Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 212

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… "Làm sao được, ông bà và con gái đang chờ chúng ta!" Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, giận dỗi nói."Vậy hay là anh đi đón họ lên đây, ăn Tết trên này." Thạch Lỗi lại nói.Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, không muốn nói nữa, trời lạnh thế này mà để người già và trẻ con lặn lội một chuyến, nhỡ đâu bị cảm cúm thì sao?Thạch Lỗi thấy vợ không nói gì nữa, anh cũng không biết làm thế nào.Hai người đang lo lắng nhìn nhau thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Hai người nhìn nhau, giờ này là ai đến?Nhưng dù là ai thì cũng phải ra mở cửa cho người ta vào.Thạch Lỗi đứng dậy đi ra mở cửa, Diệp Thư vẫn ngồi yên trên giường.Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Thạch Lỗi gọi lớn."Vợ ơi, anh cả đến này!"Diệp Thư nhất thời không hiểu anh cả nào đến. Cô ở huyện thành này lấy đâu ra anh cả.Diệp Thư xuống giường đi giày, định ra xem sao.Cô còn chưa kịp ra ngoài thì Thạch Lỗi đã dẫn người vào.Diệp Thư ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là anh cả Diệp đến.Chưa để Diệp Thư kịp phản ứng, Thạch Lỗi đã nhiệt tình mời anh cả Diệp ngồi lên giường cho ấm.Anh lại vội vàng đi rót một cốc nước nóng, đưa cho anh cả Diệp vừa uống vừa hơ tay cho ấm.Anh lại hỏi anh cả Diệp đã ăn cơm chưa. Chưa đợi anh ấy trả lời, anh đã đặt nồi lên bếp, đổ nước vào chuẩn bị nấu mì.Anh cả Diệp vội vàng ngăn cản: “Chấn Hưng (người ngoài vẫn gọi là Chấn Hưng, trong nhà vẫn gọi là Thạch Lỗi), anh ăn rồi, em không cần bận tâm.”"Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, trời lạnh thế này mà đi xa đến đây, ăn chút gì đó cho ấm người." Thạch Lỗi tiếp tục công việc đang làm dở.Diệp Thư lúc này cũng phản ứng lại, bảo anh cả Diệp uống nước, không cần lo cho Thạch Lỗi."Anh, anh uống ngụm nước cho ấm người trước đi." Diệp Thư ngồi xuống cạnh anh cả Diệp."Anh, lúc này vào huyện thành có việc gì vậy?" Diệp Thư lại hỏi."Anh vào để đón hai đứa. Ông bà nội không yên tâm, sợ hai đứa đi xe đạp về sẽ bị ngã. Nghĩ chắc hai đứa đã được nghỉ rồi nên đã thuê xe bò ở trong đội sản xuất, bảo anh đến đón." Anh cả Diệp nhấp một ngụm nước nóng, giải thích."Vừa rồi chúng em còn đang lo lắng không biết làm sao để về nữa? Sợ nhất là đường khó đi. Giờ thì tốt rồi, có xe bò rồi em không còn lo lắng nữa."Vừa nói, Thạch Lỗi đã nấu mì xong.Một bát tô to đầy ắp mì trắng, rau cải trắng thái sợi. Lại còn cho thêm hai quả trứng ốp la, rưới lên vài giọt dầu mè.Mùi thơm ấy khiến anh cả Diệp không khỏi nuốt nước miếng.Thạch Lỗi đặt bát mì lên bàn, lại bưng ra một đĩa kim chi nhỏ. Lấy cho anh cả Diệp một đôi đũa, giục anh ấy mau ăn.Anh cả Diệp cũng không khách sáo với họ nữa, nhận lấy đũa rồi ăn một miếng lớn.Ăn hai miếng mì, lại gắp một miếng kim chi, rồi lại húp một ngụm nước dùng. Anh cả Diệp ăn ngon đến mức thoải mái từ trong ra ngoài.Vừa ăn vừa nói, món kim chi này làm thế nào mà ngon thế, thật là vừa miệng.Diệp Thư cười bảo anh ấy cứ ăn từ từ, nếu thích thì trong nhà còn nhiều, lát nữa về sẽ lấy cho anh ấy một ít.Nhân lúc anh cả Diệp ăn mì, Thạch Lỗi đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị mang về quê.Lại tìm thêm một chiếc chăn cũ, chuẩn bị lát nữa trải lên xe.Anh cả Diệp ăn mì xong, Thạch Lỗi bưng bát đi rửa.Lại dập lửa trong lò, kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào đã được đóng kỹ chưa.Sau đó, Thạch Lỗi mới bê đồ ra xe, quay lại mặc cho Diệp Thư thêm một chiếc áo bông dày bên ngoài áo khoác, đội mũ bông lên, lại quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ. Cố gắng che chắn toàn thân thật kín đáo, chỉ chừa lại đôi mắt.Bản thân cũng mặc áo bông dày, đội mũ bông.Lại lấy từ trên giường một chiếc chăn mỏng, lát nữa lên xe sẽ đắp lên chân.Thạch Lỗi đỡ vợ lên xe bò, sau đó quấn chăn kín người vợ. Quay người lại khóa cửa chính cẩn thận, rồi bản thân cũng leo lên xe bò.

