Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 274

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chỉ là nhà có ông bà nội giúp trông cháu, hơn nữa một giáo viên nhà trẻ phải trông mấy đứa trẻ thậm chí là mười mấy đứa trẻ, Diệp Thư không nỡ.Cho nên đến sang năm con bé đến tuổi đi học, mới dự định đón con bé về. Cho con bé đi học lớp mầm non một năm để thích nghi trước.Diệp Thư bảo Thạch Lỗi khi đi làm thì hỏi thăm về chuyện này, hỏi xem khi nào đăng ký để còn đón con gái về.Thạch Lỗi cũng biết là chuyện lớn nên vừa đi làm về là vội vàng đi hỏi han ngay.Mọi người nói với anh rằng, học lớp mầm non thì đơn giản lắm, chỉ cần đến ngày mang theo giấy tờ đến đăng ký là được.Thạch Lỗi lại đến trường hỏi xem khi nào thì đăng ký, được biết là hai ngày cuối tháng trước ngày khai giảng một tháng, tức là chỉ còn bốn ngày nữa.Thạch Lỗi không khỏi mừng thầm, may mà vợ bảo anh đi hỏi trước, chứ nếu đợi đến ngày khai giảng mới hỏi thì lỡ mất ngày đăng ký rồi.Thạch Lỗi nghe xong liền quay về kể với Diệp Thư, Diệp Thư cũng mừng thầm, tuy rằng lỡ mất ngày đăng ký chưa chắc đã không xin được, nhưng chắc chắn sẽ rất phiền phức, nói không chừng còn phải nhờ vả người khác, bây giờ như vậy là tốt nhất, đăng ký bình thường, không có bất kỳ phiền phức nào.Hai ngày nữa là đến chủ nhật, hai người quyết định ngày hôm đó sẽ đón con gái về.Sau khi đăng ký xong, hai người lại đưa con bé về quê, để con bé chơi ở quê thêm một tháng nữa rồi mới đón về.Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9, cũng là ngày Tĩnh Nghi bắt đầu đi học.Hôm đó, Diệp Thư và Thạch Lỗi đều xin nghỉ phép để đưa con gái đến trường.Diệp Thư mặc cho con gái chiếc váy nhỏ, đi đôi giày vải mới làm, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, trên mỗi b.í.m tóc lại thắt thêm một chiếc nơ bướm.Nhìn con gái, hai người đều cảm khái muôn phần, hình ảnh hai người kết hôn dường như vẫn còn hiện ra trước mắt, vậy mà chớp mắt con gái đã lớn thế này rồi.Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tình cảm thăng hoa của hai người.Tĩnh Nghi đeo chiếc cặp sách nhỏ mẹ mua cho, trong cặp sách có vở, hộp bút, trong hộp bút có hai chiếc bút chì.Đạp xe đến trường, hôm nay là ngày khai giảng, trước cổng trường rất đông người, đều là người đưa con cái đến trường.Có đứa trẻ biết mình sắp được đi học nên rất hào hứng như Tĩnh Nghi, cũng có đứa thì khóc nháo.Hai người Diệp Thư dắt tay con gái đến thẳng lớp học, giao con gái cho giáo viên chủ nhiệm.Giáo viên là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ hiền lành và dễ tính.Trong lớp đã có vài đứa trẻ, có đứa đang thút thít, có đứa chạy nhảy lung tung trong lớp.Cô giáo dắt Tĩnh Nghi đến chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn với Tĩnh Nghi là một bé gái tóc ngắn.Diệp Thư và Thạch Lỗi đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cô giáo sắp xếp chỗ ngồi cho Tĩnh Nghi, sau đó mới đi lo những việc khác, lúc này con gái đã bắt chuyện được với bạn cùng bàn.Lúc này lại có người đưa con đến, hai người Diệp Thư đành phải nhường chỗ ở cửa, nhưng cũng không rời đi ngay mà lại đứng bên cửa sổ, nhìn vào trong.Bên cạnh cũng có mấy phụ huynh không yên tâm, thấy Diệp Thư và Thạch Lỗi đến, họ nhích lại nhường chỗ cho hai người.Hai người gật đầu cảm ơn mọi người, sau đó tiến đến bên cửa sổ nhìn vào trong.Chỉ thấy bên cạnh con gái đã có mấy đứa trẻ vây quanh, con gái đang đứng ở giữa khoa tay múa chân nói gì đó.Người đàn ông lúc nãy nhường chỗ cho hai người hỏi: "Hai người cũng làm ở nhà máy cơ khí à? Đứa trẻ nào là con của hai người?"Thạch Lỗi gật đầu nói đúng, rồi chỉ vào Tĩnh Nghi nói đó là con gái mình.Người đàn ông chỉ vào cô bé bên cạnh Tĩnh Nghi nói: "Trùng hợp thật, đó là con gái tôi, ngồi cùng bàn với con gái anh."Cũng trùng hợp thật, hai người lại nhìn vào trong một lúc, thấy con gái không khóc nháo, chơi đùa rất vui vẻ với các bạn nhỏ khác.Nên quyết định trở về, trưa sẽ quay lại đón con bé.

