Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 265

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Lúc đưa đôi giày mới làm xong cho Thạch Lỗi, anh rất ngạc nhiên, anh biết Diệp Thư muốn học làm giày, nhưng không ngờ cô lại làm xong một đôi nhanh như vậy, lại còn là làm cho anh.Hôm sau, Thạch Lỗi liền đi làm với đôi giày vợ mới làm.Nhìn Thạch Lỗi đi làm với đôi giày mới, trong lòng Diệp Thư tràn đầy cảm giác thành tựu.Tinh thần hăng hái dâng cao, cô dự định sẽ làm cho mình một đôi giày vải bít mũi.Nhưng cô cũng phải đi làm rồi, chỉ có thể tranh thủ làm vào buổi sáng sớm và tối muộn. Có lẽ phải một thời gian nữa mới được đi đôi giày do chính tay mình làm.Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau Tết, Diệp Thư xuất phát sớm hơn mọi ngày vài phút.Đến văn phòng thì chị Lưu đã đến rồi, đang quét dọn văn phòng, lau bàn.Thấy vậy, Diệp Thư vội vàng chạy tới giúp đỡ.Hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh văn phòng, sau đó rót đầy nước nóng vào phích.Mỗi người rót một cốc nước nóng, sau đó mới ngồi xuống vừa chuẩn bị làm việc vừa trò chuyện.Nhìn chị Lưu có vẻ hồng hào, Diệp Thư trêu chọc: "Chị Lưu, nhìn chị có vẻ hồng hào thế, Tết ăn gì ngon vậy?"Chị Lưu thở dài một tiếng: "Ăn gì mà ngon, không phải bánh bao thì là màn thầu. Nhưng mà mấy hôm nay tâm trạng chị tốt thật."Chị Lưu không đợi Diệp Thư hỏi, liền tự mình kể."Mùng một Tết chị với mẹ chồng cãi nhau một trận, mấy ngày nay ấm ức quá nên chị nói thẳng toẹt ra hết. Bà ấy suốt ngày bóng gió nói móc mỉa chị.Chị nói thẳng với chồng chị rồi, sau này chị sẽ không chiều theo ý bà ấy nữa. Suốt ngày ăn của chị, uống của chị, còn muốn tính kế chị.Chồng chị còn định bênh mẹ, chị nói thẳng luôn, anh ta mà không muốn sống nữa thì ly hôn.Nhưng mà nếu ly hôn thì chị sẽ không để anh ta sống yên ổn đâu, để anh ta tự mình cân nhắc xem nên về phe mẹ anh ta hay là phe chị.Cuối cùng chồng chị cũng chịu nhún nhường." Chị Lưu vừa nói vừa có vẻ đắc ý.Diệp Thư không muốn bình luận gì về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng của họ.Trong lúc chị Lưu nói chuyện, Diệp Thư ngoại trừ thỉnh thoảng "ừm" vài tiếng để thể hiện mình đang nghe, thì không nói gì cả.Chị Lưu còn đang nói thì Tiểu Lý bước vào.Tiểu Lý trông có vẻ rất vui, vừa đi vừa ngân nga bài hát. Cô ấy bước vào chào hỏi hai người một cách nhiệt tình."Tiểu Lý, gặp chuyện gì vui à?" Chị Lưu hỏi Tiểu Lý.Nghe chị Lưu hỏi, mặt Tiểu Lý đột nhiên đỏ bừng, cô ấy nói với vẻ ngại ngùng: "Em... chỉ là... cái đó... đi xem mắt về ạ."Chị Lưu và Diệp Thư nhìn nhau, cả hai đều hiểu, xem ra cuộc gặp mặt mai mối này đã thành công rồi.Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, mặt Tiểu Lý đỏ bừng, ấp úng nói: "Hai...hai người nhìn em làm gì thế? ""Không có gì, đối tượng xem mắt của em làm nghề gì? Ai giới thiệu cho em? Kể chi tiết cho chúng ta nghe nào." Diệp Thư cười dụ dỗ."Đúng đấy, kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi cho em ý kiến." Chị Lưu cũng nói."Chuyện này có gì mà phải nói, em..." Cô gái trẻ khi nói về đối tượng xem mắt vẫn còn rất ngại ngùng."Kể đi, chị và chị Thư đều là người từng trải, kể ra để chúng ta xem hai đứa có hợp nhau không.Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện đâu, trong này học vấn lớn lắm, bây giờ không sáng mắt ra thì sau này hối hận cũng không kịp."Nghe chị Lưu nói vậy, Tiểu Lý cũng cảm thấy nên kể ra, để hai người chị lớn trong văn phòng tham mưu cho.Sau đó, Tiểu Lý mới kể chi tiết về đối tượng xem mắt cho Diệp Thư và chị Lưu nghe.Đối tượng của Tiểu Lý là do đồng nghiệp của mẹ cô ấy giới thiệu, hai người vừa mới xem mắt thành công cách đây hai ngày.Đối tượng của Tiểu Lý năm nay cũng hai mươi tuổi, bằng tuổi Tiểu Lý, làm việc ở rạp chiếu phim, chuyên phụ trách chiếu phim, lương một tháng là hai mươi chín đồng tám.Nhà có sáu người. Ngoài bố mẹ, đối tượng của Tiểu Lý còn có một anh trai, một em gái. Bố mẹ đều là công nhân, anh trai cũng đã kết hôn, em gái thì vẫn đang đi học.