"Làm sao được, ông bà và con gái đang chờ chúng ta!" Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, giận dỗi nói.

"Vậy hay là anh đi đón họ lên đây, ăn Tết trên này." Thạch Lỗi lại nói.

Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, không muốn nói nữa, trời lạnh thế này mà để người già và trẻ con lặn lội một chuyến, nhỡ đâu bị cảm cúm thì sao?

Thạch Lỗi thấy vợ không nói gì nữa, anh cũng không biết làm thế nào.

Hai người đang lo lắng nhìn nhau thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau, giờ này là ai đến?

Nhưng dù là ai thì cũng phải ra mở cửa cho người ta vào.

Thạch Lỗi đứng dậy đi ra mở cửa, Diệp Thư vẫn ngồi yên trên giường.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Thạch Lỗi gọi lớn.

"Vợ ơi, anh cả đến này!"

Diệp Thư nhất thời không hiểu anh cả nào đến. Cô ở huyện thành này lấy đâu ra anh cả.

Diệp Thư xuống giường đi giày, định ra xem sao.

Cô còn chưa kịp ra ngoài thì Thạch Lỗi đã dẫn người vào.

Diệp Thư ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là anh cả Diệp đến.

Chưa để Diệp Thư kịp phản ứng, Thạch Lỗi đã nhiệt tình mời anh cả Diệp ngồi lên giường cho ấm.

Anh lại vội vàng đi rót một cốc nước nóng, đưa cho anh cả Diệp vừa uống vừa hơ tay cho ấm.

Anh lại hỏi anh cả Diệp đã ăn cơm chưa. Chưa đợi anh ấy trả lời, anh đã đặt nồi lên bếp, đổ nước vào chuẩn bị nấu mì.

Anh cả Diệp vội vàng ngăn cản: “Chấn Hưng (người ngoài vẫn gọi là Chấn Hưng, trong nhà vẫn gọi là Thạch Lỗi), anh ăn rồi, em không cần bận tâm.”

"Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, trời lạnh thế này mà đi xa đến đây, ăn chút gì đó cho ấm người." Thạch Lỗi tiếp tục công việc đang làm dở.

Diệp Thư lúc này cũng phản ứng lại, bảo anh cả Diệp uống nước, không cần lo cho Thạch Lỗi.

"Anh, anh uống ngụm nước cho ấm người trước đi." Diệp Thư ngồi xuống cạnh anh cả Diệp.

"Anh, lúc này vào huyện thành có việc gì vậy?" Diệp Thư lại hỏi.

