Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 262
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… "Mang đến rồi thì cho con ăn đi, còn khách sáo với tôi cái gì?" Nói rồi nhét thìa vào tay Xuân Hạnh: "Mau đút đi, để con bé khóc tôi thấy khó chịu quá."Nước mắt Xuân Hạnh đảo quanh hốc mắt, cầm lấy thìa múc một thìa trứng hấp, đút vào miệng con.Đứa trẻ há miệng ăn, có lẽ là nếm được vị ngon, cũng có lẽ là quá đói. Tóm lại là ăn ngấu nghiến, suýt thì bị nghẹn mấy lần, may mà có Diệp Thư ở bên cạnh vỗ lưng mới nuốt xuống được.Nhìn Diệp Thư ở bên cạnh liên tục nói "Chậm thôi, chậm thôi."Ăn hết một quả trứng hấp, đứa trẻ vẫn nhìn bát không "A a" gọi. Rõ ràng là vẫn chưa no.Xuân Hạnh "Bốp bốp" đánh vào m.ô.n.g con hai cái. Diệp Thư cũng không nói gì, tự mình đi đến phòng phía đông lấy hộp bánh quy đến.Đến phòng phía tây mở hộp ra, lấy bánh quy nhét vào tay đứa bé, để nó tự cầm ăn.Xuân Hạnh thật sự ngại quá, rõ ràng bát trứng hấp vừa rồi là Diệp Thư chuẩn bị cho con trai cô.Đã để cái con nợ này ăn hết rồi, lại còn ăn bánh quy của người ta nữa, thế này thì làm sao nói tiếp những lời định nói đây. Biết thế đã không mang theo cái con nợ này đến.Xuân Hạnh nhìn Diệp Thư muốn nói gì đó, Diệp Thư nhìn ra tâm tư của cô ấy. Bảo cô ấy đừng bận tâm đến những thứ này, mình là dì cho cháu ăn mấy miếng bánh quy thì đã sao? Bảo cô ấy đừng để bụng.Lúc này Xuân Hạnh thực sự không nhịn được nữa, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.Biết ngày Tết mà khóc lóc ở nhà người khác là không tốt, nên rất nhanh đã kìm nén lại. Nhưng nhìn từ hốc mắt đỏ hoe vẫn có thể nhận ra sự xúc động trong lòng cô ấy.Diệp Thư nhìn hai mẹ con trước mặt, không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi: "Xuân Hạnh, bây giờ cậu thế nào rồi?"Không trách Diệp Thư lo lắng, thực sự là nhìn tình trạng của hai mẹ con đều không tốt lắm.Nhìn Xuân Hạnh hốc mắt trũng sâu, chỉ là một lớp da bọc xương, nhìn như sắp ngã quỵ đến nơi không nói.Tình trạng của đứa trẻ cũng chẳng khá hơn là bao, trên đầu không có mấy sợi tóc, mấy sợi tóc ít ỏi còn lại khô vàng giống như mấy cọng cỏ dại mọc trên đầu.Diệp Thư nhớ con của Xuân Hạnh còn lớn hơn con trai mình ba bốn tháng, vậy mà bây giờ nhìn nhỏ hơn con trai mình không chỉ một vòng.Bàn tay nhỏ bé gầy gò trông giống như chân gà, không có chút thịt nào. Hoàn toàn trái ngược với bàn tay mũm mĩm có ngấn thịt của con trai mình.Nhìn cảnh ngộ này, người làm mẹ như Diệp Thư không khỏi chạnh lòng thương cảm.Diệp Thư vừa hỏi, nước mắt Xuân Hạnh lại chực trào ra, cô ấy ngước nhìn lên trời, cố kìm nén không khóc."Ngày tháng của tôi cứ trôi qua như vậy đấy! Đúng là cái bụng tôi không nên nết, lại sinh thêm một đứa con gái nữa. Mẹ chồng thì khỏi phải nói rồi, từ ngày tôi sinh đứa thứ hai, bà ấy lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ.""Lần này, ngay đến chồng tôi cũng trách móc tôi chỉ biết sinh con gái, khiến anh ấy không ngẩng mặt lên được với anh em họ hàng.""Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, tôi đã c.h.