải lúc nào cũng có cách, lỡ đâu không giúp được, lại bị oán trách.
Vừa đi làm, Diệp Thư đã lập tức tìm Ngô Tú Hòa hỏi xem còn phích nước loại lỗi nào không.
Ngô Tú Hòa biết nhà Diệp Thư có phích nước, bèn hỏi cô là ai muốn mua.
Diệp Thư liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng nói đã nhắc nhở chị dâu rồi, chỉ giúp lần này thôi.
"Em làm đúng rồi, không thể tạo thành thói quen được, nếu không sau này em giúp người này không giúp người kia thì không ổn, còn nếu giúp hết thì biết bao nhiêu cho xuể."
Nói rồi cô ấy kể mình cũng từng mắc phải sai lầm này, giúp dì cả rồi đến lượt dì hai, giúp chị họ rồi không giúp chị dâu cũng không được.
Cuối cùng khiến bản thân lao tâm khổ tứ, đành phải cắn răng, ai cũng giúp.
Ai dè lại đắc tội với tất cả, ai cũng nói sau lưng cô ấy là đồ có phúc không biết hưởng, có công việc tốt mà họ hàng cũng không thèm giúp.
Hoàn toàn quên mất lúc đầu cô ấy đã giúp họ mua bao nhiêu thứ khan hiếm.
Diệp Thư gật đầu: "Em cũng sợ điểm này, không phải em không muốn giúp, chủ yếu là sợ sau này giúp không xuể."
"Giống như phích nước này, 90% nhà trong làng em đều không có."
"Không phải là nhà nào cũng không có tiền, mà là không có phiếu, nếu biết em mua được phích nước không cần phiếu, thể nào họ cũng tìm đến em, đến lúc đó dù em có giúp một người, thì những người khác có giúp hay không cũng đều bị nói ra nói vào.”
"Giúp thì em không có năng lực đó, không giúp thì lại bị người trong làng gièm pha, bọn họ soi mói lắm."
"Vậy chi bằng ngay từ đầu em không giúp."
Ngô Tú Hòa không ngờ Diệp Thư tuy còn trẻ mà suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Thấy Diệp Thư hiểu rõ nặng nhẹ, cô ấy cũng không nói gì thêm.
Dặn cô tan làm thì ghé qua lấy phích nước rồi quay về quầy hàng.
Còn hai ngày nữa là đến Tết, hôm nay bách hóa cũng phát quà Tết cho mọi người.
Phúc lợi của bách hóa rất tốt, mỗi người được hai cân thịt, hai cân dầu, còn có thêm mấy con cá hố, nấm hương, mộc nhĩ các loại cũng được phát kha khá, lại còn được mấy cân táo tàu.
Ai nấy đều vui vẻ nhận quà Tết.
Trưa về nhà, hai tay Diệp Thư đều xách đầy đồ.
Về đến nhà, Thạch Lỗi đã về trước, đang ở trong bếp xào rau.