"Anh vào để đón hai đứa. Ông bà nội không yên tâm, sợ hai đứa đi xe đạp về sẽ bị ngã. Nghĩ chắc hai đứa đã được nghỉ rồi nên đã thuê xe bò ở trong đội sản xuất, bảo anh đến đón." Anh cả Diệp nhấp một ngụm nước nóng, giải thích.

"Vừa rồi chúng em còn đang lo lắng không biết làm sao để về nữa? Sợ nhất là đường khó đi. Giờ thì tốt rồi, có xe bò rồi em không còn lo lắng nữa."

Vừa nói, Thạch Lỗi đã nấu mì xong.

Một bát tô to đầy ắp mì trắng, rau cải trắng thái sợi. Lại còn cho thêm hai quả trứng ốp la, rưới lên vài giọt dầu mè.

Mùi thơm ấy khiến anh cả Diệp không khỏi nuốt nước miếng.

Thạch Lỗi đặt bát mì lên bàn, lại bưng ra một đĩa kim chi nhỏ. Lấy cho anh cả Diệp một đôi đũa, giục anh ấy mau ăn.

Anh cả Diệp cũng không khách sáo với họ nữa, nhận lấy đũa rồi ăn một miếng lớn.

Ăn hai miếng mì, lại gắp một miếng kim chi, rồi lại húp một ngụm nước dùng. Anh cả Diệp ăn ngon đến mức thoải mái từ trong ra ngoài.

Vừa ăn vừa nói, món kim chi này làm thế nào mà ngon thế, thật là vừa miệng.

Diệp Thư cười bảo anh ấy cứ ăn từ từ, nếu thích thì trong nhà còn nhiều, lát nữa về sẽ lấy cho anh ấy một ít.

Nhân lúc anh cả Diệp ăn mì, Thạch Lỗi đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị mang về quê.

Lại tìm thêm một chiếc chăn cũ, chuẩn bị lát nữa trải lên xe.

Anh cả Diệp ăn mì xong, Thạch Lỗi bưng bát đi rửa.

Lại dập lửa trong lò, kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào đã được đóng kỹ chưa.

Sau đó, Thạch Lỗi mới bê đồ ra xe, quay lại mặc cho Diệp Thư thêm một chiếc áo bông dày bên ngoài áo khoác, đội mũ bông lên, lại quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ. Cố gắng che chắn toàn thân thật kín đáo, chỉ chừa lại đôi mắt.

Bản thân cũng mặc áo bông dày, đội mũ bông.

Lại lấy từ trên giường một chiếc chăn mỏng, lát nữa lên xe sẽ đắp lên chân.