Lúc đưa đôi giày mới làm xong cho Thạch Lỗi, anh rất ngạc nhiên, anh biết Diệp Thư muốn học làm giày, nhưng không ngờ cô lại làm xong một đôi nhanh như vậy, lại còn là làm cho anh.

Hôm sau, Thạch Lỗi liền đi làm với đôi giày vợ mới làm.

Nhìn Thạch Lỗi đi làm với đôi giày mới, trong lòng Diệp Thư tràn đầy cảm giác thành tựu.

Tinh thần hăng hái dâng cao, cô dự định sẽ làm cho mình một đôi giày vải bít mũi.

Nhưng cô cũng phải đi làm rồi, chỉ có thể tranh thủ làm vào buổi sáng sớm và tối muộn. Có lẽ phải một thời gian nữa mới được đi đôi giày do chính tay mình làm.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau Tết, Diệp Thư xuất phát sớm hơn mọi ngày vài phút.

Đến văn phòng thì chị Lưu đã đến rồi, đang quét dọn văn phòng, lau bàn.

Thấy vậy, Diệp Thư vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh văn phòng, sau đó rót đầy nước nóng vào phích.

Mỗi người rót một cốc nước nóng, sau đó mới ngồi xuống vừa chuẩn bị làm việc vừa trò chuyện.

Nhìn chị Lưu có vẻ hồng hào, Diệp Thư trêu chọc: "Chị Lưu, nhìn chị có vẻ hồng hào thế, Tết ăn gì ngon vậy?"

Chị Lưu thở dài một tiếng: "Ăn gì mà ngon, không phải bánh bao thì là màn thầu. Nhưng mà mấy hôm nay tâm trạng chị tốt thật."

Chị Lưu không đợi Diệp Thư hỏi, liền tự mình kể.

"Mùng một Tết chị với mẹ chồng cãi nhau một trận, mấy ngày nay ấm ức quá nên chị nói thẳng toẹt ra hết. Bà ấy suốt ngày bóng gió nói móc mỉa chị.

Chị nói thẳng với chồng chị rồi, sau này chị sẽ không chiều theo ý bà ấy nữa. Suốt ngày ăn của chị, uống của chị, còn muốn tính kế chị.

Chồng chị còn định bênh mẹ, chị nói thẳng luôn, anh ta mà không muốn sống nữa thì ly hôn.

Nhưng mà nếu ly hôn thì chị sẽ không để anh ta sống yên ổn đâu, để anh ta tự mình cân nhắc xem nên về phe mẹ anh ta hay là phe chị.

Cuối cùng chồng chị cũng chịu nhún nhường." Chị Lưu vừa nói vừa có vẻ đắc ý.

Diệp Thư không muốn bình luận gì về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng của họ.