Bánh bao hấp từ mấy hôm trước đã được anh hâm nóng, còn có thêm một bát thịt kho tàu.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Tránh sau này họ hàng xa gần đều tìm đến cô, đến lúc đó cô cũng không giúp được hết.Hơn nữa, nếu như đã hình thành thói quen, nhỡ đâu có một lần cô không giúp được, cuối cùng sợ là lại bị trách móc.Ngọc Bình thấy Diệp Thư đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, liên tục đảm bảo: "Em gái, em yên tâm, chị nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu. Chị cũng sẽ dặn người nhà chị không nói ra ngoài."Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: "Ôi chao, em gái, em không biết chứ lúc nãy chị lo lắng lắm, sợ em không đồng ý. Nếu vậy thì chị dâu nhà chị lại nói chị khoác lác rồi."Diệp Thư mỉm cười, kỳ thực cô biết chắc chắn Ngọc Bình đã về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, khoe khoang với người nhà là nhà mình có người làm ở Hợp tác xã Cung ứng.Thấy Diệp Thư phì cười, Ngọc Bình cũng bật cười theo, rồi tự giễu nói với Diệp Thư: "Chị cũng chẳng sợ em cười đâu, bao năm nay mỗi lần về nhà mẹ đẻ, chị chả bao giờ được coi trọng.""Lần này về nói chuyện của em với em rể, cả nhà bu đen bu đỏ quanh chị, thế là chị không kiềm chế được, khoe khoang chuyện em làm ở hợp tác xã cung ứng.""Ai ngờ lại rước họa vào thân, may mà em có cách, chứ không chị lo vụ này mà không xong, sau này về nhà mẹ đẻ thể nào chị dâu cả cũng gièm pha." Ngọc Bình thao thao bất tuyệt.Diệp Thư cũng chẳng trách cô ấy, không riêng gì nông thôn, ngay cả thành phố cũng vậy, nhà nào mà có họ hàng làm quan to chức lớn, ra ngoài ai cũng khoe khoang.Chỉ là Diệp Thư cũng nhắc nhở cô ấy, lần sau gặp chuyện thế này thì đừng nhận lời nữa.Bản thân cô cũng không phải lúc nào cũng có cách, lỡ đâu không giúp được, lại bị oán trách.Vừa đi làm, Diệp Thư đã lập tức tìm Ngô Tú Hòa hỏi xem còn phích nước loại lỗi nào không.Ngô Tú Hòa biết nhà Diệp Thư có phích nước, bèn hỏi cô là ai muốn mua.Diệp Thư liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng nói đã nhắc nhở chị dâu rồi, chỉ giúp lần này thôi."Em làm đúng rồi, không thể tạo thành thói quen được, nếu không sau này em giúp người này không giúp người kia thì không ổn, còn nếu giúp hết thì biết bao nhiêu cho xuể."Nói rồi cô ấy kể mình cũng từng mắc phải sai lầm này, giúp dì cả rồi đến lượt dì hai, giúp chị họ rồi không giúp chị dâu cũng không được.Cuối cùng khiến bản thân lao tâm khổ tứ, đành phải cắn răng, ai cũng giúp.Ai dè lại đắc tội với tất cả, ai cũng nói sau lưng cô ấy là đồ có phúc không biết hưởng, có công việc tốt mà họ hàng cũng không thèm giúp.Hoàn toàn quên mất lúc đầu cô ấy đã giúp họ mua bao nhiêu thứ khan hiếm.Diệp Thư gật đầu: "Em cũng sợ điểm này, không phải em không muốn giúp, chủ yếu là sợ sau này giúp không xuể.""Giống như phích nước này, 90% nhà trong làng em đều không có.""Không phải là nhà nào cũng không có tiền, mà là không có phiếu, nếu biết em mua được phích nước không cần phiếu, thể nào họ cũng tìm đến em, đến lúc đó dù em có giúp một người, thì những người khác có giúp hay không cũng đều bị nói ra nói vào.”"Giúp thì em không có năng lực đó, không giúp thì lại bị người trong làng gièm pha, bọn họ soi mói lắm.""Vậy chi bằng ngay từ đầu em không giúp."Ngô Tú Hòa không ngờ Diệp Thư tuy còn trẻ mà suy nghĩ thấu đáo như vậy.Thấy Diệp Thư hiểu rõ nặng nhẹ, cô ấy cũng không nói gì thêm.Dặn cô tan làm thì ghé qua lấy phích nước rồi quay về quầy hàng.Còn hai ngày nữa là đến Tết, hôm nay bách hóa cũng phát quà Tết cho mọi người.Phúc lợi của bách hóa rất tốt, mỗi người được hai cân thịt, hai cân dầu, còn có thêm mấy con cá hố, nấm hương, mộc nhĩ các loại cũng được phát kha khá, lại còn được mấy cân táo tàu.Ai nấy đều vui vẻ nhận quà Tết.Trưa về nhà, hai tay Diệp Thư đều xách đầy đồ.Về đến nhà, Thạch Lỗi đã về trước, đang ở trong bếp xào rau.Bánh bao hấp từ mấy hôm trước đã được anh hâm nóng, còn có thêm một bát thịt kho tàu.