Thạch Lỗi đỡ vợ lên xe bò, sau đó quấn chăn kín người vợ. Quay người lại khóa cửa chính cẩn thận, rồi bản thân cũng leo lên xe bò.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… "Làm sao được, ông bà và con gái đang chờ chúng ta!" Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, giận dỗi nói."Vậy hay là anh đi đón họ lên đây, ăn Tết trên này." Thạch Lỗi lại nói.Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, không muốn nói nữa, trời lạnh thế này mà để người già và trẻ con lặn lội một chuyến, nhỡ đâu bị cảm cúm thì sao?Thạch Lỗi thấy vợ không nói gì nữa, anh cũng không biết làm thế nào.Hai người đang lo lắng nhìn nhau thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Hai người nhìn nhau, giờ này là ai đến?Nhưng dù là ai thì cũng phải ra mở cửa cho người ta vào.Thạch Lỗi đứng dậy đi ra mở cửa, Diệp Thư vẫn ngồi yên trên giường.Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Thạch Lỗi gọi lớn."Vợ ơi, anh cả đến này!"Diệp Thư nhất thời không hiểu anh cả nào đến. Cô ở huyện thành này lấy đâu ra anh cả.Diệp Thư xuống giường đi giày, định ra xem sao.Cô còn chưa kịp ra ngoài thì Thạch Lỗi đã dẫn người vào.Diệp Thư ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là anh cả Diệp đến.Chưa để Diệp Thư kịp phản ứng, Thạch Lỗi đã nhiệt tình mời anh cả Diệp ngồi lên giường cho ấm.Anh lại vội vàng đi rót một cốc nước nóng, đưa cho anh cả Diệp vừa uống vừa hơ tay cho ấm.Anh lại hỏi anh cả Diệp đã ăn cơm chưa. Chưa đợi anh ấy trả lời, anh đã đặt nồi lên bếp, đổ nước vào chuẩn bị nấu mì.Anh cả Diệp vội vàng ngăn cản: “Chấn Hưng (người ngoài vẫn gọi là Chấn Hưng, trong nhà vẫn gọi là Thạch Lỗi), anh ăn rồi, em không cần bận tâm.”"Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, trời lạnh thế này mà đi xa đến đây, ăn chút gì đó cho ấm người." Thạch Lỗi tiếp tục công việc đang làm dở.Diệp Thư lúc này cũng phản ứng lại, bảo anh cả Diệp uống nước, không cần lo cho Thạch Lỗi."Anh, anh uống ngụm nước cho ấm người trước đi." Diệp Thư ngồi xuống cạnh anh cả Diệp."Anh, lúc này vào huyện thành có việc gì vậy?" Diệp Thư lại hỏi."Anh vào để đón hai đứa. Ông bà nội không yên tâm, sợ hai đứa đi xe đạp về sẽ bị ngã. Nghĩ chắc hai đứa đã được nghỉ rồi nên đã thuê xe bò ở trong đội sản xuất, bảo anh đến đón." Anh cả Diệp nhấp một ngụm nước nóng, giải thích."Vừa rồi chúng em còn đang lo lắng không biết làm sao để về nữa? Sợ nhất là đường khó đi. Giờ thì tốt rồi, có xe bò rồi em không còn lo lắng nữa."Vừa nói, Thạch Lỗi đã nấu mì xong.Một bát tô to đầy ắp mì trắng, rau cải trắng thái sợi. Lại còn cho thêm hai quả trứng ốp la, rưới lên vài giọt dầu mè.Mùi thơm ấy khiến anh cả Diệp không khỏi nuốt nước miếng.Thạch Lỗi đặt bát mì lên bàn, lại bưng ra một đĩa kim chi nhỏ. Lấy cho anh cả Diệp một đôi đũa, giục anh ấy mau ăn.Anh cả Diệp cũng không khách sáo với họ nữa, nhận lấy đũa rồi ăn một miếng lớn.Ăn hai miếng mì, lại gắp một miếng kim chi, rồi lại húp một ngụm nước dùng. Anh cả Diệp ăn ngon đến mức thoải mái từ trong ra ngoài.Vừa ăn vừa nói, món kim chi này làm thế nào mà ngon thế, thật là vừa miệng.Diệp Thư cười bảo anh ấy cứ ăn từ từ, nếu thích thì trong nhà còn nhiều, lát nữa về sẽ lấy cho anh ấy một ít.Nhân lúc anh cả Diệp ăn mì, Thạch Lỗi đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị mang về quê.Lại tìm thêm một chiếc chăn cũ, chuẩn bị lát nữa trải lên xe.Anh cả Diệp ăn mì xong, Thạch Lỗi bưng bát đi rửa.Lại dập lửa trong lò, kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào đã được đóng kỹ chưa.Sau đó, Thạch Lỗi mới bê đồ ra xe, quay lại mặc cho Diệp Thư thêm một chiếc áo bông dày bên ngoài áo khoác, đội mũ bông lên, lại quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ. Cố gắng che chắn toàn thân thật kín đáo, chỉ chừa lại đôi mắt.Bản thân cũng mặc áo bông dày, đội mũ bông.Lại lấy từ trên giường một chiếc chăn mỏng, lát nữa lên xe sẽ đắp lên chân.Thạch Lỗi đỡ vợ lên xe bò, sau đó quấn chăn kín người vợ. Quay người lại khóa cửa chính cẩn thận, rồi bản thân cũng leo lên xe bò.

Chương 212