ế.t quách cho xong, sống thế này còn ý nghĩa gì nữa?" Xuân Hạnh cười khổ nói.Diệp Thư cũng không biết nên nói gì, nói chuyện sinh con trai hay con gái là do người chồng thì Xuân Hạnh cũng đâu hiểu được.Những lời an ủi động viên lúc này cô cũng chẳng biết nên nói như thế nào. Bảo cô ấy vui vẻ lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi ư? Những lời này chính Diệp Thư cũng chẳng thể thốt ra được.Nếu là cô, sống trong cảnh ngộ như vậy chắc chắn Diệp Thư không chịu đựng nổi một ngày nào nữa, ly hôn quách cho rồi.Nhưng bảo cô khuyên Xuân Hạnh ly hôn ư? Cô cũng đâu có tàn nhẫn như vậy. Xuân Hạnh có muốn ly hôn hay không là chuyện của cô ấy.Hơn nữa, nếu để người khác biết cô xúi giục Xuân Hạnh ly hôn thì e rằng chính cô mới là người bị người ta dìm c.h.ế.t trong nước bọt.Vả lại, Xuân Hạnh không phải là cô, nếu Xuân Hạnh ly hôn, những lời đàm tiếu của người đời có thể khiến cô ấy phát điên lên mất. Hơn nữa, nhà ngoại có dung túng cho cô ấy hay không cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ. Bố mẹ có thể bao dung nhưng anh chị em chưa chắc đã chấp nhận.
"Mang đến rồi thì cho con ăn đi, còn khách sáo với tôi cái gì?" Nói rồi nhét thìa vào tay Xuân Hạnh: "Mau đút đi, để con bé khóc tôi thấy khó chịu quá."
Nước mắt Xuân Hạnh đảo quanh hốc mắt, cầm lấy thìa múc một thìa trứng hấp, đút vào miệng con.
Đứa trẻ há miệng ăn, có lẽ là nếm được vị ngon, cũng có lẽ là quá đói. Tóm lại là ăn ngấu nghiến, suýt thì bị nghẹn mấy lần, may mà có Diệp Thư ở bên cạnh vỗ lưng mới nuốt xuống được.
Nhìn Diệp Thư ở bên cạnh liên tục nói "Chậm thôi, chậm thôi."
Ăn hết một quả trứng hấp, đứa trẻ vẫn nhìn bát không "A a" gọi. Rõ ràng là vẫn chưa no.
Xuân Hạnh "Bốp bốp" đánh vào m.ô.n.g con hai cái. Diệp Thư cũng không nói gì, tự mình đi đến phòng phía đông lấy hộp bánh quy đến.
Đến phòng phía tây mở hộp ra, lấy bánh quy nhét vào tay đứa bé, để nó tự cầm ăn.
Xuân Hạnh thật sự ngại quá, rõ ràng bát trứng hấp vừa rồi là Diệp Thư chuẩn bị cho con trai cô.
Đã để cái con nợ này ăn hết rồi, lại còn ăn bánh quy của người ta nữa, thế này thì làm sao nói tiếp những lời định nói đây. Biết thế đã không mang theo cái con nợ này đến.
Xuân Hạnh nhìn Diệp Thư muốn nói gì đó, Diệp Thư nhìn ra tâm tư của cô ấy. Bảo cô ấy đừng bận tâm đến những thứ này, mình là dì cho cháu ăn mấy miếng bánh quy thì đã sao? Bảo cô ấy đừng để bụng.
Lúc này Xuân Hạnh thực sự không nhịn được nữa, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.
Biết ngày Tết mà khóc lóc ở nhà người khác là không tốt, nên rất nhanh đã kìm nén lại. Nhưng nhìn từ hốc mắt đỏ hoe vẫn có thể nhận ra sự xúc động trong lòng cô ấy.
Diệp Thư nhìn hai mẹ con trước mặt, không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi: "Xuân Hạnh, bây giờ cậu thế nào rồi?"
Không trách Diệp Thư lo lắng, thực sự là nhìn tình trạng của hai mẹ con đều không tốt lắm.
Nhìn Xuân Hạnh hốc mắt trũng sâu, chỉ là một lớp da bọc xương, nhìn như sắp ngã quỵ đến nơi không nói.