Chỉ là nhà có ông bà nội giúp trông cháu, hơn nữa một giáo viên nhà trẻ phải trông mấy đứa trẻ thậm chí là mười mấy đứa trẻ, Diệp Thư không nỡ.

Cho nên đến sang năm con bé đến tuổi đi học, mới dự định đón con bé về. Cho con bé đi học lớp mầm non một năm để thích nghi trước.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi khi đi làm thì hỏi thăm về chuyện này, hỏi xem khi nào đăng ký để còn đón con gái về.

Thạch Lỗi cũng biết là chuyện lớn nên vừa đi làm về là vội vàng đi hỏi han ngay.

Mọi người nói với anh rằng, học lớp mầm non thì đơn giản lắm, chỉ cần đến ngày mang theo giấy tờ đến đăng ký là được.

Thạch Lỗi lại đến trường hỏi xem khi nào thì đăng ký, được biết là hai ngày cuối tháng trước ngày khai giảng một tháng, tức là chỉ còn bốn ngày nữa.

Thạch Lỗi không khỏi mừng thầm, may mà vợ bảo anh đi hỏi trước, chứ nếu đợi đến ngày khai giảng mới hỏi thì lỡ mất ngày đăng ký rồi.

Thạch Lỗi nghe xong liền quay về kể với Diệp Thư, Diệp Thư cũng mừng thầm, tuy rằng lỡ mất ngày đăng ký chưa chắc đã không xin được, nhưng chắc chắn sẽ rất phiền phức, nói không chừng còn phải nhờ vả người khác, bây giờ như vậy là tốt nhất, đăng ký bình thường, không có bất kỳ phiền phức nào.

Hai ngày nữa là đến chủ nhật, hai người quyết định ngày hôm đó sẽ đón con gái về.

Sau khi đăng ký xong, hai người lại đưa con bé về quê, để con bé chơi ở quê thêm một tháng nữa rồi mới đón về.

Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9, cũng là ngày Tĩnh Nghi bắt đầu đi học.

Hôm đó, Diệp Thư và Thạch Lỗi đều xin nghỉ phép để đưa con gái đến trường.

Diệp Thư mặc cho con gái chiếc váy nhỏ, đi đôi giày vải mới làm, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, trên mỗi b.í.m tóc lại thắt thêm một chiếc nơ bướm.

Nhìn con gái, hai người đều cảm khái muôn phần, hình ảnh hai người kết hôn dường như vẫn còn hiện ra trước mắt, vậy mà chớp mắt con gái đã lớn thế này rồi.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tình cảm thăng hoa của hai người.

Tĩnh Nghi đeo chiếc cặp sách nhỏ mẹ mua cho, trong cặp sách có vở, hộp bút, trong hộp bút có hai chiếc bút chì.

Đạp xe đến trường, hôm nay là ngày khai giảng, trước cổng trường rất đông người, đều là người đưa con cái đến trường.

Có đứa trẻ biết mình sắp được đi học nên rất hào hứng như Tĩnh Nghi, cũng có đứa thì khóc nháo.

Hai người Diệp Thư dắt tay con gái đến thẳng lớp học, giao con gái cho giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ hiền lành và dễ tính.

Trong lớp đã có vài đứa trẻ, có đứa đang thút thít, có đứa chạy nhảy lung tung trong lớp.

Cô giáo dắt Tĩnh Nghi đến chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn với Tĩnh Nghi là một bé gái tóc ngắn.

Diệp Thư và Thạch Lỗi đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cô giáo sắp xếp chỗ ngồi cho Tĩnh Nghi, sau đó mới đi lo những việc khác, lúc này con gái đã bắt chuyện được với bạn cùng bàn.

Lúc này lại có người đưa con đến, hai người Diệp Thư đành phải nhường chỗ ở cửa, nhưng cũng không rời đi ngay mà lại đứng bên cửa sổ, nhìn vào trong.

Bên cạnh cũng có mấy phụ huynh không yên tâm, thấy Diệp Thư và Thạch Lỗi đến, họ nhích lại nhường chỗ cho hai người.

Hai người gật đầu cảm ơn mọi người, sau đó tiến đến bên cửa sổ nhìn vào trong.

Chỉ thấy bên cạnh con gái đã có mấy đứa trẻ vây quanh, con gái đang đứng ở giữa khoa tay múa chân nói gì đó.

Người đàn ông lúc nãy nhường chỗ cho hai người hỏi: "Hai người cũng làm ở nhà máy cơ khí à? Đứa trẻ nào là con của hai người?"

Thạch Lỗi gật đầu nói đúng, rồi chỉ vào Tĩnh Nghi nói đó là con gái mình.

Người đàn ông chỉ vào cô bé bên cạnh Tĩnh Nghi nói: "Trùng hợp thật, đó là con gái tôi, ngồi cùng bàn với con gái anh."

Cũng trùng hợp thật, hai người lại nhìn vào trong một lúc, thấy con gái không khóc nháo, chơi đùa rất vui vẻ với các bạn nhỏ khác.