Trong lúc chị Lưu nói chuyện, Diệp Thư ngoại trừ thỉnh thoảng "ừm" vài tiếng để thể hiện mình đang nghe, thì không nói gì cả.

Chị Lưu còn đang nói thì Tiểu Lý bước vào.

Tiểu Lý trông có vẻ rất vui, vừa đi vừa ngân nga bài hát. Cô ấy bước vào chào hỏi hai người một cách nhiệt tình.

"Tiểu Lý, gặp chuyện gì vui à?" Chị Lưu hỏi Tiểu Lý.

Nghe chị Lưu hỏi, mặt Tiểu Lý đột nhiên đỏ bừng, cô ấy nói với vẻ ngại ngùng: "Em... chỉ là... cái đó... đi xem mắt về ạ."

Chị Lưu và Diệp Thư nhìn nhau, cả hai đều hiểu, xem ra cuộc gặp mặt mai mối này đã thành công rồi.

Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, mặt Tiểu Lý đỏ bừng, ấp úng nói: "Hai...hai người nhìn em làm gì thế? "

"Không có gì, đối tượng xem mắt của em làm nghề gì? Ai giới thiệu cho em? Kể chi tiết cho chúng ta nghe nào." Diệp Thư cười dụ dỗ.

"Đúng đấy, kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi cho em ý kiến." Chị Lưu cũng nói.

"Chuyện này có gì mà phải nói, em..." Cô gái trẻ khi nói về đối tượng xem mắt vẫn còn rất ngại ngùng.

"Kể đi, chị và chị Thư đều là người từng trải, kể ra để chúng ta xem hai đứa có hợp nhau không.

Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện đâu, trong này học vấn lớn lắm, bây giờ không sáng mắt ra thì sau này hối hận cũng không kịp."

Nghe chị Lưu nói vậy, Tiểu Lý cũng cảm thấy nên kể ra, để hai người chị lớn trong văn phòng tham mưu cho.

Sau đó, Tiểu Lý mới kể chi tiết về đối tượng xem mắt cho Diệp Thư và chị Lưu nghe.

Đối tượng của Tiểu Lý là do đồng nghiệp của mẹ cô ấy giới thiệu, hai người vừa mới xem mắt thành công cách đây hai ngày.

Đối tượng của Tiểu Lý năm nay cũng hai mươi tuổi, bằng tuổi Tiểu Lý, làm việc ở rạp chiếu phim, chuyên phụ trách chiếu phim, lương một tháng là hai mươi chín đồng tám.