Tình trạng của đứa trẻ cũng chẳng khá hơn là bao, trên đầu không có mấy sợi tóc, mấy sợi tóc ít ỏi còn lại khô vàng giống như mấy cọng cỏ dại mọc trên đầu.
Diệp Thư nhớ con của Xuân Hạnh còn lớn hơn con trai mình ba bốn tháng, vậy mà bây giờ nhìn nhỏ hơn con trai mình không chỉ một vòng.
Bàn tay nhỏ bé gầy gò trông giống như chân gà, không có chút thịt nào. Hoàn toàn trái ngược với bàn tay mũm mĩm có ngấn thịt của con trai mình.
Nhìn cảnh ngộ này, người làm mẹ như Diệp Thư không khỏi chạnh lòng thương cảm.
Diệp Thư vừa hỏi, nước mắt Xuân Hạnh lại chực trào ra, cô ấy ngước nhìn lên trời, cố kìm nén không khóc.
"Ngày tháng của tôi cứ trôi qua như vậy đấy! Đúng là cái bụng tôi không nên nết, lại sinh thêm một đứa con gái nữa. Mẹ chồng thì khỏi phải nói rồi, từ ngày tôi sinh đứa thứ hai, bà ấy lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ."
"Lần này, ngay đến chồng tôi cũng trách móc tôi chỉ biết sinh con gái, khiến anh ấy không ngẩng mặt lên được với anh em họ hàng."
"Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, tôi đã c.h.ế.t quách cho xong, sống thế này còn ý nghĩa gì nữa?" Xuân Hạnh cười khổ nói.
Diệp Thư cũng không biết nên nói gì, nói chuyện sinh con trai hay con gái là do người chồng thì Xuân Hạnh cũng đâu hiểu được.
Những lời an ủi động viên lúc này cô cũng chẳng biết nên nói như thế nào. Bảo cô ấy vui vẻ lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi ư? Những lời này chính Diệp Thư cũng chẳng thể thốt ra được.
Nếu là cô, sống trong cảnh ngộ như vậy chắc chắn Diệp Thư không chịu đựng nổi một ngày nào nữa, ly hôn quách cho rồi.
Nhưng bảo cô khuyên Xuân Hạnh ly hôn ư? Cô cũng đâu có tàn nhẫn như vậy. Xuân Hạnh có muốn ly hôn hay không là chuyện của cô ấy.
Hơn nữa, nếu để người khác biết cô xúi giục Xuân Hạnh ly hôn thì e rằng chính cô mới là người bị người ta dìm c.h.ế.t trong nước bọt.
Vả lại, Xuân Hạnh không phải là cô, nếu Xuân Hạnh ly hôn, những lời đàm tiếu của người đời có thể khiến cô ấy phát điên lên mất. Hơn nữa, nhà ngoại có dung túng cho cô ấy hay không cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ. Bố mẹ có thể bao dung nhưng anh chị em chưa chắc đã chấp nhận.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… "Mang đến rồi thì cho con ăn đi, còn khách sáo với tôi cái gì?" Nói rồi nhét thìa vào tay Xuân Hạnh: "Mau đút đi, để con bé khóc tôi thấy khó chịu quá."Nước mắt Xuân Hạnh đảo quanh hốc mắt, cầm lấy thìa múc một thìa trứng hấp, đút vào miệng con.Đứa trẻ há miệng ăn, có lẽ là nếm được vị ngon, cũng có lẽ là quá đói. Tóm lại là ăn ngấu nghiến, suýt thì bị nghẹn mấy lần, may mà có Diệp Thư ở bên cạnh vỗ lưng mới nuốt xuống được.Nhìn Diệp Thư ở bên cạnh liên tục nói "Chậm thôi, chậm thôi."Ăn hết một quả trứng hấp, đứa trẻ vẫn nhìn bát không "A a" gọi. Rõ ràng là vẫn chưa no.Xuân Hạnh "Bốp bốp" đánh vào m.ô.n.g con hai cái. Diệp Thư cũng không nói gì, tự mình đi đến phòng phía đông lấy hộp bánh quy đến.Đến phòng phía tây mở hộp ra, lấy bánh quy nhét vào tay đứa bé, để nó tự cầm ăn.Xuân Hạnh thật sự ngại quá, rõ ràng bát trứng hấp vừa rồi là Diệp Thư chuẩn bị cho con trai cô.