Nên quyết định trở về, trưa sẽ quay lại đón con bé.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chỉ là nhà có ông bà nội giúp trông cháu, hơn nữa một giáo viên nhà trẻ phải trông mấy đứa trẻ thậm chí là mười mấy đứa trẻ, Diệp Thư không nỡ.Cho nên đến sang năm con bé đến tuổi đi học, mới dự định đón con bé về. Cho con bé đi học lớp mầm non một năm để thích nghi trước.Diệp Thư bảo Thạch Lỗi khi đi làm thì hỏi thăm về chuyện này, hỏi xem khi nào đăng ký để còn đón con gái về.Thạch Lỗi cũng biết là chuyện lớn nên vừa đi làm về là vội vàng đi hỏi han ngay.Mọi người nói với anh rằng, học lớp mầm non thì đơn giản lắm, chỉ cần đến ngày mang theo giấy tờ đến đăng ký là được.Thạch Lỗi lại đến trường hỏi xem khi nào thì đăng ký, được biết là hai ngày cuối tháng trước ngày khai giảng một tháng, tức là chỉ còn bốn ngày nữa.Thạch Lỗi không khỏi mừng thầm, may mà vợ bảo anh đi hỏi trước, chứ nếu đợi đến ngày khai giảng mới hỏi thì lỡ mất ngày đăng ký rồi.Thạch Lỗi nghe xong liền quay về kể với Diệp Thư, Diệp Thư cũng mừng thầm, tuy rằng lỡ mất ngày đăng ký chưa chắc đã không xin được, nhưng chắc chắn sẽ rất phiền phức, nói không chừng còn phải nhờ vả người khác, bây giờ như vậy là tốt nhất, đăng ký bình thường, không có bất kỳ phiền phức nào.Hai ngày nữa là đến chủ nhật, hai người quyết định ngày hôm đó sẽ đón con gái về.Sau khi đăng ký xong, hai người lại đưa con bé về quê, để con bé chơi ở quê thêm một tháng nữa rồi mới đón về.Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9, cũng là ngày Tĩnh Nghi bắt đầu đi học.Hôm đó, Diệp Thư và Thạch Lỗi đều xin nghỉ phép để đưa con gái đến trường.Diệp Thư mặc cho con gái chiếc váy nhỏ, đi đôi giày vải mới làm, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, trên mỗi b.í.m tóc lại thắt thêm một chiếc nơ bướm.Nhìn con gái, hai người đều cảm khái muôn phần, hình ảnh hai người kết hôn dường như vẫn còn hiện ra trước mắt, vậy mà chớp mắt con gái đã lớn thế này rồi.Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tình cảm thăng hoa của hai người.Tĩnh Nghi đeo chiếc cặp sách nhỏ mẹ mua cho, trong cặp sách có vở, hộp bút, trong hộp bút có hai chiếc bút chì.Đạp xe đến trường, hôm nay là ngày khai giảng, trước cổng trường rất đông người, đều là người đưa con cái đến trường.Có đứa trẻ biết mình sắp được đi học nên rất hào hứng như Tĩnh Nghi, cũng có đứa thì khóc nháo.Hai người Diệp Thư dắt tay con gái đến thẳng lớp học, giao con gái cho giáo viên chủ nhiệm.Giáo viên là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ hiền lành và dễ tính.Trong lớp đã có vài đứa trẻ, có đứa đang thút thít, có đứa chạy nhảy lung tung trong lớp.Cô giáo dắt Tĩnh Nghi đến chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn với Tĩnh Nghi là một bé gái tóc ngắn.Diệp Thư và Thạch Lỗi đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cô giáo sắp xếp chỗ ngồi cho Tĩnh Nghi, sau đó mới đi lo những việc khác, lúc này con gái đã bắt chuyện được với bạn cùng bàn.Lúc này lại có người đưa con đến, hai người Diệp Thư đành phải nhường chỗ ở cửa, nhưng cũng không rời đi ngay mà lại đứng bên cửa sổ, nhìn vào trong.Bên cạnh cũng có mấy phụ huynh không yên tâm, thấy Diệp Thư và Thạch Lỗi đến, họ nhích lại nhường chỗ cho hai người.Hai người gật đầu cảm ơn mọi người, sau đó tiến đến bên cửa sổ nhìn vào trong.Chỉ thấy bên cạnh con gái đã có mấy đứa trẻ vây quanh, con gái đang đứng ở giữa khoa tay múa chân nói gì đó.Người đàn ông lúc nãy nhường chỗ cho hai người hỏi: "Hai người cũng làm ở nhà máy cơ khí à? Đứa trẻ nào là con của hai người?"Thạch Lỗi gật đầu nói đúng, rồi chỉ vào Tĩnh Nghi nói đó là con gái mình.Người đàn ông chỉ vào cô bé bên cạnh Tĩnh Nghi nói: "Trùng hợp thật, đó là con gái tôi, ngồi cùng bàn với con gái anh."Cũng trùng hợp thật, hai người lại nhìn vào trong một lúc, thấy con gái không khóc nháo, chơi đùa rất vui vẻ với các bạn nhỏ khác.Nên quyết định trở về, trưa sẽ quay lại đón con bé.

Chương 274