Nhà có sáu người. Ngoài bố mẹ, đối tượng của Tiểu Lý còn có một anh trai, một em gái. Bố mẹ đều là công nhân, anh trai cũng đã kết hôn, em gái thì vẫn đang đi học.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Lúc đưa đôi giày mới làm xong cho Thạch Lỗi, anh rất ngạc nhiên, anh biết Diệp Thư muốn học làm giày, nhưng không ngờ cô lại làm xong một đôi nhanh như vậy, lại còn là làm cho anh.Hôm sau, Thạch Lỗi liền đi làm với đôi giày vợ mới làm.Nhìn Thạch Lỗi đi làm với đôi giày mới, trong lòng Diệp Thư tràn đầy cảm giác thành tựu.Tinh thần hăng hái dâng cao, cô dự định sẽ làm cho mình một đôi giày vải bít mũi.Nhưng cô cũng phải đi làm rồi, chỉ có thể tranh thủ làm vào buổi sáng sớm và tối muộn. Có lẽ phải một thời gian nữa mới được đi đôi giày do chính tay mình làm.Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau Tết, Diệp Thư xuất phát sớm hơn mọi ngày vài phút.Đến văn phòng thì chị Lưu đã đến rồi, đang quét dọn văn phòng, lau bàn.Thấy vậy, Diệp Thư vội vàng chạy tới giúp đỡ.Hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh văn phòng, sau đó rót đầy nước nóng vào phích.Mỗi người rót một cốc nước nóng, sau đó mới ngồi xuống vừa chuẩn bị làm việc vừa trò chuyện.Nhìn chị Lưu có vẻ hồng hào, Diệp Thư trêu chọc: "Chị Lưu, nhìn chị có vẻ hồng hào thế, Tết ăn gì ngon vậy?"Chị Lưu thở dài một tiếng: "Ăn gì mà ngon, không phải bánh bao thì là màn thầu. Nhưng mà mấy hôm nay tâm trạng chị tốt thật."Chị Lưu không đợi Diệp Thư hỏi, liền tự mình kể."Mùng một Tết chị với mẹ chồng cãi nhau một trận, mấy ngày nay ấm ức quá nên chị nói thẳng toẹt ra hết. Bà ấy suốt ngày bóng gió nói móc mỉa chị.Chị nói thẳng với chồng chị rồi, sau này chị sẽ không chiều theo ý bà ấy nữa. Suốt ngày ăn của chị, uống của chị, còn muốn tính kế chị.Chồng chị còn định bênh mẹ, chị nói thẳng luôn, anh ta mà không muốn sống nữa thì ly hôn.Nhưng mà nếu ly hôn thì chị sẽ không để anh ta sống yên ổn đâu, để anh ta tự mình cân nhắc xem nên về phe mẹ anh ta hay là phe chị.Cuối cùng chồng chị cũng chịu nhún nhường." Chị Lưu vừa nói vừa có vẻ đắc ý.Diệp Thư không muốn bình luận gì về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng của họ.Trong lúc chị Lưu nói chuyện, Diệp Thư ngoại trừ thỉnh thoảng "ừm" vài tiếng để thể hiện mình đang nghe, thì không nói gì cả.Chị Lưu còn đang nói thì Tiểu Lý bước vào.Tiểu Lý trông có vẻ rất vui, vừa đi vừa ngân nga bài hát. Cô ấy bước vào chào hỏi hai người một cách nhiệt tình."Tiểu Lý, gặp chuyện gì vui à?" Chị Lưu hỏi Tiểu Lý.Nghe chị Lưu hỏi, mặt Tiểu Lý đột nhiên đỏ bừng, cô ấy nói với vẻ ngại ngùng: "Em... chỉ là... cái đó... đi xem mắt về ạ."Chị Lưu và Diệp Thư nhìn nhau, cả hai đều hiểu, xem ra cuộc gặp mặt mai mối này đã thành công rồi.Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, mặt Tiểu Lý đỏ bừng, ấp úng nói: "Hai...hai người nhìn em làm gì thế? ""Không có gì, đối tượng xem mắt của em làm nghề gì? Ai giới thiệu cho em? Kể chi tiết cho chúng ta nghe nào." Diệp Thư cười dụ dỗ."Đúng đấy, kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi cho em ý kiến." Chị Lưu cũng nói."Chuyện này có gì mà phải nói, em..." Cô gái trẻ khi nói về đối tượng xem mắt vẫn còn rất ngại ngùng."Kể đi, chị và chị Thư đều là người từng trải, kể ra để chúng ta xem hai đứa có hợp nhau không.Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện đâu, trong này học vấn lớn lắm, bây giờ không sáng mắt ra thì sau này hối hận cũng không kịp."Nghe chị Lưu nói vậy, Tiểu Lý cũng cảm thấy nên kể ra, để hai người chị lớn trong văn phòng tham mưu cho.Sau đó, Tiểu Lý mới kể chi tiết về đối tượng xem mắt cho Diệp Thư và chị Lưu nghe.Đối tượng của Tiểu Lý là do đồng nghiệp của mẹ cô ấy giới thiệu, hai người vừa mới xem mắt thành công cách đây hai ngày.Đối tượng của Tiểu Lý năm nay cũng hai mươi tuổi, bằng tuổi Tiểu Lý, làm việc ở rạp chiếu phim, chuyên phụ trách chiếu phim, lương một tháng là hai mươi chín đồng tám.Nhà có sáu người. Ngoài bố mẹ, đối tượng của Tiểu Lý còn có một anh trai, một em gái. Bố mẹ đều là công nhân, anh trai cũng đã kết hôn, em gái thì vẫn đang đi học.

Chương 265