Đã để cái con nợ này ăn hết rồi, lại còn ăn bánh quy của người ta nữa, thế này thì làm sao nói tiếp những lời định nói đây. Biết thế đã không mang theo cái con nợ này đến.Xuân Hạnh nhìn Diệp Thư muốn nói gì đó, Diệp Thư nhìn ra tâm tư của cô ấy. Bảo cô ấy đừng bận tâm đến những thứ này, mình là dì cho cháu ăn mấy miếng bánh quy thì đã sao? Bảo cô ấy đừng để bụng.Lúc này Xuân Hạnh thực sự không nhịn được nữa, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.Biết ngày Tết mà khóc lóc ở nhà người khác là không tốt, nên rất nhanh đã kìm nén lại. Nhưng nhìn từ hốc mắt đỏ hoe vẫn có thể nhận ra sự xúc động trong lòng cô ấy.Diệp Thư nhìn hai mẹ con trước mặt, không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi: "Xuân Hạnh, bây giờ cậu thế nào rồi?"Không trách Diệp Thư lo lắng, thực sự là nhìn tình trạng của hai mẹ con đều không tốt lắm.Nhìn Xuân Hạnh hốc mắt trũng sâu, chỉ là một lớp da bọc xương, nhìn như sắp ngã quỵ đến nơi không nói.Tình trạng của đứa trẻ cũng chẳng khá hơn là bao, trên đầu không có mấy sợi tóc, mấy sợi tóc ít ỏi còn lại khô vàng giống như mấy cọng cỏ dại mọc trên đầu.Diệp Thư nhớ con của Xuân Hạnh còn lớn hơn con trai mình ba bốn tháng, vậy mà bây giờ nhìn nhỏ hơn con trai mình không chỉ một vòng.Bàn tay nhỏ bé gầy gò trông giống như chân gà, không có chút thịt nào. Hoàn toàn trái ngược với bàn tay mũm mĩm có ngấn thịt của con trai mình.Nhìn cảnh ngộ này, người làm mẹ như Diệp Thư không khỏi chạnh lòng thương cảm.Diệp Thư vừa hỏi, nước mắt Xuân Hạnh lại chực trào ra, cô ấy ngước nhìn lên trời, cố kìm nén không khóc."Ngày tháng của tôi cứ trôi qua như vậy đấy! Đúng là cái bụng tôi không nên nết, lại sinh thêm một đứa con gái nữa. Mẹ chồng thì khỏi phải nói rồi, từ ngày tôi sinh đứa thứ hai, bà ấy lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ.""Lần này, ngay đến chồng tôi cũng trách móc tôi chỉ biết sinh con gái, khiến anh ấy không ngẩng mặt lên được với anh em họ hàng.""Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, tôi đã c.h.ế.t quách cho xong, sống thế này còn ý nghĩa gì nữa?" Xuân Hạnh cười khổ nói.Diệp Thư cũng không biết nên nói gì, nói chuyện sinh con trai hay con gái là do người chồng thì Xuân Hạnh cũng đâu hiểu được.Những lời an ủi động viên lúc này cô cũng chẳng biết nên nói như thế nào. Bảo cô ấy vui vẻ lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi ư? Những lời này chính Diệp Thư cũng chẳng thể thốt ra được.Nếu là cô, sống trong cảnh ngộ như vậy chắc chắn Diệp Thư không chịu đựng nổi một ngày nào nữa, ly hôn quách cho rồi.Nhưng bảo cô khuyên Xuân Hạnh ly hôn ư? Cô cũng đâu có tàn nhẫn như vậy. Xuân Hạnh có muốn ly hôn hay không là chuyện của cô ấy.Hơn nữa, nếu để người khác biết cô xúi giục Xuân Hạnh ly hôn thì e rằng chính cô mới là người bị người ta dìm c.h.ế.t trong nước bọt.Vả lại, Xuân Hạnh không phải là cô, nếu Xuân Hạnh ly hôn, những lời đàm tiếu của người đời có thể khiến cô ấy phát điên lên mất. Hơn nữa, nhà ngoại có dung túng cho cô ấy hay không cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ. Bố mẹ có thể bao dung nhưng anh chị em chưa chắc đã chấp nhận.